Trời giông bão Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm. Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ. Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô. Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt. Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ? Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi. Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ. Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở…
Chương 69
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm. Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ. Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô. Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt. Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ? Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi. Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ. Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa chỉ còn lại một mình Tô Nhung.Dì Mạch đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối, còn một hai người hầu khác thì đang sắp xếp bát đũa bên bàn ăn. Chủ nhân của căn nhà này – theo lời nói – thì đang ở vườn sau. Cuốn sổ vẽ vẫn mở toang trên bàn, dường như chẳng hề sợ có người nhìn vào, như thể đó chẳng phải điều gì cần giấu giếm. Trong lòng Tô Nhung dâng lên sự tò mò mãnh liệt đối với bức vẽ trên nền giấy trắng ấy. Cậu do dự một hồi, rồi chậm rãi đứng dậy, bước tới bên chiếc bàn tròn gỗ nhỏ. Vừa mới đứng vững, một giọng nói trầm lạnh bỗng vang lên ngay sau lưng: "Tô Nhung, cậu đang làm gì vậy?" Chương 36 Âm thanh đột ngột ấy khiến Tô Nhung giật thót. Quay đầu lại, cậu thấy Úy Khanh Duẫn đang đứng cách mình không xa. Hắn mặc đồ ở nhà theo phong cách tối giản – áo màu kem nhạt, quần dài màu nâu nhạt. Thế nhưng, dù ăn mặc giản dị, người đàn ông trước mặt lại không hề mang vẻ gần gũi. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén từng chút từng chút quét qua người cậu — như đang dò xét một cậu bé đang cố lén xem bí mật của người khác. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Tô Nhung thấy lạnh cả sống lưng, hai tay buông thõng siết lấy vạt áo căng thẳng. Không chịu nổi ánh nhìn ấy, chân cậu bắt đầu mềm nhũn, cúi gằm đầu, lắp bắp mãi mới nói được: "Tôi... tôi chỉ là..." Bị bắt quả tang thực sự là một cảm giác không dễ chịu. Nhưng thật ra, cậu còn chưa nhìn rõ gì cả. Vì cuốn sổ vẽ để ngược, cậu chỉ thấy một hình nhỏ mờ mờ thôi. Có vẻ là vẽ người. Có điều, không phải người lớn... mà giống một đứa trẻ thì đúng hơn? Nhưng Tô Nhung cũng không dám chắc. "Xin lỗi." Dù gì thì cậu cũng đã vô tình nhìn trộm, xin lỗi là điều chắc chắn phải làm. Nghe lời xin lỗi ấy, Úy Khanh Duẫn hơi nhướng mày, đáy mắt vụt qua một tia cảm xúc mơ hồ rồi lại nhanh chóng cụp xuống.Mím chặt môi, hắn không nói gì, chậm rãi bước tới gần. Còn chưa đến một cánh tay, hắn dừng lại, hơi cúi người xuống như muốn bao trùm lấy cậu, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cánh tay to lớn lướt qua người Tô Nhung, cầm lấy cuốn sổ vẽ đang mở toang kia. Hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng xuất hiện ở Úy Khanh Duẫn lại khiến người ta ngạc nhiên. Vì hắn từ trước đến nay vốn ghét đụng chạm, bất kể là ai, ngay cả khi dùng bữa với Tô Yến Lâm cũng vậy. Thế nhưng, hành động vừa rồi lại là phản xạ tự nhiên. Theo bản năng, hắn không thấy ghét khi ở gần Tô Nhung. Không thể lý giải hành vi của mình, sắc mặt Úy Khanh Duẫn càng lạnh hơn. Thấy cậu bé trước mặt chỉ cao tới ngực mình, lúc này đang ngẩn người, hắn càng thêm khó chịu. Cậu ta đang nghĩ gì vậy? Tô Nhung chẳng nghĩ gì cả, chỉ là... ánh mắt cậu bị thu hút bởi vết sẹo trên tay Úy Khanh Duẫn. Là do hắn vô tình để lộ – một vết sẹo dài bằng ngón trỏ. Màu sắc không quá sậm, nhưng đường nét rất rõ ràng. Không giống vết xước nhẹ, mà là bị vật sắc bén cắt — vì đường sẹo quá gọn gàng. Trông hẳn là rất đau... Vết thương không nhỏ, lúc bị thương chắc chảy không ít máu. Dõi theo ánh mắt của Tô Nhung, Úy Khanh Duẫn phát hiện ra — thì ra vết sẹo ấy mới là thứ thu hút ánh nhìn của cậu. Hắn khẽ mím môi, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dịu đi đôi chút. Hắn khép cuốn sổ vẽ lại, liếc nhìn Tô Nhung thêm lần nữa, chuẩn bị mở miệng — nhưng dì Mạch đã bước tới trước, nói: "Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." Úy Khanh Duẫn khẽ "ừ" một tiếng đáp lại.Vừa quay người thì thấy Tô Nhung đang ngước lên nhìn hắn đờ đẫn — vài lọn tóc lòa xòa trên trán theo động tác mà tách ra hai bên, lộ ra gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn đang ngoan ngoãn chờ hắn lên tiếng. "...Đi thôi." Nói xong liền quay người bước vào phòng ăn, qua lớp kính trên tủ phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy Tô Nhung ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Tâm trạng vốn nặng nề mấy ngày qua, bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. * Sau bữa tối, như thường lệ, Tô Nhung mặc bộ đồ mà Úy Khanh Duẫn chuẩn bị, ngồi vào vị trí quen thuộc. Bên cạnh là quyển sách cậu chưa đọc xong từ lần trước. 'Soạt soạt' — âm thanh vẽ tranh lại vang lên.Dưới tiếng bút chì ấy, sự tập trung của Tô Nhung với cuốn sách cũng dần tản mát. Sau bữa tối vốn đã dễ buồn ngủ, lại còn đọc sách – một việc cần sự tập trung cao – khiến cơn buồn ngủ càng thêm dày đặc. Tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, chữ trên trang sách cũng bắt đầu nhảy loạn. Mi mắt nặng trĩu, đầu khẽ tựa vào lưng ghế. Cậu chỉ muốn lim dim một chút thôi, không ngủ thật đâu... chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi tí thôi... Trong lúc nghĩ vậy, Tô Nhung đã nhắm hẳn mắt lại.Dưới âm thanh vẽ tranh nhẹ nhàng, cậu mơ màng quay trở về thời thơ ấu. * Không nhớ rõ là năm nào. Lúc đó, cậu vừa chuyển đến nhà bác cả, còn chưa thân thiết với anh họ, được bác dẫn theo đến thăm ông nội lâu ngày không gặp. Ông nội vì không chịu nổi sự ồn ào nơi thành phố, đã chuyển về sống ở vùng ngoại ô.Biết cậu bé thích nước, ông liền dẫn cậu vào rừng bắt cá. "Ông ơi, tụi nó lại bơi mất rồi..." Cậu bé nhỏ người với hai ống quần xắn cao tới đầu gối, chân trần, ngẩng đầu nhìn ông nội đang ngồi trên tảng đá thả câu. Cậu xị mặt: "Con bắt không được..." Dòng suối ở đây khá nông, chỉ ngập đến cổ chân, có lúc đến bắp chân — thỉnh thoảng lại có thứ gì trơn trượt lướt qua chân. Cúi nhìn kỹ còn thấy bóng cá vụt qua... Nhưng vẫn bắt không được. Chúng bơi nhanh quá. Ông nội cũng chẳng câu được con nào. Nhìn chiếc giỏ tre trống trơn dưới chân, ông chỉ nhún vai: "Không sao, ông cũng chưa câu được con nào." Hồi trước ông thường câu ở đoạn sông khác, nơi đó sâu lắm, không tiện dẫn trẻ con theo. Lần này cố tình chọn chỗ này là vì Tô Nhung. Nhưng Tô Nhung đâu cần ông nói là không câu được. Cậu chỉ muốn ông cùng cậu lội xuống bắt cá. "Bắt cá hả..." Nhìn đứa cháu nhỏ ngước lên với đôi mắt tròn xoe long lanh, gương mặt non nớt, ông nội chỉ đành đứng dậy, vươn vai, rồi xắn cao ống quần. Biết làm sao bây giờ —Ánh mắt đáng thương của cháu trai khiến người ta chẳng thể từ chối. Không đành lòng, thật sự không đành lòng. Gương mặt trắng trẻo, đôi mày nhạt khẽ nhíu lại, mắt tròn đen ánh lên một lớp nước, môi nhỏ hơi bĩu xuống đáng thương...
Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa chỉ còn lại một mình Tô Nhung.
Dì Mạch đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối, còn một hai người hầu khác thì đang sắp xếp bát đũa bên bàn ăn. Chủ nhân của căn nhà này – theo lời nói – thì đang ở vườn sau.
Cuốn sổ vẽ vẫn mở toang trên bàn, dường như chẳng hề sợ có người nhìn vào, như thể đó chẳng phải điều gì cần giấu giếm.
Trong lòng Tô Nhung dâng lên sự tò mò mãnh liệt đối với bức vẽ trên nền giấy trắng ấy. Cậu do dự một hồi, rồi chậm rãi đứng dậy, bước tới bên chiếc bàn tròn gỗ nhỏ.
Vừa mới đứng vững, một giọng nói trầm lạnh bỗng vang lên ngay sau lưng: "Tô Nhung, cậu đang làm gì vậy?"
Chương 36
Âm thanh đột ngột ấy khiến Tô Nhung giật thót. Quay đầu lại, cậu thấy Úy Khanh Duẫn đang đứng cách mình không xa.
Hắn mặc đồ ở nhà theo phong cách tối giản – áo màu kem nhạt, quần dài màu nâu nhạt. Thế nhưng, dù ăn mặc giản dị, người đàn ông trước mặt lại không hề mang vẻ gần gũi.
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén từng chút từng chút quét qua người cậu — như đang dò xét một cậu bé đang cố lén xem bí mật của người khác.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Tô Nhung thấy lạnh cả sống lưng, hai tay buông thõng siết lấy vạt áo căng thẳng.
Không chịu nổi ánh nhìn ấy, chân cậu bắt đầu mềm nhũn, cúi gằm đầu, lắp bắp mãi mới nói được: "Tôi... tôi chỉ là..."
Bị bắt quả tang thực sự là một cảm giác không dễ chịu.
Nhưng thật ra, cậu còn chưa nhìn rõ gì cả. Vì cuốn sổ vẽ để ngược, cậu chỉ thấy một hình nhỏ mờ mờ thôi.
Có vẻ là vẽ người. Có điều, không phải người lớn... mà giống một đứa trẻ thì đúng hơn?
Nhưng Tô Nhung cũng không dám chắc.
"Xin lỗi."
Dù gì thì cậu cũng đã vô tình nhìn trộm, xin lỗi là điều chắc chắn phải làm.
Nghe lời xin lỗi ấy, Úy Khanh Duẫn hơi nhướng mày, đáy mắt vụt qua một tia cảm xúc mơ hồ rồi lại nhanh chóng cụp xuống.
Mím chặt môi, hắn không nói gì, chậm rãi bước tới gần.
Còn chưa đến một cánh tay, hắn dừng lại, hơi cúi người xuống như muốn bao trùm lấy cậu, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cánh tay to lớn lướt qua người Tô Nhung, cầm lấy cuốn sổ vẽ đang mở toang kia.
Hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng xuất hiện ở Úy Khanh Duẫn lại khiến người ta ngạc nhiên. Vì hắn từ trước đến nay vốn ghét đụng chạm, bất kể là ai, ngay cả khi dùng bữa với Tô Yến Lâm cũng vậy.
Thế nhưng, hành động vừa rồi lại là phản xạ tự nhiên. Theo bản năng, hắn không thấy ghét khi ở gần Tô Nhung.
Không thể lý giải hành vi của mình, sắc mặt Úy Khanh Duẫn càng lạnh hơn. Thấy cậu bé trước mặt chỉ cao tới ngực mình, lúc này đang ngẩn người, hắn càng thêm khó chịu.
Cậu ta đang nghĩ gì vậy?
Tô Nhung chẳng nghĩ gì cả, chỉ là... ánh mắt cậu bị thu hút bởi vết sẹo trên tay Úy Khanh Duẫn.
Là do hắn vô tình để lộ – một vết sẹo dài bằng ngón trỏ. Màu sắc không quá sậm, nhưng đường nét rất rõ ràng. Không giống vết xước nhẹ, mà là bị vật sắc bén cắt — vì đường sẹo quá gọn gàng.
Trông hẳn là rất đau... Vết thương không nhỏ, lúc bị thương chắc chảy không ít máu.
