Trời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở…

Chương 49

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Tối hôm qua, khi Tô Nhung dậy uống nước, cậu phát hiện đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng — mà lúc đó đã hơn bốn giờ sáng rồi. "Được, nghe em vậy." Mỉm cười, Hứa Cảnh Dịch cũng thu lại ý định giữ Tô Nhung ở lại thêm. Nhưng trước khi cậu rời đi, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: "Là bạn nào nhập viện vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" "Là một chị khóa trên luôn rất quan tâm em." Tô Nhung vừa ngồi xuống đất đi giày, vừa thản nhiên nói: "Mấy hôm trước chị ấy bị tai nạn xe, chân bị thương, giờ đang nằm viện dưỡng thương." "Bạn trai chị ấy đang đi làm, chị ở một mình buồn quá nên muốn có người nói chuyện." Khẽ gật đầu, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch vẫn bình lặng như nước, không có chút gì là cảm thông cho "chị học khóa trên xui xẻo" ấy. Nhưng miệng lại nhẹ nhàng nói:"Tội quá nhỉ, vậy em trò chuyện với chị ấy cho vui nha." Nếu là kiểu "chị gái bình thường đã có bạn trai" thì anh hoàn toàn không cần để tâm. "Em thăm chị ấy xong rồi về thẳng trường à?" – Anh hỏi. "Dạ vâng, mai em còn phải đến gặp thầy cố vấn để báo cáo xin nghỉ nữa. Hôm nay thầy đã giục em về rồi." Trước khi đi, Tô Nhung không quên nói:"Anh Cảnh Dịch, cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua." "Sao lại khách sáo vậy chứ?" – Anh đưa tay xoa đầu Tô Nhung, giấu đi sự âm u nơi đáy mắt – "Trên đường đến bệnh viện nhớ cẩn thận, nghe chưa?" "Biết rồi mà~" Nhìn theo bóng cậu bé nhỏ không hề quay đầu lại, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch dừng trên cánh cửa đã khép kín, nụ cười dịu dàng trên môi anh cũng biến mất. Anh quay vào nhà, nhưng không trở lại phòng ngủ, cũng không đến phòng làm việc, mà đi thẳng đến tủ rượu ở đối diện. Mở cánh cửa kính, anh tiện tay lấy ra một chai rượu vang, thành thạo mở nắp, rót đầy một ly. Không uống ngay, trong lúc chờ rượu thở, anh đưa tay ấn vào con cú mèo bằng sắt trang trí bên cạnh. Chỉ một giây sau, cánh tủ rượu vang lên tiếng "cạch", tự động trượt sang một bên, để lộ ra cánh cửa cần vân tay hoặc mật khẩu mới mở được. Rất quen tay, Hứa Cảnh Dịch mở cửa bước vào căn phòng bí mật thuộc về riêng anh. Thoạt nhìn chỉ như một phòng đọc bình thường, anh đi thẳng đến khu vực sofa, mở tủ bên cạnh lấy ra một cuốn băng video cũ kỹ có phần nhuốm màu thời gian. Cho cuộn băng vào máy, anh ngồi xuống sofa, chờ đoạn phim phát lên. Chẳng bao lâu sau, màn hình lớn hiện lên hình ảnh — là một buổi biểu diễn sân khấu nhỏ. Chất lượng hình ảnh không quá rõ nét, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một vở kịch thiếu nhi. Anh dùng điều khiển kéo thanh thời gian, dừng lại chuẩn xác ở một phân đoạn — trên màn hình xuất hiện một "bé gái" mặc váy tím nhạt. Từ nhỏ đã có nét tinh xảo, sau khi được hóa trang kỹ càng, cậu bé trông càng bắt mắt hơn. Với mái tóc giả và chiếc váy công chúa, người ta hoàn toàn không thể phân biệt được đây là con trai hay con gái. Một cậu bé mang nét lưỡng tính