Trời giông bão Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm. Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ. Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô. Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt. Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ? Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi. Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ. Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở…
Chương 160
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm. Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ. Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô. Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt. Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ? Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi. Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ. Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Nhung cắn nhẹ môi dưới, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác chua xót. Lạ thật... Sao cậu lại cảm thấy khó chịu? Chương 82 "Bây giờ em cảm thấy thế nào?" Bên tai là giọng hỏi của Thường Dịch Ninh, nhưng Tô Nhung mãi vẫn chưa đáp lại. Cậu im lặng nhìn Hứa Cảnh Dịch đỡ người phụ nữ kia đứng vững, sau đó buông tay, lặng lẽ lùi về phía sau một bước. Cảm giác ghen tị và ấm ức trong lòng dường như dịu bớt đi một chút... Đúng lúc ấy, má cậu bỗng bị người ta nhẹ nhàng nhéo một cái khiến Tô Nhung giật mình hoàn hồn. Cậu nghiêng đầu né tránh động tác của đối phương, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, đôi môi mím lại đầy ấm ức:"Đừng nhéo em nữa mà." Cậu tự thấy bản thân và Thường Dịch Ninh cũng chẳng thân thiết gì cho cam, tính cả hôm nay thì mới quen nhau chưa đầy hai ngày, sao đối phương lại tự nhiên động tay động chân như vậy chứ? Vô duyên thật. Hoàn toàn khác với Hứa Cảnh Dịch – anh ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện vô lễ như thế... Tô Nhung cũng không lý giải được vì sao mình lại mang Thường Dịch Ninh ra so sánh với Hứa Cảnh Dịch, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cậu không kiềm được mà nghĩ: vẫn là anh Cảnh Dịch của cậu tốt hơn. Dù đứng trước ai, anh cũng luôn giữ nụ cười dịu dàng, lễ độ, chuẩn mực. Khi người phụ nữ kia suýt ngã, anh phản ứng kịp thời đỡ lấy, hành động đúng mực như một quý ông. Nhưng mà... nhưng mà như vậy lại quá lịch sự rồi. Cảm giác như anh đối với ai cũng giống nhau, không có một chút thiên vị nào cả. Thì ra từ đầu đến cuối, thứ mà cậu nhận được chỉ là sự dịu dàng cố hữu của anh, chứ không phải sự ưu ái dành riêng cho mình. Thì ra, cậu không phải người đặc biệt. Lần đầu tiên nhận ra điều này, tâm trạng của Tô Nhung, vốn vừa khá hơn một chút, lại rơi xuống đáy. Hai tay cậu bất giác siết chặt vào nhau, vừa lúng túng vừa hoang mang, chẳng biết phải làm gì. Nhưng thực ra, Tô Nhung đã nghĩ quá đơn giản, chỉ nhìn vào bề ngoài mà tự mình rơi vào vòng luẩn quẩn. Liệu Hứa Cảnh Dịch có dịu dàng với tất cả mọi người như vậy không? Không hề. Tính cách thật của anh vốn chẳng phải loại người hiền lành dịu dàng. Tất cả chỉ là giả vờ. Từ sau khi biết Tô Nhung thích mẫu người dịu dàng, anh đã cố ép bản thân trở thành kiểu người như thế. Không chỉ trước mặt Tô Nhung, anh còn luôn tự nhắc bản thân, ngay cả khi đối diện với người ngoài cũng phải đeo lên chiếc mặt nạ "ấm áp như ngọc", nói năng hòa nhã, giữ một nụ cười mơ hồ – nhưng thật ra, trong mắt lại lạnh như băng. Muốn biến một con sư tử hung dữ thành mèo ngoan? Sao có thể dễ dàng như vậy? Tô Nhung