Trời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở…

Chương 77

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Toàn bộ suy nghĩ của Tô Nhung lúc này đều đặt lên câu trả lời của đối phương, cậu không hề nhận ra rằng chính câu hỏi vừa rồi đã vô tình vạch trần lời nói dối trước đó của Úy Khanh Duẫn. Không phải hắn vừa nói là không quen biết sao? Vậy tại sao Tô Nhung lại biết hắn họ Úy? Rõ ràng nãy giờ hắn chưa từng nhắc đến họ của mình. Tô Yến Lâm nhanh chóng thu lại những suy nghĩ vụn vặt, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêm túc nhưng lại đầy cẩn trọng của Tô Nhung, anh ta bình thản nói: "Cậu ta  là bạn học cấp ba của anh. Hồi đó chuyển trường vào lớp anh." "Chuyển trường á?" – Tô Nhung ngạc nhiên. "Ừ. Cậu ta từng nghỉ học hai năm. Nghe nói gặp tai nạn nên nằm viện hơn nửa năm, sau đó lại phải ở nhà tĩnh dưỡng hơn một năm nữa mới chuyển tới trường bọn anh." Tô Yến Lâm đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi khẽ nhếch: "Xem ra Tiểu Nhung rất quan tâm đ ến vị Úy tiên sinh này nhỉ?" "Không... không có mà!" – Cậu vội vàng lắc đầu, định giải thích để che giấu hành động có phần sơ hở của mình thì may thay, các món ăn đã được phục vụ. Nhìn người phục vụ đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn rồi giới thiệu từng món một, Tô Nhung âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Suốt cả bữa ăn, cậu đều cảm thấy nơm nớp lo sợ. May mắn là sau đó không còn nhắc đến Úy Khanh Duẫn nữa. Cậu ăn miếng bò cuối cùng rồi đặt dĩa xuống bàn. "Ăn thêm chút nữa đi, bổ sung đạm." – Tô Yến Lâm mỉm cười nhìn cậu nhóc đang phồng má nhai đồ ăn, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Tô Nhung rất giống một chú sóc nhỏ háu ăn. Cái miệng nhỏ nhắn chẳng chứa nổi miếng thịt to, khiến gương mặt chỉ bằng bàn tay bị phồng lên hai bên má, nhìn thật sự rất đáng yêu. Không kìm được, Tô Yến Lâm lại gắp thêm vài miếng nữa đưa cho cậu. Cuối cùng, khi không thể ăn thêm được nữa, Tô Nhung đành buông dĩa, nhấn mạnh: "Em thật sự no rồi." Thật ra, cậu cảm thấy mình đã ăn đến mức bụng hơi trướng lên, lưng áo khẽ đội lên vì phần bụng no cứng, có chút khó chịu. Uống vài ngụm nước chanh, cuối cùng cậu cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút. Thấy Tô Yến Lâm vẫn đang chậm rãi ăn uống một cách tao nhã, Tô Nhung nghĩ ngợi rồi lí nhí lên tiếng: "Anh ơi, em muốn đi vệ sinh một lát." "Đi đi, hình như là rẽ trái..." – Tô Yến Lâm lấy khăn lau miệng, hỏi thêm: "Em có cần anh đi cùng không?" "Không cần đâu! Em có phải con nít nữa đâu." – Cậu đỏ mặt từ chối sự quan tâm quá mức, rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh với vẻ thành thạo. Vài phút sau, một bóng người cao lớn cũng tiến vào nhà vệ sinh. Tô Nhung hoàn toàn không ngờ mình lại một lần nữa gặp Úy Khanh Duẫn ở nơi này — giống hệt lần trước. Từ hoàn cảnh đến vị trí đứng, tất cả đều trùng khớp đến kỳ lạ. Đối mặt với người đàn ông đang đứng chắn trước mặt, Tô Nhung sau khi rửa tay xong liền định vờ như không thấy. Nhưng dù cậu rẽ trái hay rẽ phải, đối phương vẫn đứng đó, chắn đường. Cậu phồng má nhìn hắn, môi mím lại, không nói gì. Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ có hai người họ. Ba buồng đều trống, ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân và mấy câu nói khẽ: "Kỳ lạ thật, nãy còn dùng được mà, sao giờ lại báo hỏng?" "Ừ ha, lên tầng hai vậy..." Trong không gian yên tĩnh, hai người vẫn im lặng. Một lúc sau, Tô Nhung là người lên tiếng trước: "Anh chắn đường tôi rồi." Cậu ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngửa lên dưới ánh đèn trần càng trở nên nổi bật. Đôi mắt đen tròn long lanh, hàng mi dài run rẩy theo từng cái chớp, hắt lên một tầng bóng nhẹ dưới mắt. Môi hồng nhạt khẽ mấp máy, hai má trắng trẻo cũng phồng nhẹ lên như đang giận dỗi, khiến người ta muốn thử xem gương mặt này là mềm hay cứng. Chắc chắn là cứng — giống như giọng điệu vừa rồi của cậu vậy. Nghĩ vậy, Úy Khanh Duẫn chỉ thấy trong tay mình như ngứa ngáy. Bàn tay hắn còn nhanh hơn cả phản ứng, khi ngón tay chạm vào lớp da mềm mịn ấy, hắn mới chợt nhận ra — mình vừa ra tay thật rồi. Mịn thật, còn mịn hơn cả lòng trắng trứng gà đã bóc vỏ. Sao lại mềm đến thế chứ? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn không phải là hốt hoảng vì đã lỡ tay, mà là: Sao nhóc con này lại mềm đến mức ấy? Không chỉ vẻ ngoài nhỏ nhắn, non nớt, mà đến cả làn da cũng mềm mịn như da em bé. "Bốp!" — một cái tát mạnh đánh thức hắn khỏi mớ suy nghĩ. Bàn tay đang nắm lấy má cậu bị cậu gạt ra mạnh mẽ, ánh mắt Úy Khanh Duẫn trầm xuống, thấp giọng hỏi: "Cậu dám đánh tôi?" Đánh anh thì sao? Đánh rồi đấy! Tô Nhung tức tối trừng mắt nhìn người đàn ông quá đáng kia, một tay ôm lấy bên má vừa bị hắn véo đỏ. Thật quá đáng! Không những chắn đường không cho cậu ra, mà còn bất thình lình chạm vào người cậu, lại còn dám véo má cậu đau đến thế! Cậu hằn học nhìn hắn, nhưng không biết ánh mắt ươn ướt bị nén lại của mình nhìn chẳng có chút "hung dữ" nào cả — trái lại còn giống như một chú mèo nhỏ vừa bị bắt nạt, uất ức muốn khóc. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị véo, cùng đôi mắt long lanh như sắp rơi nước, lần đầu tiên Úy Khanh Duẫn chủ động nói một câu xin lỗi với Tô Nhung: "Xin lỗi, tôi không cố ý." Chỉ trách... em ngẩng mặt lên làm gì? Còn phồng má tỏ vẻ giận dỗi như thế — ai mà không muốn véo thử một cái chứ? Tất nhiên, câu này hắn không dám nói ra — vì hắn biết rõ mình đã sai. "Bỏ tay ra, để tôi xem." – Hắn nói. Hai năm hơn sống trong kiểu quan hệ "nghe lệnh" khiến Tô Nhung phản xạ làm theo ngay khi nghe khẩu khí quen thuộc đó. Đợi đến lúc cậu sực tỉnh rằng mình không cần phải nghe lời hắn nữa, thì đã bị hắn nâng cằm lên, gương mặt hắn đã áp sát vào. Quá gần rồi! Không phải Úy Khanh Duẫn từng nói là không thể tiếp xúc cơ thể với người khác sao?!! Không chịu nổi khoảng cách gần sát này, Tô Nhung lập tức đưa tay đẩy mạnh hắn ra, lùi vội ba bước, lưng dán vào mép bồn rửa, hoảng hốt nhìn người đàn ông vẫn đang tiếp tục tiến lại gần...