ấy đã trở thành điểm sáng duy nhất của cả sân khấu. Hứa Cảnh Dịch không rời mắt, ánh nhìn của anh luôn dõi theo từng bước di chuyển của "công chúa nhỏ" trong phim. Cho đến khi tình tiết tiến đến đoạn công chúa bị rồng tấn công, ngất đi không tỉnh lại, anh mới khẽ nhấc cằm, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Môi mỏng nhạt màu dính lấy sắc đỏ tươi của rượu, khóe môi hơi nhếch lên, ánh đỏ nhuộm lên vẻ mặt tạo nên một sự tà mị khó lường. Cảnh hoàng tử xuất hiện. Đoạn cao trào: công chúa sắp được đánh thức bằng một nụ hôn. Anh nhấn nút tạm dừng, màn hình dừng lại ngay khoảnh khắc hoàng tử cúi xuống hôn công chúa xinh đẹp. Nhìn đứa trẻ trong phim – chính là mình ngày bé – Hứa Cảnh Dịch trầm mặc, ánh mắt dừng lại nơi gò má của Tô Nhung đang bị "hôn". Anh thở dài không tiếng động, trong mắt có chút nuối tiếc. Khi ấy anh vẫn chưa hiểu được tình cảm của mình, chỉ biết không muốn để người khác chạm vào Tô Nhung. Chính vì vậy, nụ hôn đầu đáng lý có thể "lấy được" từ năm đó, lại phải đợi thêm ba năm mới thật sự đến tay. Ngửa cổ, anh uống cạn ly rượu, rồi lại điều chỉnh đoạn phim về đúng khoảnh khắc Tô Nhung lần đầu xuất hiện, chuẩn bị xem lại từ đầu. Cùng lúc đó, Tô Nhung hoàn toàn không hay biết Hứa Cảnh Dịch đã làm những gì sau khi cậu rời đi. Cậu vội vã tới bệnh viện, vào phòng bệnh của chị khóa trên, trò chuyện với chị ấy hơn một tiếng đồng hồ. "Tiểu Tô, sau này em định làm gì?" "Lên năm ba chắc bắt đầu phải chuẩn bị chuyện thực tập rồi nhỉ." – Dừng lại một chút, chị ấy hỏi tiếp – "À đúng rồi, em định học cao học hay thi công chức không?" Tô Nhung lắc đầu: "Em chưa có ý định đó." "Còn thực tập thì... thầy cô cũng có giới thiệu vài công ty, mà em cũng không chắc mình có được nhận không..." Thấy Tô Nhung trông có vẻ mơ hồ, chị khóa trên – tên là Tề Tiếu – mỉm cười:"Hay thế này nhé, để chị hỏi bạn trai chị xem bên công ty anh ấy có vị trí thực tập nào phù hợp không." "Thật sự được ạ?" – Tô Nhung ngạc nhiên. "Đương nhiên rồi!" – Tề Tiếu gật đầu chắc chắn – "Coi như là cảm ơn em, mấy hôm tới nhớ thường xuyên đến bệnh viện trò chuyện với chị nha, không thì chị buồn chết mất!" Bị vẻ mặt làm nũng của chị chọc cười, Tô Nhung bỗng nhớ ra điều gì:"Anh Vũ có qua đây sau giờ làm không ạ?" "Có chứ, ảnh còn mang cơm cho chị mà." – Tề Tiếu vừa nói xong, thì cánh cửa phòng bệnh cũng bị đẩy ra. Một chàng trai trẻ tươi cười bước vào, vừa nhìn thấy Tô Nhung đã vui vẻ nói:"Tiểu Tô tới rồi à?" "Chào anh Vũ ạ!" Thấy anh Vũ vào phòng, Tô Nhung cũng không tiện ngồi nữa. Cậu đứng dậy, giúp chị Tiếu dọn dẹp bàn nhỏ trước mặt, rồi chủ động xin phép ra về. "Trên đường nhớ cẩn thận đó nha, đừng có như chị đây..." – Tề Tiếu còn chưa nói hết câu đã bị bạn trai gõ đầu – "Sao lại đánh em?" "Em không thể nói lời nào tốt lành hơn sao?" "Anh..." Đã quen với kiểu trêu nhau của hai người, Tô Nhung bật cười, vẫy tay tạm biệt họ rồi rời khỏi phòng bệnh. Trời lúc này đã xế chiều, bệnh viện vẫn nhộn nhịp người ra người vào, ai nấy trông đều bận rộn. Đang một mình đi ra khỏi cổng bệnh viện, Tô Nhung chợt nghe thấy có người gọi tên mình...