Dõi theo ánh mắt của Tô Nhung, Úy Khanh Duẫn phát hiện ra — thì ra vết sẹo ấy mới là thứ thu hút ánh nhìn của cậu. Hắn khẽ mím môi, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dịu đi đôi chút.
Hắn khép cuốn sổ vẽ lại, liếc nhìn Tô Nhung thêm lần nữa, chuẩn bị mở miệng — nhưng dì Mạch đã bước tới trước, nói: "Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Úy Khanh Duẫn khẽ "ừ" một tiếng đáp lại.
Vừa quay người thì thấy Tô Nhung đang ngước lên nhìn hắn đờ đẫn — vài lọn tóc lòa xòa trên trán theo động tác mà tách ra hai bên, lộ ra gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn đang ngoan ngoãn chờ hắn lên tiếng.
"...Đi thôi."
Nói xong liền quay người bước vào phòng ăn, qua lớp kính trên tủ phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy Tô Nhung ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Tâm trạng vốn nặng nề mấy ngày qua, bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.
*
Sau bữa tối, như thường lệ, Tô Nhung mặc bộ đồ mà Úy Khanh Duẫn chuẩn bị, ngồi vào vị trí quen thuộc. Bên cạnh là quyển sách cậu chưa đọc xong từ lần trước.
'Soạt soạt' — âm thanh vẽ tranh lại vang lên.
Dưới tiếng bút chì ấy, sự tập trung của Tô Nhung với cuốn sách cũng dần tản mát.
Sau bữa tối vốn đã dễ buồn ngủ, lại còn đọc sách – một việc cần sự tập trung cao – khiến cơn buồn ngủ càng thêm dày đặc. Tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, chữ trên trang sách cũng bắt đầu nhảy loạn.
Mi mắt nặng trĩu, đầu khẽ tựa vào lưng ghế.
Cậu chỉ muốn lim dim một chút thôi, không ngủ thật đâu... chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi tí thôi...
Trong lúc nghĩ vậy, Tô Nhung đã nhắm hẳn mắt lại.
Dưới âm thanh vẽ tranh nhẹ nhàng, cậu mơ màng quay trở về thời thơ ấu.
*
Không nhớ rõ là năm nào. Lúc đó, cậu vừa chuyển đến nhà bác cả, còn chưa thân thiết với anh họ, được bác dẫn theo đến thăm ông nội lâu ngày không gặp.
Ông nội vì không chịu nổi sự ồn ào nơi thành phố, đã chuyển về sống ở vùng ngoại ô.
Biết cậu bé thích nước, ông liền dẫn cậu vào rừng bắt cá.
"Ông ơi, tụi nó lại bơi mất rồi..."
Cậu bé nhỏ người với hai ống quần xắn cao tới đầu gối, chân trần, ngẩng đầu nhìn ông nội đang ngồi trên tảng đá thả câu.
Cậu xị mặt: "Con bắt không được..."
Dòng suối ở đây khá nông, chỉ ngập đến cổ chân, có lúc đến bắp chân — thỉnh thoảng lại có thứ gì trơn trượt lướt qua chân. Cúi nhìn kỹ còn thấy bóng cá vụt qua...
Nhưng vẫn bắt không được.
Chúng bơi nhanh quá.
Ông nội cũng chẳng câu được con nào. Nhìn chiếc giỏ tre trống trơn dưới chân, ông chỉ nhún vai: "Không sao, ông cũng chưa câu được con nào."
Hồi trước ông thường câu ở đoạn sông khác, nơi đó sâu lắm, không tiện dẫn trẻ con theo. Lần này cố tình chọn chỗ này là vì Tô Nhung.
Nhưng Tô Nhung đâu cần ông nói là không câu được. Cậu chỉ muốn ông cùng cậu lội xuống bắt cá.
"Bắt cá hả..."
Nhìn đứa cháu nhỏ ngước lên với đôi mắt tròn xoe long lanh, gương mặt non nớt, ông nội chỉ đành đứng dậy, vươn vai, rồi xắn cao ống quần.
Biết làm sao bây giờ —
Ánh mắt đáng thương của cháu trai khiến người ta chẳng thể từ chối. Không đành lòng, thật sự không đành lòng.
Gương mặt trắng trẻo, đôi mày nhạt khẽ nhíu lại, mắt tròn đen ánh lên một lớp nước, môi nhỏ hơi bĩu xuống đáng thương...
