Tác giả:

Sau vụ tai nạn giao thông, tôi tỉnh dậy thì phát hiện… chồng tôi – người Alpha từng yêu thương tôi hết mực – đã hoàn toàn thay đổi. Anh không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn ôm tôi vào lòng đầy dịu dàng như trước, không còn cuồng nhiệt hôn tôi bằng tất cả sự nóng bỏng và lưu luyến như từng làm nữa. Thậm chí, khi tôi định nhào vào lòng anh, anh lại thẳng thừng từ chối với gương mặt lạnh tanh. Tôi đau lòng đến tột cùng, quyết tâm giành lại tình yêu của anh bằng mọi giá. Dưới sự nỗ lực không biết mệt mỏi của tôi, cuối cùng “chồng” cũng dần mềm lòng trở lại, bắt đầu yêu thương tôi toàn tâm toàn ý như xưa. Cho đến khi trí nhớ tôi khôi phục hoàn toàn. Tôi mới nhận ra, trước đó mình bị va đập não, tự đưa bản thân vào vai nhân vật chính đáng thương trong một bộ tiểu thuyết cẩu huyết đầy drama. Đen đủi hơn là tôi còn nhận nhầm kẻ thù không đội trời chung – Hạ Trầm Nguy – thành nam chính công! Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới này, định chuồn lẹ. Ai ngờ lại bị chính Hạ Trầm…

