Trời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở…

Chương 134

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Tô Nhung lo lắng nhìn Giang Tiền, không ngờ buổi chiều lại xảy ra chuyện đáng sợ đến vậy."Còn mấy đứa nhỏ thì sao? Bọn trẻ không bị gì chứ?" "Lũ nhóc đó đều không sao cả, sau khi khám bác sĩ và uống thuốc thì đã ngủ rồi." Giang Tiền lắc đầu, "Dì Đình hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi đặc biệt thêm vài ngày nữa." "Đặng Tử Kiệt tối nay ở lại bệnh viện trông chừng, sáng mai anh sẽ thay cậu ấy." Tô Nhung gật đầu như đã hiểu, nghe đến đây cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy khắp người Giang Tiền đầy vết trầy xước, đôi mày cậu lại không khỏi cau chặt:"Nhưng mà... anh cũng bị thương nghiêm trọng mà." "Chỉ là vết xước thôi, không sao cả." Giang Tiền chẳng mảy may để ý đến thân thể mình, anh cầm quần áo trên giường rồi mặc lên người. Anh ta lại đứng dậy định ra ban công đánh răng, nhưng khi vừa bước chân đến cửa, anh khựng lại một giây, rồi quay đầu nhìn Tô Nhung, giọng nói chân thành:"Cảm ơn đã giúp anh bôi thuốc." "Không có gì mà..." Nhìn bóng dáng cao lớn, gầy gò kia đứng nơi ban công, ánh mắt Tô Nhung vô tình dừng lại ở cánh tay đang bị thương của anh, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện. Trong giấc mơ tiên tri mấy tháng trước, cậu từng mơ thấy một đoạn liên quan đến Giang Tiền. Tựa như ở một thế giới song song, cũng là ngày hôm đó, cậu tình cờ gặp Giang Tiền ở cổng trường. Trong mơ, cậu và Giang Tiền không thân thiết gì mấy, nhưng vì một lý do nào đó, cậu lại cố tình giữ anh ta lại, cứng rắn kéo anh ta không cho rời đi. Mặc dù cậu đã không nhớ rõ rốt cuộc lúc đó là vì chuyện gì — có thể chỉ là một chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể — nhưng chính vì sự cản trở ấy mà sau đó đã dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Giang Tiền vốn dĩ định đến viện phúc lợi, nhưng vì cậu cản đường nên anh ta không kịp tới nơi. Còn trong giấc mơ kia, viện trưởng Đình cũng vì một lý do nào đó mà không tránh kịp chiếc xe tải mất lái, bị đâm trúng và tử vong ngay tại chỗ. Cũng chính vì vậy, Giang Tiền không kịp gặp dì Đình lần cuối, nên đã trút tất cả oán trách lên cậu, thậm chí còn ra tay "trừng phạt" cậu một trận ra trò. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Cậu không ngăn Giang Tiền lại, anh ta đã đến viện phúc lợi kịp lúc, lũ trẻ được cứu, viện trưởng Đình cũng không chết... Tựa như hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi nhỏ từ rất lâu trước đã dẫn đến một chuỗi biến hóa dây chuyền, tất cả đang dần đổi khác. Ý nghĩ bay xa, đến tận khi Giang Tiền quay lại phòng ký túc xá, Tô Nhung vẫn chưa nhận ra. Đúng lúc đang ngẩn người, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của Giang Tiền. Tô Nhung dần hoàn hồn, nhìn anh ta nghe máy — sắc mặt vốn dĩ bình thản bỗng trở nên u ám. "Cậu nói cái gì?" Anh ta nhíu mày, giọng trầm xuống: "Tôi đến ngay!" Vừa dứt lời, anh liền cởi bỏ bộ đồ ngủ vừa thay ra. Tô Nhung vội hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" "Dì Đình vừa được đưa vào phòng cấp cứu." Không còn thời gian giải thích, Giang Tiền cúi đầu xỏ giày, nhưng ngẩng lên thì thấy cậu bé trước mặt cũng đang thay đồ. Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của anh ta, Tô Nhung nghiêm túc đáp:  "Em cũng muốn đi!" "Cho em đi cùng với." Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, Tô Nhung đã thay xong quần áo và giày dép — nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Giang Tiền khựng lại một chút, sau cùng không nói gì thêm, chỉ dặn: "Đi theo anh." ... May mắn thay, vừa ra khỏi cổng trường thì họ gặp được một chiếc taxi đang thả khách. Nói rõ tình hình với tài xế, người đó lập tức đạp ga, cố gắng giữ tốc độ cao nhất có thể trong phạm vi an toàn để đưa họ đến bệnh viện. Cả hai vội vàng chạy tới trước phòng cấp cứu thì thấy Đặng Tử Kiệt đang ngồi một mình ngoài cửa. "Tình hình thế nào rồi?" "Cậu đến rồi!" Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tiền, ánh mắt của Đặng Tử Kiệt hơi sửng sốt khi thấy Tô Nhung đi cùng, nhưng rất nhanh đã trả lời:"Tôi ... tôi cũng không biết. Lúc đi vệ sinh ra thì thấy dì Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi." "Vừa đưa vào là tớ lập tức gọi cho cậu, giờ cũng đã vào đó hơn bốn mươi phút rồi..." Cậu còn chưa nói hết câu thì cửa phòng cấp cứu bỗng bật mở, một y tá hối hả bước ra ngoài. Ngay lập tức bị chặn lại, Giang Tiền vội vàng hỏi:"Xin hỏi tình hình bây giờ sao rồi?" "Bệnh nhân hiện đang bị xuất huyết nghiêm trọng, cần truyền máu khẩn cấp. Trong số các anh có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?" Nữ y tá đọc tên nhóm máu, sau đó giải thích thêm:"Hôm nay bệnh viện vừa thực hiện ba ca phẫu thuật lớn, nhóm máu này trong ngân hàng máu đã dùng hết, vẫn chưa kịp bổ sung." "Các anh là người nhà bệnh nhân à?" Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt đồng loạt sa sầm. "Bọn tôi không khớp nhóm máu..." "Em trùng nhóm máu đó." Đặng Tử Kiệt còn chưa nói hết câu, phía sau đã vang lên giọng nói của cậu bé. Y tá phản ứng rất nhanh:"Vậy theo tôi đến phòng kiểm tra máu." Nói rồi định kéo tay Tô Nhung, nhưng lại bị Giang Tiền đang cau chặt mày ngăn lại. Nhìn gương mặt kiên quyết của cậu, Giang Tiền không khỏi nặng nề:"Tô Nhung, em..." Lúc này trong lòng anh ta rối bời, vừa mừng vì cậu có nhóm máu phù hợp, vừa không muốn để cậu bị rút máu vô cớ. Dù sao, chuyện này vốn không liên quan gì đến Tô Nhung cả. Anh ta siết chặt cổ tay cậu bé, biết rõ tình hình đang rất nguy cấp nhưng nội tâm lại giằng xé, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Thấy người đàn ông trước mặt sa sầm mặt mày, giằng xé khổ sở, Tô Nhung khẽ đặt tay lên mu bàn tay đang nắm lấy cậu:"Giang học trưởng, anh thả tay em ra trước đã." Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, Tô Nhung không biết nhớ đến điều gì, khẽ nghiêng người lại gần, nhẹ giọng thì thầm: "Em tự nguyện mà." "Em giúp anh rồi, thì anh cũng không được bắt nạt em nữa đấy..." Câu cuối cùng cậu nói nhỏ đến mức gần như thì thầm bên tai, khiến Giang Tiền sững người, nhân lúc đó, Tô Nhung đã bước đến chỗ y tá. Nhìn theo bóng dáng cậu bé đi xa, Giang Tiền chỉ biết buông thõng tay xuống, bất lực. * Sau khi xét nghiệm và truyền máu xong, Tô Nhung được đưa vào phòng nghỉ, ngồi yên tĩnh hồi sức chừng mười mấy phút.