Tối hôm qua, khi Tô Nhung dậy uống nước, cậu phát hiện đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng — mà lúc đó đã hơn bốn giờ sáng rồi.

 

"Được, nghe em vậy."

 

Mỉm cười, Hứa Cảnh Dịch cũng thu lại ý định giữ Tô Nhung ở lại thêm. Nhưng trước khi cậu rời đi, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: "Là bạn nào nhập viện vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

 

"Là một chị khóa trên luôn rất quan tâm em." Tô Nhung vừa ngồi xuống đất đi giày, vừa thản nhiên nói: "Mấy hôm trước chị ấy bị tai nạn xe, chân bị thương, giờ đang nằm viện dưỡng thương."

 

"Bạn trai chị ấy đang đi làm, chị ở một mình buồn quá nên muốn có người nói chuyện."

 

Khẽ gật đầu, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch vẫn bình lặng như nước, không có chút gì là cảm thông cho "chị học khóa trên xui xẻo" ấy. Nhưng miệng lại nhẹ nhàng nói:

"Tội quá nhỉ, vậy em trò chuyện với chị ấy cho vui nha."

 

Nếu là kiểu "chị gái bình thường đã có bạn trai" thì anh hoàn toàn không cần để tâm.

 

"Em thăm chị ấy xong rồi về thẳng trường à?" – Anh hỏi.

 

"Dạ vâng, mai em còn phải đến gặp thầy cố vấn để báo cáo xin nghỉ nữa. Hôm nay thầy đã giục em về rồi." Trước khi đi, Tô Nhung không quên nói:

"Anh Cảnh Dịch, cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua."

 

"Sao lại khách sáo vậy chứ?" – Anh đưa tay xoa đầu Tô Nhung, giấu đi sự âm u nơi đáy mắt – "Trên đường đến bệnh viện nhớ cẩn thận, nghe chưa?"

 

"Biết rồi mà~"

 

Nhìn theo bóng cậu bé nhỏ không hề quay đầu lại, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch dừng trên cánh cửa đã khép kín, nụ cười dịu dàng trên môi anh cũng biến mất.

 

Anh quay vào nhà, nhưng không trở lại phòng ngủ, cũng không đến phòng làm việc, mà đi thẳng đến tủ rượu ở đối diện.

 

Mở cánh cửa kính, anh tiện tay lấy ra một chai rượu vang, thành thạo mở nắp, rót đầy một ly.

 

Không uống ngay, trong lúc chờ rượu thở, anh đưa tay ấn vào con cú mèo bằng sắt trang trí bên cạnh.

 

Chỉ một giây sau, cánh tủ rượu vang lên tiếng "cạch", tự động trượt sang một bên, để lộ ra cánh cửa cần vân tay hoặc mật khẩu mới mở được.

 

Rất quen tay, Hứa Cảnh Dịch mở cửa bước vào căn phòng bí mật thuộc về riêng anh.

 

Thoạt nhìn chỉ như một phòng đọc bình thường, anh đi thẳng đến khu vực sofa, mở tủ bên cạnh lấy ra một cuốn băng video cũ kỹ có phần nhuốm màu thời gian.

 

Cho cuộn băng vào máy, anh ngồi xuống sofa, chờ đoạn phim phát lên.

 

Chẳng bao lâu sau, màn hình lớn hiện lên hình ảnh — là một buổi biểu diễn sân khấu nhỏ. Chất lượng hình ảnh không quá rõ nét, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một vở kịch thiếu nhi.

 

Anh dùng điều khiển kéo thanh thời gian, dừng lại chuẩn xác ở một phân đoạn — trên màn hình xuất hiện một "bé gái" mặc váy tím nhạt.

 

Từ nhỏ đã có nét tinh xảo, sau khi được hóa trang kỹ càng, cậu bé trông càng bắt mắt hơn. Với mái tóc giả và chiếc váy công chúa, người ta hoàn toàn không thể phân biệt được đây là con trai hay con gái.

 

Một cậu bé mang nét lưỡng tính ấy đã trở thành điểm sáng duy nhất của cả sân khấu.

 

Hứa Cảnh Dịch không rời mắt, ánh nhìn của anh luôn dõi theo từng bước di chuyển của "công chúa nhỏ" trong phim. Cho đến khi tình tiết tiến đến đoạn công chúa bị rồng tấn công, ngất đi không tỉnh lại, anh mới khẽ nhấc cằm, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

 

Môi mỏng nhạt màu dính lấy sắc đỏ tươi của rượu, khóe môi hơi nhếch lên, ánh đỏ nhuộm lên vẻ mặt tạo nên một sự tà mị khó lường.