Chương 12

Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng YêuTác giả: NaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngSau vụ tai nạn giao thông, tôi tỉnh dậy thì phát hiện… chồng tôi – người Alpha từng yêu thương tôi hết mực – đã hoàn toàn thay đổi. Anh không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn ôm tôi vào lòng đầy dịu dàng như trước, không còn cuồng nhiệt hôn tôi bằng tất cả sự nóng bỏng và lưu luyến như từng làm nữa. Thậm chí, khi tôi định nhào vào lòng anh, anh lại thẳng thừng từ chối với gương mặt lạnh tanh. Tôi đau lòng đến tột cùng, quyết tâm giành lại tình yêu của anh bằng mọi giá. Dưới sự nỗ lực không biết mệt mỏi của tôi, cuối cùng “chồng” cũng dần mềm lòng trở lại, bắt đầu yêu thương tôi toàn tâm toàn ý như xưa. Cho đến khi trí nhớ tôi khôi phục hoàn toàn. Tôi mới nhận ra, trước đó mình bị va đập não, tự đưa bản thân vào vai nhân vật chính đáng thương trong một bộ tiểu thuyết cẩu huyết đầy drama. Đen đủi hơn là tôi còn nhận nhầm kẻ thù không đội trời chung – Hạ Trầm Nguy – thành nam chính công! Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới này, định chuồn lẹ. Ai ngờ lại bị chính Hạ Trầm… Ký xong, tôi thuận tay bước lại ngồi lên đùi hắn, tay quàng cổ ôm lấy cái mặt “chó săn” rắn chắc của Alpha nhà mình.Tôi định thơm hắn một cái.Hạ Trầm Nguy cúi đầu ngậm lấy môi tôi, hôn dịu dàng, thả ra một ít pheromone.Tôi lim dim mắt, hưởng thụ.“Không biết khi nào em mới khỏi đây…”Lúc mơ màng, tôi nghe thấy hắn thì thầm: “Nhưng bây giờ thế này... cũng đáng yêu.”Tôi khẽ cong môi cười trộm.Biết ngay Hạ Trầm Nguy vẫn si mê tôi mà!Cuối cùng tôi cũng được ngủ chung một chăn với anh rồi.Chỉ là... anh vẫn không chịu giao quyền đại diện.Còn dặn đi dặn lại tôi không được “tập kích” như lần trước nữa.Vì được ôm ông xã ấm áp ngủ mỗi đêm, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.—Hôm nay, tôi thay sang bộ đồ thứ hai — bộ đồng phục hầu trai phong cách ngọt ngào.Bộ đồ đen trắng xen kẽ, váy ngắn có đăng-ten viền nhẹ nhàng tôn lên phần đùi. Đùi còn có đai chân phối cùng tất trắng bán trong suốt.Đây là lần đầu tiên tôi mặc kiểu đồ như vậy.Có hơi ngại, nhưng mà... chỉ cần khiến Hạ Trầm Nguy nổi thú tính thì đáng mà!Tôi đoán chắc giờ này chắc anh cũng sắp tan làm về đến nhà, liền đội cặp tai mèo lông mềm lên đầu.Qua cửa sổ thấy anh đỗ xe xong, tôi vội chạy ra hành lang chờ sẵn.Rất nhanh sau đó, Hạ Trầm Nguy mở cửa bước vào.Tôi lập tức tạo dáng, uốn người làm điệu:“Meo~”Phản ứng của Hạ Trầm Nguy lại bình thản hơn tôi tưởng.Anh nhìn tôi vài giây, rồi dời mắt đi nơi khác.Tiếp đó, tôi trơ mắt nhìn anh lướt qua mình, vào bếp, ra khỏi phòng khách, rồi lại vòng qua ban công.Trông rất bận, nhưng lại chẳng biết đang bận cái gì.Bị ngó lơ như vậy khiến tôi vừa tức vừa buồn, dứt khoát bám theo như cái đuôi nhỏ, anh đi đâu tôi theo đó.“Ông xã, anh không có gì muốn nói à?” – Tôi chu miệng hỏi.Hạ Trầm Nguy nói: “Chiêu trò đủ kiểu.”Dù miệng thì chê bai vậy, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút ghét bỏ nào.Tôi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, không cho anh tiếp tục đi vòng vòng trong nhà.“Em mặc bộ này là để cho anh xem mà~” – Tôi tủi thân nũng nịu – “Anh lạnh nhạt vậy là không tôn trọng một Omega vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu đâu đấy?”Hạ Trầm Nguy quay người, đè tôi vào góc tường.Ánh mắt anh phủ kín sương lạnh, nhịp thở cũng hỗn loạn hẳn.Mặt tôi ửng đỏ, ngón tay chạm nhẹ vào cằm anh:“Anh yêu, định chơi với lửa đấy à?”“Là đang chơi ngu thì đúng hơn.” – Hạ Trầm Nguy bỗng cúi sát, lạnh lùng đáp lời:“Nhớ cho kỹ, não em còn chưa khỏi hẳn. Anh không động vào em là vì thế. Nhưng nếu sau khi khỏi rồi, em lại dám đòi chia tay anh... thì anh sẽ lập tức chiếm lấy em! Để cả đời này em chỉ có thể ở bên anh!”Hả... Hả?

Ký xong, tôi thuận tay bước lại ngồi lên đùi hắn, tay quàng cổ ôm lấy cái mặt “chó săn” rắn chắc của Alpha nhà mình.

Tôi định thơm hắn một cái.

Hạ Trầm Nguy cúi đầu ngậm lấy môi tôi, hôn dịu dàng, thả ra một ít pheromone.

Tôi lim dim mắt, hưởng thụ.

“Không biết khi nào em mới khỏi đây…”

Lúc mơ màng, tôi nghe thấy hắn thì thầm: “Nhưng bây giờ thế này... cũng đáng yêu.”

Tôi khẽ cong môi cười trộm.

Biết ngay Hạ Trầm Nguy vẫn si mê tôi mà!

Cuối cùng tôi cũng được ngủ chung một chăn với anh rồi.

Chỉ là... anh vẫn không chịu giao quyền đại diện.

Còn dặn đi dặn lại tôi không được “tập kích” như lần trước nữa.

Vì được ôm ông xã ấm áp ngủ mỗi đêm, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.

Hôm nay, tôi thay sang bộ đồ thứ hai — bộ đồng phục hầu trai phong cách ngọt ngào.

Bộ đồ đen trắng xen kẽ, váy ngắn có đăng-ten viền nhẹ nhàng tôn lên phần đùi. Đùi còn có đai chân phối cùng tất trắng bán trong suốt.