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm. Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ. Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô. Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt. Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ? Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi. Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ. Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa chỉ còn lại một mình Tô Nhung.Dì Mạch đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối, còn một hai người hầu khác thì đang sắp xếp bát đũa bên bàn ăn. Chủ nhân của căn nhà này – theo lời nói – thì đang ở vườn sau. Cuốn sổ vẽ vẫn mở toang trên bàn, dường như chẳng hề sợ có người nhìn vào, như thể đó chẳng phải điều gì cần giấu giếm. Trong lòng Tô Nhung dâng lên sự tò mò mãnh liệt đối với bức vẽ trên nền giấy trắng ấy. Cậu do dự một hồi, rồi chậm rãi đứng dậy, bước tới bên chiếc bàn tròn gỗ nhỏ. Vừa mới đứng vững, một giọng nói trầm lạnh bỗng vang lên ngay sau lưng: "Tô Nhung, cậu đang làm gì vậy?" Chương 36 Âm thanh đột ngột ấy khiến Tô Nhung giật thót. Quay đầu lại, cậu thấy Úy Khanh Duẫn đang đứng cách mình không xa. Hắn mặc đồ ở nhà theo phong cách tối giản – áo màu kem nhạt, quần dài màu nâu nhạt. Thế nhưng, dù ăn mặc giản dị, người đàn ông trước mặt lại không hề mang vẻ gần gũi. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén từng chút từng chút quét qua người cậu — như đang dò xét một cậu bé đang cố lén xem bí mật của người khác. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Tô Nhung thấy lạnh cả sống lưng, hai tay buông thõng siết lấy vạt áo căng thẳng. Không chịu nổi ánh nhìn ấy, chân cậu bắt đầu mềm nhũn, cúi gằm đầu, lắp bắp mãi mới nói được: "Tôi... tôi chỉ là..." Bị bắt quả tang thực sự là một cảm giác không dễ chịu. Nhưng thật ra, cậu còn chưa nhìn rõ gì cả. Vì cuốn sổ vẽ để ngược, cậu chỉ thấy một hình nhỏ mờ mờ thôi. Có vẻ là vẽ người. Có điều, không phải người lớn... mà giống một đứa trẻ thì đúng hơn? Nhưng Tô Nhung cũng không dám chắc. "Xin lỗi." Dù gì thì cậu cũng đã vô tình nhìn trộm, xin lỗi là điều chắc chắn phải làm. Nghe lời xin lỗi ấy, Úy Khanh Duẫn hơi nhướng mày, đáy mắt vụt qua một tia cảm xúc mơ hồ rồi lại nhanh chóng cụp xuống.Mím chặt môi, hắn không nói gì, chậm rãi bước tới gần. Còn chưa đến một cánh tay, hắn dừng lại, hơi cúi người xuống như muốn bao trùm lấy cậu, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cánh tay to lớn lướt qua người Tô Nhung, cầm lấy cuốn sổ vẽ đang mở toang kia. Hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng xuất hiện ở Úy Khanh Duẫn lại khiến người ta ngạc nhiên. Vì hắn từ trước đến nay vốn ghét đụng chạm, bất kể là ai, ngay cả khi dùng bữa với Tô Yến Lâm cũng vậy. Thế nhưng, hành động vừa rồi lại là phản xạ tự nhiên. Theo bản năng, hắn không thấy ghét khi ở gần Tô Nhung. Không thể lý giải hành vi của mình, sắc mặt Úy Khanh Duẫn càng lạnh hơn. Thấy cậu bé trước mặt chỉ cao tới ngực mình, lúc này đang ngẩn người, hắn càng thêm khó chịu. Cậu ta đang nghĩ gì vậy? Tô Nhung chẳng nghĩ gì cả, chỉ là... ánh mắt cậu bị thu hút bởi vết sẹo trên tay Úy Khanh Duẫn. Là do hắn vô tình để lộ – một vết sẹo dài bằng ngón trỏ. Màu sắc không quá sậm, nhưng đường nét rất rõ ràng. Không giống vết xước nhẹ, mà là bị vật sắc bén cắt — vì đường