Trời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở…

Chương 163

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Ánh mắt như đang đánh giá, dò xét cứ dừng lại trên người khiến Tô Nhung bắt đầu nghi ngờ không biết mình có làm sai gì không, hay là đối phương không thích cậu. Chẳng lẽ là do cậu cư xử chưa đủ lễ phép? Hay là còn lý do nào khác nữa... Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng khiến cậu hơi giật mình. Tô Nhung quay sang nhìn Ôn Mặc đang dịu dàng mỉm cười, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà vơi đi không ít. Lén thở phào một hơi, cậu vừa thả lỏng được một chút thì đã nghe thấy Hứa Cảnh Dịch cúi sát tai mình, giọng không quá lớn cũng chẳng nhỏ: "Đừng căng thẳng, ông anh không ăn thịt người đâu." Không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại buông ra một câu như thế, Tô Nhung sửng sốt, còn ông cụ nhà họ Hứa thì bật cười vì tức: "Thằng nhóc này đang nói cái gì thế hả?" Không khí vốn còn chút căng thẳng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong bầu không khí, Tô Nhung liền kéo nhẹ vạt áo người bên cạnh, tranh thủ lúc Ôn Mặc và Hứa Minh Bác đang nói chuyện với ông cụ, c** nh* giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh." Hứa Cảnh Dịch khẽ cong môi, trong đôi mắt hiện lên ý cười dịu dàng. Tuy vẫn đang nói chuyện với Hứa Minh Bác, nhưng ông cụ nhà họ Hứa lại chẳng bỏ qua được khoảnh khắc thân mật giữa hai đứa nhỏ kia. Ông khẽ ho một tiếng, hỏi: "Hai đứa vừa thì thầm gì thế?" Giọng ông vừa vang lên, Hứa Minh Bác cũng lập tức ngừng nói. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Nhung, khiến cậu nhất thời cứng người, chưa kịp nghĩ ra phải làm sao thì đã nghe thấy Hứa Cảnh Dịch đáp thay: "Vừa rồi tụi con đang nói về chuyện sau tiệc sẽ đưa Tiểu Nhung về nhà..." "Về nhà?" Chỉ nghe đến hai chữ này, ông cụ nhà họ Hứa đã nhíu mày, ánh mắt nhìn cháu trai mình đầy vẻ không tán thành. Ông vừa mới nghe Hứa Minh Bác nói rằng hai người này còn chưa chính thức ở bên nhau, thằng cháu này còn đang trong giai đoạn theo đuổi, thậm chí có khi Tô Nhung còn chẳng biết nó có tình cảm với mình nữa là. Một đứa cháu ưu tú toàn diện như vậy, mà không ngờ đến khi theo đuổi người ta thì lại vụng về đến thảm thương. Với tư tưởng chủ chiến, ông cụ nhà họ Hứa thầm lắc đầu: Cái kiểu "nấu ếch bằng nước ấm" của thằng cháu này thực sự quá chậm chạp rồi, yêu đương mà không gan to một chút thì sớm muộn cũng mất người ta thôi. Chậm tay chút nữa là vợ bị người khác cướp mất. Còn "nấu ếch" cái gì chứ, để ếch nhảy sang nồi nhà khác rồi khóc cũng vô ích! Ông cụ khẽ "tặc tặc" trong lòng, lại lắc đầu ngao ngán. Từng tuổi này rồi mà còn phải giúp cháu trai theo đuổi người yêu, thật không thể tưởng tượng nổi. Nói ngắn gọn thì —— tối nay tuyệt đối không thể để Tô Nhung về nhà. Nhưng cũng không thể ép buộc trực tiếp, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu. Vì vậy ông khéo léo đổi chủ đề, nói chuyện vòng vo một lúc, rồi một cách "vô tình" đưa ra đề nghị để cậu bé ở lại qua đêm. Cùng lúc đó, ông ra hiệu cho Ôn Mặc, mà bà cũng rất tinh ý, lập tức phối hợp và nói thêm vài câu để thuyết phục. Với lời mời đầy nhiệt tình như vậy, Tô Nhung thật sự không tiện từ chối, cuối cùng đành theo nhà họ Hứa về biệt thự tại Đế Đô sau khi tiệc kết thúc. * Biệt thự nhà họ Hứa còn rộng lớn hơn so với tưởng tượng của Tô Nhung. Ngay khi bước qua cánh cổng sắt đen chạm khắc hoa văn tinh xảo, đập vào