Tô Nhung lo lắng nhìn Giang Tiền, không ngờ buổi chiều lại xảy ra chuyện đáng sợ đến vậy.

"Còn mấy đứa nhỏ thì sao? Bọn trẻ không bị gì chứ?"

 

"Lũ nhóc đó đều không sao cả, sau khi khám bác sĩ và uống thuốc thì đã ngủ rồi." Giang Tiền lắc đầu, "Dì Đình hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi đặc biệt thêm vài ngày nữa."

 

"Đặng Tử Kiệt tối nay ở lại bệnh viện trông chừng, sáng mai anh sẽ thay cậu ấy."

 

Tô Nhung gật đầu như đã hiểu, nghe đến đây cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy khắp người Giang Tiền đầy vết trầy xước, đôi mày cậu lại không khỏi cau chặt:

"Nhưng mà... anh cũng bị thương nghiêm trọng mà."

 

"Chỉ là vết xước thôi, không sao cả."

 

Giang Tiền chẳng mảy may để ý đến thân thể mình, anh cầm quần áo trên giường rồi mặc lên người.

 

Anh ta lại đứng dậy định ra ban công đánh răng, nhưng khi vừa bước chân đến cửa, anh khựng lại một giây, rồi quay đầu nhìn Tô Nhung, giọng nói chân thành:

"Cảm ơn đã giúp anh bôi thuốc."

 

"Không có gì mà..."

 

Nhìn bóng dáng cao lớn, gầy gò kia đứng nơi ban công, ánh mắt Tô Nhung vô tình dừng lại ở cánh tay đang bị thương của anh, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện.

 

Trong giấc mơ tiên tri mấy tháng trước, cậu từng mơ thấy một đoạn liên quan đến Giang Tiền.

 

Tựa như ở một thế giới song song, cũng là ngày hôm đó, cậu tình cờ gặp Giang Tiền ở cổng trường.

 

Trong mơ, cậu và Giang Tiền không thân thiết gì mấy, nhưng vì một lý do nào đó, cậu lại cố tình giữ anh ta lại, cứng rắn kéo anh ta không cho rời đi.

 

Mặc dù cậu đã không nhớ rõ rốt cuộc lúc đó là vì chuyện gì — có thể chỉ là một chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể — nhưng chính vì sự cản trở ấy mà sau đó đã dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

 

Giang Tiền vốn dĩ định đến viện phúc lợi, nhưng vì cậu cản đường nên anh ta không kịp tới nơi.

 

Còn trong giấc mơ kia, viện trưởng Đình cũng vì một lý do nào đó mà không tránh kịp chiếc xe tải mất lái, bị đâm trúng và tử vong ngay tại chỗ.

 

Cũng chính vì vậy, Giang Tiền không kịp gặp dì Đình lần cuối, nên đã trút tất cả oán trách lên cậu, thậm chí còn ra tay "trừng phạt" cậu một trận ra trò.

 

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.

 

Cậu không ngăn Giang Tiền lại, anh ta đã đến viện phúc lợi kịp lúc, lũ trẻ được cứu, viện trưởng Đình cũng không chết...

 

Tựa như hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi nhỏ từ rất lâu trước đã dẫn đến một chuỗi biến hóa dây chuyền, tất cả đang dần đổi khác.

 

Ý nghĩ bay xa, đến tận khi Giang Tiền quay lại phòng ký túc xá, Tô Nhung vẫn chưa nhận ra.

 

Đúng lúc đang ngẩn người, tiếng chuông điện thoại vang lên.

 

Là điện thoại của Giang Tiền.

 

Tô Nhung dần hoàn hồn, nhìn anh ta nghe máy — sắc mặt vốn dĩ bình thản bỗng trở nên u ám.

 

"Cậu nói cái gì?" Anh ta nhíu mày, giọng trầm xuống: "Tôi đến ngay!"

 

Vừa dứt lời, anh liền cởi bỏ bộ đồ ngủ vừa thay ra. Tô Nhung vội hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

 

"Dì Đình vừa được đưa vào phòng cấp cứu."

 

Không còn thời gian giải thích, Giang Tiền cúi đầu xỏ giày, nhưng ngẩng lên thì thấy cậu bé trước mặt cũng đang thay đồ.