 

Cảnh hoàng tử xuất hiện.

 

Đoạn cao trào: công chúa sắp được đánh thức bằng một nụ hôn.

 

Anh nhấn nút tạm dừng, màn hình dừng lại ngay khoảnh khắc hoàng tử cúi xuống hôn công chúa xinh đẹp.

 

Nhìn đứa trẻ trong phim – chính là mình ngày bé – Hứa Cảnh Dịch trầm mặc, ánh mắt dừng lại nơi gò má của Tô Nhung đang bị "hôn".

 

Anh thở dài không tiếng động, trong mắt có chút nuối tiếc.

 

Khi ấy anh vẫn chưa hiểu được tình cảm của mình, chỉ biết không muốn để người khác chạm vào Tô Nhung. Chính vì vậy, nụ hôn đầu đáng lý có thể "lấy được" từ năm đó, lại phải đợi thêm ba năm mới thật sự đến tay.

 

Ngửa cổ, anh uống cạn ly rượu, rồi lại điều chỉnh đoạn phim về đúng khoảnh khắc Tô Nhung lần đầu xuất hiện, chuẩn bị xem lại từ đầu.

 

Cùng lúc đó, Tô Nhung hoàn toàn không hay biết Hứa Cảnh Dịch đã làm những gì sau khi cậu rời đi.

 

Cậu vội vã tới bệnh viện, vào phòng bệnh của chị khóa trên, trò chuyện với chị ấy hơn một tiếng đồng hồ.

 

"Tiểu Tô, sau này em định làm gì?"

 

"Lên năm ba chắc bắt đầu phải chuẩn bị chuyện thực tập rồi nhỉ." – Dừng lại một chút, chị ấy hỏi tiếp – "À đúng rồi, em định học cao học hay thi công chức không?"

 

Tô Nhung lắc đầu: "Em chưa có ý định đó."

 

"Còn thực tập thì... thầy cô cũng có giới thiệu vài công ty, mà em cũng không chắc mình có được nhận không..."

 

Thấy Tô Nhung trông có vẻ mơ hồ, chị khóa trên – tên là Tề Tiếu – mỉm cười:

"Hay thế này nhé, để chị hỏi bạn trai chị xem bên công ty anh ấy có vị trí thực tập nào phù hợp không."

 

"Thật sự được ạ?" – Tô Nhung ngạc nhiên.

 

"Đương nhiên rồi!" – Tề Tiếu gật đầu chắc chắn – "Coi như là cảm ơn em, mấy hôm tới nhớ thường xuyên đến bệnh viện trò chuyện với chị nha, không thì chị buồn chết mất!"

 

Bị vẻ mặt làm nũng của chị chọc cười, Tô Nhung bỗng nhớ ra điều gì:

"Anh Vũ có qua đây sau giờ làm không ạ?"

 

"Có chứ, ảnh còn mang cơm cho chị mà." – Tề Tiếu vừa nói xong, thì cánh cửa phòng bệnh cũng bị đẩy ra.

 

Một chàng trai trẻ tươi cười bước vào, vừa nhìn thấy Tô Nhung đã vui vẻ nói:

"Tiểu Tô tới rồi à?"

 

"Chào anh Vũ ạ!"

 

Thấy anh Vũ vào phòng, Tô Nhung cũng không tiện ngồi nữa. Cậu đứng dậy, giúp chị Tiếu dọn dẹp bàn nhỏ trước mặt, rồi chủ động xin phép ra về.

 

"Trên đường nhớ cẩn thận đó nha, đừng có như chị đây..." – Tề Tiếu còn chưa nói hết câu đã bị bạn trai gõ đầu – "Sao lại đánh em?"

 

"Em không thể nói lời nào tốt lành hơn sao?"

 

"Anh..."

 

Đã quen với kiểu trêu nhau của hai người, Tô Nhung bật cười, vẫy tay tạm biệt họ rồi rời khỏi phòng bệnh.

 

Trời lúc này đã xế chiều, bệnh viện vẫn nhộn nhịp người ra người vào, ai nấy trông đều bận rộn.