chưa từng nhìn thấy bản chất thật sự của Hứa Cảnh Dịch, hoặc là do cậu quá ít cơ hội chứng kiến anh đối xử với người khác, hoặc là vì anh che giấu quá giỏi, đến mức lừa cậu một cách hoàn hảo. Nhưng chính điều đó lại khiến vấn đề phát sinh. Màn ngụy trang quá xuất sắc, khiến Tô Nhung tưởng rằng mình chẳng có vị trí gì đặc biệt trong lòng anh. Mà ai mà chẳng khao khát được thiên vị, được đối xử đặc biệt, dù là bạn bè cũng thế, huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã. Lúc này, Tô Nhung bị cái gọi là "nhận thức" kia kéo tuột cảm xúc xuống đáy, cậu không nghĩ được rằng: nếu như thật sự không có sự thiên vị ấy, thì ngày cậu gặp tai nạn trên biển, tại sao Hứa Cảnh Dịch lại một mình ra khơi tìm cậu? Càng không nghĩ đến chuyện năm xưa, Hứa Cảnh Dịch từng bị ép rời đi, cũng chính vì cậu – vì muốn bảo vệ cậu, anh đã ra tay đánh người, thậm chí không tiếc đánh đổi cả tương lai của mình. Từ rất lâu rất lâu rồi, Tô Nhung đã chiếm trọn trái tim anh, khiến lòng anh không còn chỗ cho ai khác. Trong tim, trong mắt, tất cả chỉ có một mình cậu. Chỉ để cậu yêu anh, Hứa Cảnh Dịch mới cố gắng biến mình thành người mà Tô Nhung thích, đeo chiếc mặt nạ dịu dàng suốt nhiều năm. Nhưng tất cả những điều đó, Tô Nhung không biết. Cậu chỉ mới vừa phát hiện ra một "sự thật":— Mình không phải là người duy nhất. Phải làm sao đây, cậu muốn trở thành người duy nhất cơ mà. Mình như vậy, có phải quá tham lam rồi không? * Nhìn thiếu niên trước mặt bỗng nhiên trở nên ủ rũ thấy rõ, Thường Dịch Ninh hơi hoảng rồi. Chết rồi, chẳng lẽ mình nói sai gì sao? Nhưng anh ta đâu có nói gì mà, chỉ hỏi cảm giác của Tô Nhung thôi mà? Chẳng lẽ... Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, Thường Dịch Ninh khựng lại, vội đưa đ ĩa trong tay cho một phục vụ gần đó, rồi hai tay đặt lên vai thiếu niên gầy gò. Anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe sắp ngấn lệ của cậu, hắng giọng một cái:"Tiểu Nhung, bây giờ em thấy lòng mình chua chua, se se, vừa ăn bánh rồi mà miệng vẫn còn đắng đúng không?" Nghe Thường Dịch Ninh miêu tả một loạt cảm giác, Tô Nhung tròn mắt kinh ngạc – cậu không ngờ đối phương đoán trúng phóc. Cậu ngập ngừng gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:"Sao anh biết được vậy...?" Quả nhiên đoán trúng. Ánh mắt Thường Dịch Ninh lóe lên, vừa định mở miệng thì cổ tay bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt. Khớp xương nơi cổ tay bị bóp đến mức đau buốt khiến nét mặt Thường Dịch Ninh lập tức thay đổi. Anh vội buông tay khỏi vai Tô Nhung, theo lực kéo của đối phương mà nghiêng hẳn người sang bên. Bên tai là giọng đàn ông âm u vang lên:"Không phải bảo đi lấy đồ ăn sao? Sao lại vào đây?" Lúc trước vừa dứt lời với Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch đã định đi tìm Tô Nhung, nhưng chỉ mới bước được vài bước thì bị con gái một đối tác chặn lại. Hai người chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng cô gái kia lại tỏ vẻ rất muốn tiếp cận. Chỉ cần nghĩ chút là biết rõ ý đồ của cô ta. Ban đầu anh định ứng phó qua loa, nhưng khi cô ấy cố tình ngả người vào anh, anh lập tức đỡ dậy, giữ một khoảng cách an toàn. Không muốn phí thêm thời gian, anh thẳng thừng nói với cô gái:"Tôi phải đi tìm bạn trai." Hoàn toàn không quan tâm tới vẻ mặt sững sờ của cô, Hứa Cảnh Dịch hơi cúi người, mũi giày xoay nhẹ, bước thẳng về phía Tô Nhung.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Nhung cắn nhẹ môi dưới, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác chua xót.