Toàn bộ suy nghĩ của Tô Nhung lúc này đều đặt lên câu trả lời của đối phương, cậu không hề nhận ra rằng chính câu hỏi vừa rồi đã vô tình vạch trần lời nói dối trước đó của Úy Khanh Duẫn.

 

Không phải hắn vừa nói là không quen biết sao?

 

Vậy tại sao Tô Nhung lại biết hắn họ Úy?

 

Rõ ràng nãy giờ hắn chưa từng nhắc đến họ của mình.

 

Tô Yến Lâm nhanh chóng thu lại những suy nghĩ vụn vặt, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêm túc nhưng lại đầy cẩn trọng của Tô Nhung, anh ta bình thản nói: "Cậu ta  là bạn học cấp ba của anh. Hồi đó chuyển trường vào lớp anh."

 

"Chuyển trường á?" – Tô Nhung ngạc nhiên.

 

"Ừ. Cậu ta từng nghỉ học hai năm. Nghe nói gặp tai nạn nên nằm viện hơn nửa năm, sau đó lại phải ở nhà tĩnh dưỡng hơn một năm nữa mới chuyển tới trường bọn anh."

 

Tô Yến Lâm đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi khẽ nhếch: "Xem ra Tiểu Nhung rất quan tâm đ ến vị Úy tiên sinh này nhỉ?"

 

"Không... không có mà!" – Cậu vội vàng lắc đầu, định giải thích để che giấu hành động có phần sơ hở của mình thì may thay, các món ăn đã được phục vụ.

 

Nhìn người phục vụ đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn rồi giới thiệu từng món một, Tô Nhung âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Suốt cả bữa ăn, cậu đều cảm thấy nơm nớp lo sợ. May mắn là sau đó không còn nhắc đến Úy Khanh Duẫn nữa.

 

Cậu ăn miếng bò cuối cùng rồi đặt dĩa xuống bàn.

 

"Ăn thêm chút nữa đi, bổ sung đạm." – Tô Yến Lâm mỉm cười nhìn cậu nhóc đang phồng má nhai đồ ăn, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Tô Nhung rất giống một chú sóc nhỏ háu ăn.

 

Cái miệng nhỏ nhắn chẳng chứa nổi miếng thịt to, khiến gương mặt chỉ bằng bàn tay bị phồng lên hai bên má, nhìn thật sự rất đáng yêu.

 

Không kìm được, Tô Yến Lâm lại gắp thêm vài miếng nữa đưa cho cậu.

 

Cuối cùng, khi không thể ăn thêm được nữa, Tô Nhung đành buông dĩa, nhấn mạnh: "Em thật sự no rồi."

 

Thật ra, cậu cảm thấy mình đã ăn đến mức bụng hơi trướng lên, lưng áo khẽ đội lên vì phần bụng no cứng, có chút khó chịu.

 

Uống vài ngụm nước chanh, cuối cùng cậu cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.

 

Thấy Tô Yến Lâm vẫn đang chậm rãi ăn uống một cách tao nhã, Tô Nhung nghĩ ngợi rồi lí nhí lên tiếng: "Anh ơi, em muốn đi vệ sinh một lát."

 

"Đi đi, hình như là rẽ trái..." – Tô Yến Lâm lấy khăn lau miệng, hỏi thêm: "Em có cần anh đi cùng không?"

 

"Không cần đâu! Em có phải con nít nữa đâu." – Cậu đỏ mặt từ chối sự quan tâm quá mức, rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh với vẻ thành thạo.

 

Vài phút sau, một bóng người cao lớn cũng tiến vào nhà vệ sinh.

 

Tô Nhung hoàn toàn không ngờ mình lại một lần nữa gặp Úy Khanh Duẫn ở nơi này — giống hệt lần trước. Từ hoàn cảnh đến vị trí đứng, tất cả đều trùng khớp đến kỳ lạ.

 

Đối mặt với người đàn ông đang đứng chắn trước mặt, Tô Nhung sau khi rửa tay xong liền định vờ như không thấy. Nhưng dù cậu rẽ trái hay rẽ phải, đối phương vẫn đứng đó, chắn đường.

 

Cậu phồng má nhìn hắn, môi mím lại, không nói gì.