sẹo quá gọn gàng. Trông hẳn là rất đau... Vết thương không nhỏ, lúc bị thương chắc chảy không ít máu. Dõi theo ánh mắt của Tô Nhung, Úy Khanh Duẫn phát hiện ra — thì ra vết sẹo ấy mới là thứ thu hút ánh nhìn của cậu. Hắn khẽ mím môi, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dịu đi đôi chút. Hắn khép cuốn sổ vẽ lại, liếc nhìn Tô Nhung thêm lần nữa, chuẩn bị mở miệng — nhưng dì Mạch đã bước tới trước, nói: "Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." Úy Khanh Duẫn khẽ "ừ" một tiếng đáp lại.Vừa quay người thì thấy Tô Nhung đang ngước lên nhìn hắn đờ đẫn — vài lọn tóc lòa xòa trên trán theo động tác mà tách ra hai bên, lộ ra gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn đang ngoan ngoãn chờ hắn lên tiếng. "...Đi thôi." Nói xong liền quay người bước vào phòng ăn, qua lớp kính trên tủ phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy Tô Nhung ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Tâm trạng vốn nặng nề mấy ngày qua, bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. * Sau bữa tối, như thường lệ, Tô Nhung mặc bộ đồ mà Úy Khanh Duẫn chuẩn bị, ngồi vào vị trí quen thuộc. Bên cạnh là quyển sách cậu chưa đọc xong từ lần trước. 'Soạt soạt' — âm thanh vẽ tranh lại vang lên.Dưới tiếng bút chì ấy, sự tập trung của Tô Nhung với cuốn sách cũng dần tản mát. Sau bữa tối vốn đã dễ buồn ngủ, lại còn đọc sách – một việc cần sự tập trung cao – khiến cơn buồn ngủ càng thêm dày đặc. Tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, chữ trên trang sách cũng bắt đầu nhảy loạn. Mi mắt nặng trĩu, đầu khẽ tựa vào lưng ghế. Cậu chỉ muốn lim dim một chút thôi, không ngủ thật đâu... chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi tí thôi... Trong lúc nghĩ vậy, Tô Nhung đã nhắm hẳn mắt lại.Dưới âm thanh vẽ tranh nhẹ nhàng, cậu mơ màng quay trở về thời thơ ấu. * Không nhớ rõ là năm nào. Lúc đó, cậu vừa chuyển đến nhà bác cả, còn chưa thân thiết với anh họ, được bác dẫn theo đến thăm ông nội lâu ngày không gặp. Ông nội vì không chịu nổi sự ồn ào nơi thành phố, đã chuyển về sống ở vùng ngoại ô.Biết cậu bé thích nước, ông liền dẫn cậu vào rừng bắt cá. "Ông ơi, tụi nó lại bơi mất rồi..." Cậu bé nhỏ người với hai ống quần xắn cao tới đầu gối, chân trần, ngẩng đầu nhìn ông nội đang ngồi trên tảng đá thả câu. Cậu xị mặt: "Con bắt không được..." Dòng suối ở đây khá nông, chỉ ngập đến cổ chân, có lúc đến bắp chân — thỉnh thoảng lại có thứ gì trơn trượt lướt qua chân. Cúi nhìn kỹ còn thấy bóng cá vụt qua... Nhưng vẫn bắt không được. Chúng bơi nhanh quá. Ông nội cũng chẳng câu được con nào. Nhìn chiếc giỏ tre trống trơn dưới chân, ông chỉ nhún vai: "Không sao, ông cũng chưa câu được con nào." Hồi trước ông thường câu ở đoạn sông khác, nơi đó sâu lắm, không tiện dẫn trẻ con theo. Lần này cố tình chọn chỗ này là vì Tô Nhung. Nhưng Tô Nhung đâu cần ông nói là không câu được. Cậu chỉ muốn ông cùng cậu lội xuống bắt cá. "Bắt cá hả..." Nhìn đứa cháu nhỏ ngước lên với đôi mắt tròn xoe long lanh, gương mặt non nớt, ông nội chỉ đành đứng dậy, vươn vai, rồi xắn cao ống quần. Biết làm sao bây giờ —Ánh mắt đáng thương của cháu trai khiến người ta chẳng thể từ chối. Không đành lòng, thật sự không đành lòng. Gương mặt trắng trẻo, đôi mày nhạt khẽ nhíu lại, mắt tròn đen ánh lên một lớp nước, môi nhỏ hơi bĩu xuống đáng thương...