Lạ thật...
Sao cậu lại cảm thấy khó chịu?
Chương 82
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Bên tai là giọng hỏi của Thường Dịch Ninh, nhưng Tô Nhung mãi vẫn chưa đáp lại. Cậu im lặng nhìn Hứa Cảnh Dịch đỡ người phụ nữ kia đứng vững, sau đó buông tay, lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
Cảm giác ghen tị và ấm ức trong lòng dường như dịu bớt đi một chút...
Đúng lúc ấy, má cậu bỗng bị người ta nhẹ nhàng nhéo một cái khiến Tô Nhung giật mình hoàn hồn.
Cậu nghiêng đầu né tránh động tác của đối phương, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, đôi môi mím lại đầy ấm ức:
"Đừng nhéo em nữa mà."
Cậu tự thấy bản thân và Thường Dịch Ninh cũng chẳng thân thiết gì cho cam, tính cả hôm nay thì mới quen nhau chưa đầy hai ngày, sao đối phương lại tự nhiên động tay động chân như vậy chứ?
Vô duyên thật.
Hoàn toàn khác với Hứa Cảnh Dịch – anh ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện vô lễ như thế...
Tô Nhung cũng không lý giải được vì sao mình lại mang Thường Dịch Ninh ra so sánh với Hứa Cảnh Dịch, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cậu không kiềm được mà nghĩ: vẫn là anh Cảnh Dịch của cậu tốt hơn.
Dù đứng trước ai, anh cũng luôn giữ nụ cười dịu dàng, lễ độ, chuẩn mực. Khi người phụ nữ kia suýt ngã, anh phản ứng kịp thời đỡ lấy, hành động đúng mực như một quý ông.
Nhưng mà... nhưng mà như vậy lại quá lịch sự rồi.
Cảm giác như anh đối với ai cũng giống nhau, không có một chút thiên vị nào cả.
Thì ra từ đầu đến cuối, thứ mà cậu nhận được chỉ là sự dịu dàng cố hữu của anh, chứ không phải sự ưu ái dành riêng cho mình.
Thì ra, cậu không phải người đặc biệt.
Lần đầu tiên nhận ra điều này, tâm trạng của Tô Nhung, vốn vừa khá hơn một chút, lại rơi xuống đáy. Hai tay cậu bất giác siết chặt vào nhau, vừa lúng túng vừa hoang mang, chẳng biết phải làm gì.
Nhưng thực ra, Tô Nhung đã nghĩ quá đơn giản, chỉ nhìn vào bề ngoài mà tự mình rơi vào vòng luẩn quẩn.
Liệu Hứa Cảnh Dịch có dịu dàng với tất cả mọi người như vậy không?
Không hề.
Tính cách thật của anh vốn chẳng phải loại người hiền lành dịu dàng.
Tất cả chỉ là giả vờ.
Từ sau khi biết Tô Nhung thích mẫu người dịu dàng, anh đã cố ép bản thân trở thành kiểu người như thế.
Không chỉ trước mặt Tô Nhung, anh còn luôn tự nhắc bản thân, ngay cả khi đối diện với người ngoài cũng phải đeo lên chiếc mặt nạ "ấm áp như ngọc", nói năng hòa nhã, giữ một nụ cười mơ hồ – nhưng thật ra, trong mắt lại lạnh như băng.
Muốn biến một con sư tử hung dữ thành mèo ngoan?
Sao có thể dễ dàng như vậy?
Tô Nhung chưa từng nhìn thấy bản chất thật sự của Hứa Cảnh Dịch, hoặc là do cậu quá ít cơ hội chứng kiến anh đối xử với người khác, hoặc là vì anh che giấu quá giỏi, đến mức lừa cậu một cách hoàn hảo.
Nhưng chính điều đó lại khiến vấn đề phát sinh.
Màn ngụy trang quá xuất sắc, khiến Tô Nhung tưởng rằng mình chẳng có vị trí gì đặc biệt trong lòng anh.