 

Đang một mình đi ra khỏi cổng bệnh viện, Tô Nhung chợt nghe thấy có người gọi tên mình...

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Tối hôm qua, khi Tô Nhung dậy uống nước, cậu phát hiện đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng — mà lúc đó đã hơn bốn giờ sáng rồi. "Được, nghe em vậy." Mỉm cười, Hứa Cảnh Dịch cũng thu lại ý định giữ Tô Nhung ở lại thêm. Nhưng trước khi cậu rời đi, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: "Là bạn nào nhập viện vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" "Là một chị khóa trên luôn rất quan tâm em." Tô Nhung vừa ngồi xuống đất đi giày, vừa thản nhiên nói: "Mấy hôm trước chị ấy bị tai nạn xe, chân bị thương, giờ đang nằm viện dưỡng thương." "Bạn trai chị ấy đang đi làm, chị ở một mình buồn quá nên muốn có người nói chuyện." Khẽ gật đầu, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch vẫn bình lặng như nước, không có chút gì là cảm thông cho "chị học khóa trên xui xẻo" ấy. Nhưng miệng lại nhẹ nhàng nói:"Tội quá nhỉ, vậy em trò chuyện với chị ấy cho vui nha." Nếu là kiểu "chị gái bình thường đã có bạn trai" thì anh hoàn toàn không cần để tâm. "Em thăm chị ấy xong rồi về thẳng trường à?" – Anh hỏi. "Dạ vâng, mai em còn phải đến gặp thầy cố vấn để báo cáo xin nghỉ nữa. Hôm nay thầy đã giục em về rồi." Trước khi đi, Tô Nhung không quên nói:"Anh Cảnh Dịch, cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua." "Sao lại khách sáo vậy chứ?" – Anh đưa tay xoa đầu Tô Nhung, giấu đi sự âm u nơi đáy mắt – "Trên đường đến bệnh viện nhớ cẩn thận, nghe chưa?" "Biết rồi mà~" Nhìn theo bóng cậu bé nhỏ không hề quay đầu lại, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch dừng trên cánh cửa đã khép kín, nụ cười dịu dàng trên môi anh cũng biến mất. Anh quay vào nhà, nhưng không trở lại phòng ngủ, cũng không đến phòng làm việc, mà đi thẳng đến tủ rượu ở đối diện. Mở cánh cửa kính, anh tiện tay lấy ra một chai rượu vang, thành thạo mở nắp, rót đầy một ly. Không uống ngay, trong lúc chờ rượu thở, anh đưa tay ấn vào con cú mèo bằng sắt trang trí bên cạnh. Chỉ một giây sau, cánh tủ rượu vang lên tiếng "cạch", tự động trượt sang một bên, để lộ ra cánh cửa cần vân tay hoặc mật khẩu mới mở được. Rất quen tay, Hứa Cảnh Dịch mở cửa bước vào căn phòng bí mật thuộc về riêng anh. Thoạt nhìn chỉ như một phòng đọc bình thường, anh đi thẳng đến khu vực sofa, mở tủ bên cạnh lấy ra một cuốn băng video cũ kỹ có phần nhuốm màu thời gian. Cho cuộn băng vào máy, anh ngồi xuống sofa, chờ đoạn phim phát lên. Chẳng bao lâu sau, màn hình lớn hiện lên hình ảnh — là một buổi biểu diễn sân khấu nhỏ. Chất lượng hình ảnh không quá rõ nét, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một vở kịch thiếu nhi. Anh dùng điều khiển kéo thanh thời gian, dừng lại chuẩn xác ở một phân đoạn — trên màn hình xuất hiện một "bé gái" mặc váy tím nhạt. Từ nhỏ đã có nét tinh xảo, sau khi được hóa trang kỹ càng, cậu bé trông càng bắt mắt hơn. Với mái tóc giả và chiếc váy công chúa, người ta hoàn toàn không thể phân biệt được đây là con trai hay con gái. Một cậu bé mang nét lưỡng