 

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của anh ta, Tô Nhung nghiêm túc đáp:  "Em cũng muốn đi!"

 

"Cho em đi cùng với."

 

Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, Tô Nhung đã thay xong quần áo và giày dép — nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

 

Giang Tiền khựng lại một chút, sau cùng không nói gì thêm, chỉ dặn: "Đi theo anh."

 

...

 

May mắn thay, vừa ra khỏi cổng trường thì họ gặp được một chiếc taxi đang thả khách.

 

Nói rõ tình hình với tài xế, người đó lập tức đạp ga, cố gắng giữ tốc độ cao nhất có thể trong phạm vi an toàn để đưa họ đến bệnh viện.

 

Cả hai vội vàng chạy tới trước phòng cấp cứu thì thấy Đặng Tử Kiệt đang ngồi một mình ngoài cửa.

 

"Tình hình thế nào rồi?"

 

"Cậu đến rồi!" Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tiền, ánh mắt của Đặng Tử Kiệt hơi sửng sốt khi thấy Tô Nhung đi cùng, nhưng rất nhanh đã trả lời:

"Tôi ... tôi cũng không biết. Lúc đi vệ sinh ra thì thấy dì Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi."

 

"Vừa đưa vào là tớ lập tức gọi cho cậu, giờ cũng đã vào đó hơn bốn mươi phút rồi..."

 

Cậu còn chưa nói hết câu thì cửa phòng cấp cứu bỗng bật mở, một y tá hối hả bước ra ngoài.

 

Ngay lập tức bị chặn lại, Giang Tiền vội vàng hỏi:

"Xin hỏi tình hình bây giờ sao rồi?"

 

"Bệnh nhân hiện đang bị xuất huyết nghiêm trọng, cần truyền máu khẩn cấp. Trong số các anh có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?"

 

Nữ y tá đọc tên nhóm máu, sau đó giải thích thêm:

"Hôm nay bệnh viện vừa thực hiện ba ca phẫu thuật lớn, nhóm máu này trong ngân hàng máu đã dùng hết, vẫn chưa kịp bổ sung."

 

"Các anh là người nhà bệnh nhân à?"

 

Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt đồng loạt sa sầm.

 

"Bọn tôi không khớp nhóm máu..."

 

"Em trùng nhóm máu đó."

 

Đặng Tử Kiệt còn chưa nói hết câu, phía sau đã vang lên giọng nói của cậu bé.

 

Y tá phản ứng rất nhanh:

"Vậy theo tôi đến phòng kiểm tra máu."

 

Nói rồi định kéo tay Tô Nhung, nhưng lại bị Giang Tiền đang cau chặt mày ngăn lại.

 

Nhìn gương mặt kiên quyết của cậu, Giang Tiền không khỏi nặng nề:

"Tô Nhung, em..."

 

Lúc này trong lòng anh ta rối bời, vừa mừng vì cậu có nhóm máu phù hợp, vừa không muốn để cậu bị rút máu vô cớ.

 

Dù sao, chuyện này vốn không liên quan gì đến Tô Nhung cả.

 

Anh ta siết chặt cổ tay cậu bé, biết rõ tình hình đang rất nguy cấp nhưng nội tâm lại giằng xé, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Thấy người đàn ông trước mặt sa sầm mặt mày, giằng xé khổ sở, Tô Nhung khẽ đặt tay lên mu bàn tay đang nắm lấy cậu:

"Giang học trưởng, anh thả tay em ra trước đã."

 

Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, Tô Nhung không biết nhớ đến điều gì, khẽ nghiêng người lại gần, nhẹ giọng thì thầm: "Em tự nguyện mà."

 

"Em giúp anh rồi, thì anh cũng không được bắt nạt em nữa đấy..."

 

Câu cuối cùng cậu nói nhỏ đến mức gần như thì thầm bên tai, khiến Giang Tiền sững người, nhân lúc đó, Tô Nhung đã bước đến chỗ y tá.

 

Nhìn theo bóng dáng cậu bé đi xa, Giang Tiền chỉ biết buông thõng tay xuống, bất lực.