Mà ai mà chẳng khao khát được thiên vị, được đối xử đặc biệt, dù là bạn bè cũng thế, huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã.
Lúc này, Tô Nhung bị cái gọi là "nhận thức" kia kéo tuột cảm xúc xuống đáy, cậu không nghĩ được rằng: nếu như thật sự không có sự thiên vị ấy, thì ngày cậu gặp tai nạn trên biển, tại sao Hứa Cảnh Dịch lại một mình ra khơi tìm cậu?
Càng không nghĩ đến chuyện năm xưa, Hứa Cảnh Dịch từng bị ép rời đi, cũng chính vì cậu – vì muốn bảo vệ cậu, anh đã ra tay đánh người, thậm chí không tiếc đánh đổi cả tương lai của mình.
Từ rất lâu rất lâu rồi, Tô Nhung đã chiếm trọn trái tim anh, khiến lòng anh không còn chỗ cho ai khác.
Trong tim , trong mắt , tất cả chỉ có một mình cậu .
Chỉ để cậu yêu anh, Hứa Cảnh Dịch mới cố gắng biến mình thành người mà Tô Nhung thích, đeo chiếc mặt nạ dịu dàng suốt nhiều năm.
Nhưng tất cả những điều đó, Tô Nhung không biết. Cậu chỉ mới vừa phát hiện ra một "sự thật":
— Mình không phải là người duy nhất.
Phải làm sao đây, cậu muốn trở thành người duy nhất cơ mà.
Mình như vậy, có phải quá tham lam rồi không?
*
Nhìn thiếu niên trước mặt bỗng nhiên trở nên ủ rũ thấy rõ, Thường Dịch Ninh hơi hoảng rồi.
Chết rồi, chẳng lẽ mình nói sai gì sao?
Nhưng anh ta đâu có nói gì mà, chỉ hỏi cảm giác của Tô Nhung thôi mà?
Chẳng lẽ...
Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, Thường Dịch Ninh khựng lại, vội đưa đ ĩa trong tay cho một phục vụ gần đó, rồi hai tay đặt lên vai thiếu niên gầy gò.
Anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe sắp ngấn lệ của cậu, hắng giọng một cái:
"Tiểu Nhung, bây giờ em thấy lòng mình chua chua, se se, vừa ăn bánh rồi mà miệng vẫn còn đắng đúng không?"
Nghe Thường Dịch Ninh miêu tả một loạt cảm giác, Tô Nhung tròn mắt kinh ngạc – cậu không ngờ đối phương đoán trúng phóc.
Cậu ngập ngừng gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Sao anh biết được vậy...?"
Quả nhiên đoán trúng.
Ánh mắt Thường Dịch Ninh lóe lên, vừa định mở miệng thì cổ tay bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt.
Khớp xương nơi cổ tay bị bóp đến mức đau buốt khiến nét mặt Thường Dịch Ninh lập tức thay đổi. Anh vội buông tay khỏi vai Tô Nhung, theo lực kéo của đối phương mà nghiêng hẳn người sang bên.
Bên tai là giọng đàn ông âm u vang lên:
"Không phải bảo đi lấy đồ ăn sao? Sao lại vào đây?"
Lúc trước vừa dứt lời với Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch đã định đi tìm Tô Nhung, nhưng chỉ mới bước được vài bước thì bị con gái một đối tác chặn lại.
Hai người chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng cô gái kia lại tỏ vẻ rất muốn tiếp cận.
Chỉ cần nghĩ chút là biết rõ ý đồ của cô ta. Ban đầu anh định ứng phó qua loa, nhưng khi cô ấy cố tình ngả người vào anh, anh lập tức đỡ dậy, giữ một khoảng cách an toàn.
Không muốn phí thêm thời gian, anh thẳng thừng nói với cô gái:
"Tôi phải đi tìm bạn trai."
Hoàn toàn không quan tâm tới vẻ mặt sững sờ của cô, Hứa Cảnh Dịch hơi cúi người, mũi giày xoay nhẹ, bước thẳng về phía Tô Nhung.