Đây là lần đầu tiên tôi mặc kiểu đồ như vậy.

Có hơi ngại, nhưng mà... chỉ cần khiến Hạ Trầm Nguy nổi thú tính thì đáng mà!

Tôi đoán chắc giờ này chắc anh cũng sắp tan làm về đến nhà, liền đội cặp tai mèo lông mềm lên đầu.

Qua cửa sổ thấy anh đỗ xe xong, tôi vội chạy ra hành lang chờ sẵn.

Rất nhanh sau đó, Hạ Trầm Nguy mở cửa bước vào.

Tôi lập tức tạo dáng, uốn người làm điệu:

“Meo~”

Phản ứng của Hạ Trầm Nguy lại bình thản hơn tôi tưởng.

Anh nhìn tôi vài giây, rồi dời mắt đi nơi khác.

Tiếp đó, tôi trơ mắt nhìn anh lướt qua mình, vào bếp, ra khỏi phòng khách, rồi lại vòng qua ban công.

Trông rất bận, nhưng lại chẳng biết đang bận cái gì.

Bị ngó lơ như vậy khiến tôi vừa tức vừa buồn, dứt khoát bám theo như cái đuôi nhỏ, anh đi đâu tôi theo đó.

“Ông xã, anh không có gì muốn nói à?” – Tôi chu miệng hỏi.

Hạ Trầm Nguy nói: “Chiêu trò đủ kiểu.”

Dù miệng thì chê bai vậy, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút ghét bỏ nào.

Tôi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, không cho anh tiếp tục đi vòng vòng trong nhà.

“Em mặc bộ này là để cho anh xem mà~” – Tôi tủi thân nũng nịu – “Anh lạnh nhạt vậy là không tôn trọng một Omega vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu đâu đấy?”

Hạ Trầm Nguy quay người, đè tôi vào góc tường.

Ánh mắt anh phủ kín sương lạnh, nhịp thở cũng hỗn loạn hẳn.

Mặt tôi ửng đỏ, ngón tay chạm nhẹ vào cằm anh:

“Anh yêu, định chơi với lửa đấy à?”

“Là đang chơi ngu thì đúng hơn.” – Hạ Trầm Nguy bỗng cúi sát, lạnh lùng đáp lời:

“Nhớ cho kỹ, não em còn chưa khỏi hẳn. Anh không động vào em là vì thế. Nhưng nếu sau khi khỏi rồi, em lại dám đòi chia tay anh... thì anh sẽ lập tức chiếm lấy em! Để cả đời này em chỉ có thể ở bên anh!”

Hả... Hả?

Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng YêuTác giả: NaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngSau vụ tai nạn giao thông, tôi tỉnh dậy thì phát hiện… chồng tôi – người Alpha từng yêu thương tôi hết mực – đã hoàn toàn thay đổi. Anh không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn ôm tôi vào lòng đầy dịu dàng như trước, không còn cuồng nhiệt hôn tôi bằng tất cả sự nóng bỏng và lưu luyến như từng làm nữa. Thậm chí, khi tôi định nhào vào lòng anh, anh lại thẳng thừng từ chối với gương mặt lạnh tanh. Tôi đau lòng đến tột cùng, quyết tâm giành lại tình yêu của anh bằng mọi giá. Dưới sự nỗ lực không biết mệt mỏi của tôi, cuối cùng “chồng” cũng dần mềm lòng trở lại, bắt đầu yêu thương tôi toàn tâm toàn ý như xưa. Cho đến khi trí nhớ tôi khôi phục hoàn toàn. Tôi mới nhận ra, trước đó mình bị va đập não, tự đưa bản thân vào vai nhân vật chính đáng thương trong một bộ tiểu thuyết cẩu huyết đầy drama. Đen đủi hơn là tôi còn nhận nhầm kẻ thù không đội trời chung – Hạ Trầm Nguy – thành nam chính công! Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới này, định chuồn lẹ. Ai ngờ lại bị chính Hạ Trầm… Ký xong, tôi thuận tay bước lại ngồi lên đùi hắn, tay quàng cổ ôm lấy cái mặt “chó săn” rắn chắc của Alpha nhà mình.Tôi định thơm hắn một cái.Hạ Trầm Nguy cúi đầu ngậm lấy môi tôi, hôn dịu dàng, thả ra một ít pheromone.Tôi lim dim mắt, hưởng thụ.“Không biết khi nào em mới khỏi đây…”Lúc mơ màng, tôi nghe thấy hắn thì thầm: “Nhưng bây giờ thế này... cũng đáng yêu.”Tôi khẽ cong môi cười trộm.Biết ngay Hạ Trầm Nguy vẫn si mê tôi mà!Cuối cùng tôi cũng được ngủ chung một chăn với anh rồi.Chỉ là... anh vẫn không chịu giao quyền đại diện.Còn dặn đi dặn lại tôi không được “tập kích” như lần trước nữa.Vì được ôm ông xã ấm áp ngủ mỗi đêm, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.—Hôm nay, tôi thay sang bộ đồ thứ hai — bộ đồng phục hầu trai phong cách ngọt ngào.Bộ đồ đen trắng xen kẽ, váy ngắn có đăng-ten viền nhẹ nhàng tôn lên phần đùi. Đùi còn có đai chân phối cùng tất trắng bán trong suốt.Đây là lần đầu tiên tôi mặc kiểu đồ như vậy.Có hơi ngại, nhưng mà... chỉ cần khiến Hạ Trầm Nguy nổi thú tính thì đáng mà!Tôi đoán chắc giờ này chắc anh cũng sắp tan làm về đến nhà, liền đội cặp tai mèo lông mềm lên đầu.Qua cửa sổ thấy anh đỗ xe xong, tôi vội chạy ra hành lang chờ sẵn.Rất nhanh sau đó, Hạ Trầm Nguy mở cửa bước vào.Tôi lập tức tạo dáng, uốn người làm điệu:“Meo~”Phản ứng của Hạ Trầm Nguy lại bình thản hơn tôi tưởng.Anh nhìn tôi vài giây, rồi dời mắt đi nơi khác.Tiếp đó, tôi trơ mắt nhìn anh lướt qua mình, vào bếp, ra khỏi phòng khách, rồi lại vòng qua ban công.Trông rất bận, nhưng lại chẳng biết đang bận cái gì.Bị ngó lơ như vậy khiến tôi vừa tức vừa buồn, dứt khoát bám theo như cái đuôi nhỏ, anh đi đâu tôi theo đó.“Ông xã, anh không có gì muốn nói à?” – Tôi chu miệng hỏi.Hạ Trầm Nguy nói: “Chiêu trò đủ kiểu.”Dù miệng thì chê bai vậy, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút ghét bỏ nào.Tôi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, không cho anh tiếp tục đi vòng vòng trong nhà.“Em mặc bộ này là để cho anh xem mà~” – Tôi tủi thân nũng nịu – “Anh lạnh nhạt vậy là không tôn trọng một Omega vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu đâu đấy?”Hạ Trầm Nguy quay người, đè tôi vào góc tường.Ánh mắt anh phủ kín sương lạnh, nhịp thở cũng hỗn loạn hẳn.Mặt tôi ửng đỏ, ngón tay chạm nhẹ vào cằm anh:“Anh yêu, định chơi với lửa đấy à?”“Là đang chơi ngu thì đúng hơn.” – Hạ Trầm Nguy bỗng cúi sát, lạnh lùng đáp lời:“Nhớ cho kỹ, não em còn chưa khỏi hẳn. Anh không động vào em là vì thế. Nhưng nếu sau khi khỏi rồi, em lại dám đòi chia tay anh... thì anh sẽ lập tức chiếm lấy em! Để cả đời này em chỉ có thể ở bên anh!”Hả... Hả?

Chương 12