tính ấy đã trở thành điểm sáng duy nhất của cả sân khấu. Hứa Cảnh Dịch không rời mắt, ánh nhìn của anh luôn dõi theo từng bước di chuyển của "công chúa nhỏ" trong phim. Cho đến khi tình tiết tiến đến đoạn công chúa bị rồng tấn công, ngất đi không tỉnh lại, anh mới khẽ nhấc cằm, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Môi mỏng nhạt màu dính lấy sắc đỏ tươi của rượu, khóe môi hơi nhếch lên, ánh đỏ nhuộm lên vẻ mặt tạo nên một sự tà mị khó lường. Cảnh hoàng tử xuất hiện. Đoạn cao trào: công chúa sắp được đánh thức bằng một nụ hôn. Anh nhấn nút tạm dừng, màn hình dừng lại ngay khoảnh khắc hoàng tử cúi xuống hôn công chúa xinh đẹp. Nhìn đứa trẻ trong phim – chính là mình ngày bé – Hứa Cảnh Dịch trầm mặc, ánh mắt dừng lại nơi gò má của Tô Nhung đang bị "hôn". Anh thở dài không tiếng động, trong mắt có chút nuối tiếc. Khi ấy anh vẫn chưa hiểu được tình cảm của mình, chỉ biết không muốn để người khác chạm vào Tô Nhung. Chính vì vậy, nụ hôn đầu đáng lý có thể "lấy được" từ năm đó, lại phải đợi thêm ba năm mới thật sự đến tay. Ngửa cổ, anh uống cạn ly rượu, rồi lại điều chỉnh đoạn phim về đúng khoảnh khắc Tô Nhung lần đầu xuất hiện, chuẩn bị xem lại từ đầu. Cùng lúc đó, Tô Nhung hoàn toàn không hay biết Hứa Cảnh Dịch đã làm những gì sau khi cậu rời đi. Cậu vội vã tới bệnh viện, vào phòng bệnh của chị khóa trên, trò chuyện với chị ấy hơn một tiếng đồng hồ. "Tiểu Tô, sau này em định làm gì?" "Lên năm ba chắc bắt đầu phải chuẩn bị chuyện thực tập rồi nhỉ." – Dừng lại một chút, chị ấy hỏi tiếp – "À đúng rồi, em định học cao học hay thi công chức không?" Tô Nhung lắc đầu: "Em chưa có ý định đó." "Còn thực tập thì... thầy cô cũng có giới thiệu vài công ty, mà em cũng không chắc mình có được nhận không..." Thấy Tô Nhung trông có vẻ mơ hồ, chị khóa trên – tên là Tề Tiếu – mỉm cười:"Hay thế này nhé, để chị hỏi bạn trai chị xem bên công ty anh ấy có vị trí thực tập nào phù hợp không." "Thật sự được ạ?" – Tô Nhung ngạc nhiên. "Đương nhiên rồi!" – Tề Tiếu gật đầu chắc chắn – "Coi như là cảm ơn em, mấy hôm tới nhớ thường xuyên đến bệnh viện trò chuyện với chị nha, không thì chị buồn chết mất!" Bị vẻ mặt làm nũng của chị chọc cười, Tô Nhung bỗng nhớ ra điều gì:"Anh Vũ có qua đây sau giờ làm không ạ?" "Có chứ, ảnh còn mang cơm cho chị mà." – Tề Tiếu vừa nói xong, thì cánh cửa phòng bệnh cũng bị đẩy ra. Một chàng trai trẻ tươi cười bước vào, vừa nhìn thấy Tô Nhung đã vui vẻ nói:"Tiểu Tô tới rồi à?" "Chào anh Vũ ạ!" Thấy anh Vũ vào phòng, Tô Nhung cũng không tiện ngồi nữa. Cậu đứng dậy, giúp chị Tiếu dọn dẹp bàn nhỏ trước mặt, rồi chủ động xin phép ra về. "Trên đường nhớ cẩn thận đó nha, đừng có như chị đây..." – Tề Tiếu còn chưa nói hết câu đã bị bạn trai gõ đầu – "Sao lại đánh em?" "Em không thể nói lời nào tốt lành hơn sao?" "Anh..." Đã quen với kiểu trêu nhau của hai người, Tô Nhung bật cười, vẫy tay tạm biệt họ rồi rời khỏi phòng bệnh. Trời lúc này đã xế chiều, bệnh viện vẫn nhộn nhịp người ra người vào, ai nấy trông đều bận rộn. Đang một mình đi ra khỏi cổng bệnh viện, Tô Nhung chợt nghe thấy có người gọi tên mình...

Chương 49