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm. Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ. Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô. Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt. Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ? Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi. Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ. Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Nhung cắn nhẹ môi dưới, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác chua xót. Lạ thật... Sao cậu lại cảm thấy khó chịu? Chương 82 "Bây giờ em cảm thấy thế nào?" Bên tai là giọng hỏi của Thường Dịch Ninh, nhưng Tô Nhung mãi vẫn chưa đáp lại. Cậu im lặng nhìn Hứa Cảnh Dịch đỡ người phụ nữ kia đứng vững, sau đó buông tay, lặng lẽ lùi về phía sau một bước. Cảm giác ghen tị và ấm ức trong lòng dường như dịu bớt đi một chút... Đúng lúc ấy, má cậu bỗng bị người ta nhẹ nhàng nhéo một cái khiến Tô Nhung giật mình hoàn hồn. Cậu nghiêng đầu né tránh động tác của đối phương, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, đôi môi mím lại đầy ấm ức:"Đừng nhéo em nữa mà." Cậu tự thấy bản thân và Thường Dịch Ninh cũng chẳng thân thiết gì cho cam, tính cả hôm nay thì mới quen nhau chưa đầy hai ngày, sao đối phương lại tự nhiên động tay động chân như vậy chứ? Vô duyên thật. Hoàn toàn khác với Hứa Cảnh Dịch – anh ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện vô lễ như thế... Tô Nhung cũng không lý giải được vì sao mình lại mang Thường Dịch Ninh ra so sánh với Hứa Cảnh Dịch, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cậu không kiềm được mà nghĩ: vẫn là anh Cảnh Dịch của cậu tốt hơn. Dù đứng trước ai, anh cũng luôn giữ nụ cười dịu dàng, lễ độ, chuẩn mực. Khi người phụ nữ kia suýt ngã, anh phản ứng kịp thời đỡ lấy, hành động đúng mực như một quý ông. Nhưng mà... nhưng mà như vậy lại quá lịch sự rồi. Cảm giác như anh đối với ai cũng giống nhau, không có một chút thiên vị nào cả. Thì ra từ đầu đến cuối, thứ mà cậu nhận được chỉ là sự dịu dàng cố hữu của anh, chứ không phải sự ưu ái dành riêng cho mình. Thì ra, cậu không phải người đặc biệt. Lần đầu tiên nhận ra điều này, tâm trạng của Tô Nhung, vốn vừa khá hơn một chút, lại rơi xuống đáy. Hai tay cậu bất giác siết chặt vào nhau, vừa lúng túng vừa hoang mang, chẳng biết phải làm gì. Nhưng thực ra, Tô Nhung đã nghĩ quá đơn giản, chỉ nhìn vào bề ngoài mà tự mình rơi vào vòng luẩn quẩn. Liệu Hứa Cảnh Dịch có dịu dàng với tất cả mọi người như vậy không? Không hề. Tính cách thật của anh vốn chẳng phải loại người hiền lành dịu dàng. Tất cả chỉ là giả vờ. Từ sau khi biết Tô Nhung thích mẫu người dịu dàng, anh đã cố ép bản thân trở thành kiểu người như thế. Không chỉ trước mặt Tô Nhung, anh còn luôn tự nhắc bản thân, ngay cả khi đối diện với người ngoài cũng phải đeo lên chiếc mặt nạ "ấm áp như ngọc", nói năng hòa nhã, giữ một nụ cười mơ hồ – nhưng thật ra, trong mắt lại lạnh như băng. Muốn biến một con sư tử hung dữ thành mèo ngoan? Sao có thể dễ dàng như vậy? Tô Nhung chưa từng nhìn thấy bản chất thật sự của Hứa Cảnh Dịch, hoặc là do cậu quá ít cơ hội chứng kiến anh đối xử với người khác, hoặc là vì anh che giấu quá giỏi, đến