 

Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ có hai người họ. Ba buồng đều trống, ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân và mấy câu nói khẽ: "Kỳ lạ thật, nãy còn dùng được mà, sao giờ lại báo hỏng?"

 

"Ừ ha, lên tầng hai vậy..."

 

Trong không gian yên tĩnh, hai người vẫn im lặng. Một lúc sau, Tô Nhung là người lên tiếng trước: "Anh chắn đường tôi rồi."

 

Cậu ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngửa lên dưới ánh đèn trần càng trở nên nổi bật. Đôi mắt đen tròn long lanh, hàng mi dài run rẩy theo từng cái chớp, hắt lên một tầng bóng nhẹ dưới mắt.

 

Môi hồng nhạt khẽ mấp máy, hai má trắng trẻo cũng phồng nhẹ lên như đang giận dỗi, khiến người ta muốn thử xem gương mặt này là mềm hay cứng.

 

Chắc chắn là cứng — giống như giọng điệu vừa rồi của cậu vậy.

 

Nghĩ vậy, Úy Khanh Duẫn chỉ thấy trong tay mình như ngứa ngáy.

 

Bàn tay hắn còn nhanh hơn cả phản ứng, khi ngón tay chạm vào lớp da mềm mịn ấy, hắn mới chợt nhận ra — mình vừa ra tay thật rồi.

 

Mịn thật, còn mịn hơn cả lòng trắng trứng gà đã bóc vỏ.

 

Sao lại mềm đến thế chứ?

 

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn không phải là hốt hoảng vì đã lỡ tay, mà là: Sao nhóc con này lại mềm đến mức ấy?

 

Không chỉ vẻ ngoài nhỏ nhắn, non nớt, mà đến cả làn da cũng mềm mịn như da em bé.

 

"Bốp!" — một cái tát mạnh đánh thức hắn khỏi mớ suy nghĩ.

 

Bàn tay đang nắm lấy má cậu bị cậu gạt ra mạnh mẽ, ánh mắt Úy Khanh Duẫn trầm xuống, thấp giọng hỏi: "Cậu dám đánh tôi?"

 

Đánh anh thì sao? Đánh rồi đấy!

 

Tô Nhung tức tối trừng mắt nhìn người đàn ông quá đáng kia, một tay ôm lấy bên má vừa bị hắn véo đỏ.

 

Thật quá đáng! Không những chắn đường không cho cậu ra, mà còn bất thình lình chạm vào người cậu, lại còn dám véo má cậu đau đến thế!

 

Cậu hằn học nhìn hắn, nhưng không biết ánh mắt ươn ướt bị nén lại của mình nhìn chẳng có chút "hung dữ" nào cả — trái lại còn giống như một chú mèo nhỏ vừa bị bắt nạt, uất ức muốn khóc.

 

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị véo, cùng đôi mắt long lanh như sắp rơi nước, lần đầu tiên Úy Khanh Duẫn chủ động nói một câu xin lỗi với Tô Nhung: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

 

Chỉ trách... em ngẩng mặt lên làm gì? Còn phồng má tỏ vẻ giận dỗi như thế — ai mà không muốn véo thử một cái chứ?

 

Tất nhiên, câu này hắn không dám nói ra — vì hắn biết rõ mình đã sai.

 

"Bỏ tay ra, để tôi xem." – Hắn nói.

 

Hai năm hơn sống trong kiểu quan hệ "nghe lệnh" khiến Tô Nhung phản xạ làm theo ngay khi nghe khẩu khí quen thuộc đó.

 

Đợi đến lúc cậu sực tỉnh rằng mình không cần phải nghe lời hắn nữa, thì đã bị hắn nâng cằm lên, gương mặt hắn đã áp sát vào.

 

Quá gần rồi!

 

Không phải Úy Khanh Duẫn từng nói là không thể tiếp xúc cơ thể với người khác sao?!!

 

Không chịu nổi khoảng cách gần sát này, Tô Nhung lập tức đưa tay đẩy mạnh hắn ra, lùi vội ba bước, lưng dán vào mép bồn rửa, hoảng hốt nhìn người đàn ông vẫn đang tiếp tục tiến lại gần...