 

*

 

Sau khi xét nghiệm và truyền máu xong, Tô Nhung được đưa vào phòng nghỉ, ngồi yên tĩnh hồi sức chừng mười mấy phút.

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Tô Nhung lo lắng nhìn Giang Tiền, không ngờ buổi chiều lại xảy ra chuyện đáng sợ đến vậy."Còn mấy đứa nhỏ thì sao? Bọn trẻ không bị gì chứ?" "Lũ nhóc đó đều không sao cả, sau khi khám bác sĩ và uống thuốc thì đã ngủ rồi." Giang Tiền lắc đầu, "Dì Đình hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi đặc biệt thêm vài ngày nữa." "Đặng Tử Kiệt tối nay ở lại bệnh viện trông chừng, sáng mai anh sẽ thay cậu ấy." Tô Nhung gật đầu như đã hiểu, nghe đến đây cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy khắp người Giang Tiền đầy vết trầy xước, đôi mày cậu lại không khỏi cau chặt:"Nhưng mà... anh cũng bị thương nghiêm trọng mà." "Chỉ là vết xước thôi, không sao cả." Giang Tiền chẳng mảy may để ý đến thân thể mình, anh cầm quần áo trên giường rồi mặc lên người. Anh ta lại đứng dậy định ra ban công đánh răng, nhưng khi vừa bước chân đến cửa, anh khựng lại một giây, rồi quay đầu nhìn Tô Nhung, giọng nói chân thành:"Cảm ơn đã giúp anh bôi thuốc." "Không có gì mà..." Nhìn bóng dáng cao lớn, gầy gò kia đứng nơi ban công, ánh mắt Tô Nhung vô tình dừng lại ở cánh tay đang bị thương của anh, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện. Trong giấc mơ tiên tri mấy tháng trước, cậu từng mơ thấy một đoạn liên quan đến Giang Tiền. Tựa như ở một thế giới song song, cũng là ngày hôm đó, cậu tình cờ gặp Giang Tiền ở cổng trường. Trong mơ, cậu và Giang Tiền không thân thiết gì mấy, nhưng vì một lý do nào đó, cậu lại cố tình giữ anh ta lại, cứng rắn kéo anh ta không cho rời đi. Mặc dù cậu đã không nhớ rõ rốt cuộc lúc đó là vì chuyện gì — có thể chỉ là một chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể — nhưng chính vì sự cản trở ấy mà sau đó đã dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Giang Tiền vốn dĩ định đến viện phúc lợi, nhưng vì cậu cản đường nên anh ta không kịp tới nơi. Còn trong giấc mơ kia, viện trưởng Đình cũng vì một lý do nào đó mà không tránh kịp chiếc xe tải mất lái, bị đâm trúng và tử vong ngay tại chỗ. Cũng chính vì vậy, Giang Tiền không kịp gặp dì Đình lần cuối, nên đã trút tất cả oán trách lên cậu, thậm chí còn ra tay "trừng phạt" cậu một trận ra trò. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Cậu không ngăn Giang Tiền lại, anh ta đã đến viện phúc lợi kịp lúc, lũ trẻ được cứu, viện trưởng Đình cũng không chết... Tựa như hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi nhỏ từ rất lâu trước đã dẫn đến một chuỗi biến hóa dây chuyền, tất cả đang dần đổi khác. Ý nghĩ bay xa, đến tận khi Giang Tiền quay lại phòng ký túc xá, Tô Nhung vẫn chưa nhận ra. Đúng lúc đang ngẩn người, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của Giang Tiền. Tô Nhung dần hoàn hồn, nhìn anh ta nghe máy — sắc mặt vốn dĩ bình thản bỗng trở nên u ám. "Cậu nói cái gì?" Anh ta nhíu mày, giọng trầm xuống: "Tôi đến ngay!" Vừa dứt lời, anh liền cởi bỏ bộ đồ ngủ vừa thay ra. Tô Nhung vội hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" "Dì Đình vừa được đưa vào phòng cấp cứu." Không còn thời gian giải thích, Giang Tiền cúi đầu xỏ giày, nhưng ngẩng lên thì thấy cậu bé trước mặt cũng đang thay đồ. Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của anh ta, Tô Nhung nghiêm túc đáp:  "Em cũng muốn đi!" "Cho em đi cùng với." Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, Tô Nhung đã thay xong quần áo và giày dép — nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Giang Tiền khựng lại một chút, sau cùng không nói gì thêm, chỉ dặn: "Đi theo anh." ... May mắn thay, vừa ra khỏi cổng trường thì họ gặp được một chiếc taxi đang thả khách. Nói rõ tình hình với tài xế, người đó lập tức đạp ga, cố gắng giữ tốc độ cao nhất có thể trong phạm vi an toàn để đưa họ đến bệnh viện. Cả hai vội vàng chạy tới trước phòng cấp cứu thì thấy Đặng Tử Kiệt đang ngồi một mình ngoài cửa. "Tình hình thế nào rồi?" "Cậu đến rồi!" Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tiền, ánh mắt của Đặng Tử Kiệt hơi sửng sốt khi thấy Tô Nhung đi cùng, nhưng rất nhanh đã trả lời:"Tôi ... tôi cũng không biết. Lúc đi vệ sinh ra thì thấy dì Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi." "Vừa đưa vào là tớ lập tức gọi cho cậu, giờ cũng đã vào đó hơn bốn mươi phút rồi..." Cậu còn chưa nói hết câu thì cửa phòng cấp cứu bỗng bật mở, một y tá hối hả bước ra ngoài. Ngay lập tức bị chặn lại, Giang Tiền vội vàng hỏi:"Xin hỏi tình hình bây giờ sao rồi?" "Bệnh nhân hiện đang bị xuất huyết nghiêm trọng, cần truyền máu khẩn cấp. Trong số các anh có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?" Nữ y tá đọc tên nhóm máu, sau đó giải thích thêm:"Hôm nay bệnh viện vừa thực hiện ba ca phẫu thuật lớn, nhóm máu này trong ngân hàng máu đã dùng hết, vẫn chưa kịp bổ sung." "Các anh là người nhà bệnh nhân à?" Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt đồng loạt sa sầm. "Bọn tôi không khớp nhóm máu..." "Em trùng nhóm máu đó." Đặng Tử Kiệt còn chưa nói hết câu, phía sau đã vang lên giọng nói của cậu bé. Y tá phản ứng rất nhanh:"Vậy theo tôi đến phòng kiểm tra máu." Nói rồi định kéo tay Tô Nhung, nhưng lại bị Giang Tiền đang cau chặt mày ngăn lại. Nhìn gương mặt kiên quyết của cậu, Giang Tiền không khỏi nặng nề:"Tô Nhung, em..." Lúc này trong lòng anh ta rối bời, vừa mừng vì cậu có nhóm máu phù hợp, vừa không muốn để cậu bị rút máu vô cớ. Dù sao, chuyện này vốn không liên quan gì đến Tô Nhung cả. Anh ta siết chặt cổ tay cậu bé, biết rõ tình hình đang rất nguy cấp nhưng nội tâm lại giằng xé, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Thấy người đàn ông trước mặt sa sầm mặt mày, giằng xé khổ sở, Tô Nhung khẽ đặt tay lên mu bàn tay đang nắm lấy cậu:"Giang học trưởng, anh thả tay em ra trước đã." Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, Tô Nhung không biết nhớ đến điều gì, khẽ nghiêng người lại gần, nhẹ giọng thì thầm: "Em tự nguyện mà." "Em giúp anh rồi, thì anh cũng không được bắt nạt em nữa đấy..." Câu cuối cùng cậu nói nhỏ đến mức gần như thì thầm bên tai, khiến Giang Tiền sững người, nhân lúc đó, Tô Nhung đã bước đến chỗ y tá. Nhìn theo bóng dáng cậu bé đi xa, Giang Tiền chỉ biết buông thõng tay xuống, bất lực. * Sau khi xét nghiệm và truyền máu xong, Tô Nhung được đưa vào phòng nghỉ, ngồi yên tĩnh hồi sức chừng mười mấy phút.

Chương 134