mức lừa cậu một cách hoàn hảo. Nhưng chính điều đó lại khiến vấn đề phát sinh. Màn ngụy trang quá xuất sắc, khiến Tô Nhung tưởng rằng mình chẳng có vị trí gì đặc biệt trong lòng anh. Mà ai mà chẳng khao khát được thiên vị, được đối xử đặc biệt, dù là bạn bè cũng thế, huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã. Lúc này, Tô Nhung bị cái gọi là "nhận thức" kia kéo tuột cảm xúc xuống đáy, cậu không nghĩ được rằng: nếu như thật sự không có sự thiên vị ấy, thì ngày cậu gặp tai nạn trên biển, tại sao Hứa Cảnh Dịch lại một mình ra khơi tìm cậu? Càng không nghĩ đến chuyện năm xưa, Hứa Cảnh Dịch từng bị ép rời đi, cũng chính vì cậu – vì muốn bảo vệ cậu, anh đã ra tay đánh người, thậm chí không tiếc đánh đổi cả tương lai của mình. Từ rất lâu rất lâu rồi, Tô Nhung đã chiếm trọn trái tim anh, khiến lòng anh không còn chỗ cho ai khác. Trong tim, trong mắt, tất cả chỉ có một mình cậu. Chỉ để cậu yêu anh, Hứa Cảnh Dịch mới cố gắng biến mình thành người mà Tô Nhung thích, đeo chiếc mặt nạ dịu dàng suốt nhiều năm. Nhưng tất cả những điều đó, Tô Nhung không biết. Cậu chỉ mới vừa phát hiện ra một "sự thật":— Mình không phải là người duy nhất. Phải làm sao đây, cậu muốn trở thành người duy nhất cơ mà. Mình như vậy, có phải quá tham lam rồi không? * Nhìn thiếu niên trước mặt bỗng nhiên trở nên ủ rũ thấy rõ, Thường Dịch Ninh hơi hoảng rồi. Chết rồi, chẳng lẽ mình nói sai gì sao? Nhưng anh ta đâu có nói gì mà, chỉ hỏi cảm giác của Tô Nhung thôi mà? Chẳng lẽ... Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, Thường Dịch Ninh khựng lại, vội đưa đ ĩa trong tay cho một phục vụ gần đó, rồi hai tay đặt lên vai thiếu niên gầy gò. Anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe sắp ngấn lệ của cậu, hắng giọng một cái:"Tiểu Nhung, bây giờ em thấy lòng mình chua chua, se se, vừa ăn bánh rồi mà miệng vẫn còn đắng đúng không?" Nghe Thường Dịch Ninh miêu tả một loạt cảm giác, Tô Nhung tròn mắt kinh ngạc – cậu không ngờ đối phương đoán trúng phóc. Cậu ngập ngừng gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:"Sao anh biết được vậy...?" Quả nhiên đoán trúng. Ánh mắt Thường Dịch Ninh lóe lên, vừa định mở miệng thì cổ tay bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt. Khớp xương nơi cổ tay bị bóp đến mức đau buốt khiến nét mặt Thường Dịch Ninh lập tức thay đổi. Anh vội buông tay khỏi vai Tô Nhung, theo lực kéo của đối phương mà nghiêng hẳn người sang bên. Bên tai là giọng đàn ông âm u vang lên:"Không phải bảo đi lấy đồ ăn sao? Sao lại vào đây?" Lúc trước vừa dứt lời với Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch đã định đi tìm Tô Nhung, nhưng chỉ mới bước được vài bước thì bị con gái một đối tác chặn lại. Hai người chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng cô gái kia lại tỏ vẻ rất muốn tiếp cận. Chỉ cần nghĩ chút là biết rõ ý đồ của cô ta. Ban đầu anh định ứng phó qua loa, nhưng khi cô ấy cố tình ngả người vào anh, anh lập tức đỡ dậy, giữ một khoảng cách an toàn. Không muốn phí thêm thời gian, anh thẳng thừng nói với cô gái:"Tôi phải đi tìm bạn trai." Hoàn toàn không quan tâm tới vẻ mặt sững sờ của cô, Hứa Cảnh Dịch hơi cúi người, mũi giày xoay nhẹ, bước thẳng về phía Tô Nhung.