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Toàn bộ suy nghĩ của Tô Nhung lúc này đều đặt lên câu trả lời của đối phương, cậu không hề nhận ra rằng chính câu hỏi vừa rồi đã vô tình vạch trần lời nói dối trước đó của Úy Khanh Duẫn. Không phải hắn vừa nói là không quen biết sao? Vậy tại sao Tô Nhung lại biết hắn họ Úy? Rõ ràng nãy giờ hắn chưa từng nhắc đến họ của mình. Tô Yến Lâm nhanh chóng thu lại những suy nghĩ vụn vặt, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêm túc nhưng lại đầy cẩn trọng của Tô Nhung, anh ta bình thản nói: "Cậu ta  là bạn học cấp ba của anh. Hồi đó chuyển trường vào lớp anh." "Chuyển trường á?" – Tô Nhung ngạc nhiên. "Ừ. Cậu ta từng nghỉ học hai năm. Nghe nói gặp tai nạn nên nằm viện hơn nửa năm, sau đó lại phải ở nhà tĩnh dưỡng hơn một năm nữa mới chuyển tới trường bọn anh." Tô Yến Lâm đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi khẽ nhếch: "Xem ra Tiểu Nhung rất quan tâm đ ến vị Úy tiên sinh này nhỉ?" "Không... không có mà!" – Cậu vội vàng lắc đầu, định giải thích để che giấu hành động có phần sơ hở của mình thì may thay, các món ăn đã được phục vụ. Nhìn người phục vụ đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn rồi giới thiệu từng món một, Tô Nhung âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Suốt cả bữa ăn, cậu đều cảm thấy nơm nớp lo sợ. May mắn là sau đó không còn nhắc đến Úy Khanh Duẫn nữa. Cậu ăn miếng bò cuối cùng rồi đặt dĩa xuống bàn. "Ăn thêm chút nữa đi, bổ sung đạm." – Tô Yến Lâm mỉm cười nhìn cậu nhóc đang phồng má nhai đồ ăn, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Tô Nhung rất giống một chú sóc nhỏ háu ăn. Cái miệng nhỏ nhắn chẳng chứa nổi miếng thịt to, khiến gương mặt chỉ bằng bàn tay bị phồng lên hai bên má, nhìn thật sự rất đáng yêu. Không kìm được, Tô Yến Lâm lại gắp thêm vài miếng nữa đưa cho cậu. Cuối cùng, khi không thể ăn thêm được nữa, Tô Nhung đành buông dĩa, nhấn mạnh: "Em thật sự no rồi." Thật ra, cậu cảm thấy mình đã ăn đến mức bụng hơi trướng lên, lưng áo khẽ đội lên vì phần bụng no cứng, có chút khó chịu. Uống vài ngụm nước chanh, cuối cùng cậu cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút. Thấy Tô Yến Lâm vẫn đang chậm rãi ăn uống một cách tao nhã, Tô Nhung nghĩ ngợi rồi lí nhí lên tiếng: "Anh ơi, em muốn đi vệ sinh một lát." "Đi đi, hình như là rẽ trái..." – Tô Yến Lâm lấy khăn lau miệng, hỏi thêm: "Em có cần anh đi cùng không?" "Không cần đâu! Em có phải con nít nữa đâu." – Cậu đỏ mặt từ chối sự quan tâm quá mức, rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh với vẻ thành thạo. Vài phút sau, một bóng người cao lớn cũng tiến vào nhà vệ sinh. Tô Nhung hoàn toàn không ngờ mình lại một lần nữa gặp Úy Khanh Duẫn ở nơi này — giống hệt lần trước. Từ hoàn cảnh đến vị trí đứng, tất cả đều trùng khớp đến kỳ lạ. Đối mặt với người đàn ông đang đứng chắn trước mặt, Tô Nhung sau khi rửa tay xong liền định vờ như không thấy. Nhưng dù cậu rẽ trái hay rẽ phải, đối phương vẫn đứng đó, chắn đường. Cậu phồng má nhìn hắn, môi mím lại, không nói gì. Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ có hai người họ. Ba buồng đều trống, ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân và mấy câu nói khẽ: "Kỳ lạ thật, nãy còn dùng được mà, sao giờ lại báo hỏng?" "Ừ ha, lên tầng hai vậy..." Trong không gian yên tĩnh, hai người vẫn im lặng. Một lúc sau, Tô Nhung là người lên tiếng trước: "Anh chắn đường tôi rồi." Cậu ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngửa lên dưới ánh đèn trần càng trở nên nổi bật. Đôi mắt đen tròn long lanh, hàng mi dài run rẩy theo từng cái chớp, hắt lên một tầng bóng nhẹ dưới mắt. Môi hồng nhạt khẽ mấp máy, hai má trắng trẻo cũng phồng nhẹ lên như đang giận dỗi, khiến người ta muốn thử xem gương mặt này là mềm hay cứng. Chắc chắn là cứng — giống như giọng điệu vừa rồi của cậu vậy. Nghĩ vậy, Úy Khanh Duẫn chỉ thấy trong tay mình như ngứa ngáy. Bàn tay hắn còn nhanh hơn cả phản ứng, khi ngón tay chạm vào lớp da mềm mịn ấy, hắn mới chợt nhận ra — mình vừa ra tay thật rồi. Mịn thật, còn mịn hơn cả lòng trắng trứng gà đã bóc vỏ. Sao lại mềm đến thế chứ? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn không phải là hốt hoảng vì đã lỡ tay, mà là: Sao nhóc con này lại mềm đến mức ấy? Không chỉ vẻ ngoài nhỏ nhắn, non nớt, mà đến cả làn da cũng mềm mịn như da em bé. "Bốp!" — một cái tát mạnh đánh thức hắn khỏi mớ suy nghĩ. Bàn tay đang nắm lấy má cậu bị cậu gạt ra mạnh mẽ, ánh mắt Úy Khanh Duẫn trầm xuống, thấp giọng hỏi: "Cậu dám đánh tôi?" Đánh anh thì sao? Đánh rồi đấy! Tô Nhung tức tối trừng mắt nhìn người đàn ông quá đáng kia, một tay ôm lấy bên má vừa bị hắn véo đỏ. Thật quá đáng! Không những chắn đường không cho cậu ra, mà còn bất thình lình chạm vào người cậu, lại còn dám véo má cậu đau đến thế! Cậu hằn học nhìn hắn, nhưng không biết ánh mắt ươn ướt bị nén lại của mình nhìn chẳng có chút "hung dữ" nào cả — trái lại còn giống như một chú mèo nhỏ vừa bị bắt nạt, uất ức muốn khóc. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị véo, cùng đôi mắt long lanh như sắp rơi nước, lần đầu tiên Úy Khanh Duẫn chủ động nói một câu xin lỗi với Tô Nhung: "Xin lỗi, tôi không cố ý." Chỉ trách... em ngẩng mặt lên làm gì? Còn phồng má tỏ vẻ giận dỗi như thế — ai mà không muốn véo thử một cái chứ? Tất nhiên, câu này hắn không dám nói ra — vì hắn biết rõ mình đã sai. "Bỏ tay ra, để tôi xem." – Hắn nói. Hai năm hơn sống trong kiểu quan hệ "nghe lệnh" khiến Tô Nhung phản xạ làm theo ngay khi nghe khẩu khí quen thuộc đó. Đợi đến lúc cậu sực tỉnh rằng mình không cần phải nghe lời hắn nữa, thì đã bị hắn nâng cằm lên, gương mặt hắn đã áp sát vào. Quá gần rồi! Không phải Úy Khanh Duẫn từng nói là không thể tiếp xúc cơ thể với người khác sao?!! Không chịu nổi khoảng cách gần sát này, Tô Nhung lập tức đưa tay đẩy mạnh hắn ra, lùi vội ba bước, lưng dán vào mép bồn rửa, hoảng hốt nhìn người đàn ông vẫn đang tiếp tục tiến lại gần...

Chương 77