mắt cậu là một khuôn viên đậm chất Trung Hoa cổ kính, như một công viên thu nhỏ, có hồ cá, núi giả, thủy đình... được bài trí vô cùng tinh tế. Toàn bộ kiến trúc của dinh thự nhà họ Hứa ẩn mình giữa khu vườn ấy, chỗ nào cũng toát lên vẻ công phu khéo léo, và càng cho thấy gia thế sâu không lường nổi của chủ nhân nơi này. Nhưng một nơi rộng lớn như vậy, mà theo lời ông cụ thì "không còn phòng trống", với lý do "các phòng khác đang cách ly để dọn dẹp", nên cuối cùng Tô Nhung bị xếp ngủ chung phòng với Hứa Cảnh Dịch. Tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng Tô Nhung cũng không phản đối gì nhiều. Dù sao thì cũng không phải lần đầu ngủ cùng giường với Hứa Cảnh Dịch, đã ngủ với nhau mấy lần rồi còn gì. * Đêm khuya dần buông xuống, ông cụ nhà họ Hứa với giờ giấc sinh hoạt điều độ đã sớm vào phòng nghỉ. Ôn Mặc và Hứa Minh Bác sau khi dặn dò vài câu cũng rất biết điều mà rút lui sớm. Tô Nhung ngoan ngoãn ngồi trên sofa ở tầng một, thấy Hứa Cảnh Dịch đang nói chuyện với quản gia ở bên, cậu lén lấy điện thoại ra. Trước lúc rời tiệc, cậu đã nhắn tin cho ba, báo là tối nay sẽ về nhà cùng Hứa Cảnh Dịch. Nhắn xong thì cậu mới phát hiện Thường Dịch Ninh có gửi tin nhắn, nhưng khi đó không kịp mở ra xem. Lúc này cậu mới mở WeChat, vào khung trò chuyện với Thường Dịch Ninh, vừa nhìn thấy tin nhắn thì cả người khựng lại. "Tiểu Nhung, em đang nhắn với ai đấy?" Giọng nói đột ngột vang lên phía sau khiến Tô Nhung giật thót, cậu cuống cuồng cất điện thoại đi, nhưng vẫn không qua nổi ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch. Đôi mắt đen khẽ nheo lại, ánh nhìn trở nên nguy hiểm, môi mím thành một đường thẳng. Tiểu Nhung ngày mai... định gặp ai? Dòng chữ hiện rõ ràng trên giao diện trò chuyện — cái tên ba chữ quen thuộc: Thường Dịch Ninh. Ba chữ này như lăn qua đầu lưỡi anh, ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên nhỏ đang định giả vờ lấp li3m, trong đôi mắt sâu hun hút thoáng qua một tia sáng u ám lạnh lẽo. Anh đã có kế hoạch tiếp theo. Chương 84 Tầng ba, biệt thự nhà họ Hứa. Hứa Cảnh Dịch từ phòng tắm bước ra, tay lau mái tóc còn ướt, tay còn lại cầm cốc nước lạnh. Ngửa đầu uống một hơi, vừa quay người thì thấy cậu thiếu niên đang ngồi trên giường, lén lút đẩy hai chiếc gối đang để sát nhau ra xa. Đôi mắt đen khẽ nheo lại, Hứa Cảnh Dịch lặng lẽ tiến lại gần. Khi chỉ còn cách hai bước, anh lên tiếng: "Tiểu Nhung đang làm gì vậy?" Giọng nói vang lên đột ngột khiến Tô Nhung – đang "âm mưu làm chuyện xấu" – giật bắn cả người. Cậu cứng ngắc quay đầu lại, đối diện là nụ cười dịu dàng của người đàn ông ấy, Tô Nhung nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Dù đối phương đang cười, nhưng cậu lại cảm thấy một cơn nguy hiểm rình rập. "Hửm?" Tiếng "Hửm?" mang theo cảnh cáo nhẹ nhẹ, khiến Tô Nhung không dám nghĩ tiếp. Cậu đan tay đặt trước bụng, cố làm ra vẻ tự nhiên, chậm rãi nói: "Gối hơi bụi... em lau qua một chút."

Ánh mắt như đang đánh giá, dò xét cứ dừng lại trên người khiến Tô Nhung bắt đầu nghi ngờ không biết mình có làm sai gì không, hay là đối phương không thích cậu.

 

Chẳng lẽ là do cậu cư xử chưa đủ lễ phép? Hay là còn lý do nào khác nữa...

 

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng khiến cậu hơi giật mình. Tô Nhung quay sang nhìn Ôn Mặc đang dịu dàng mỉm cười, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà vơi đi không ít.

 

Lén thở phào một hơi, cậu vừa thả lỏng được một chút thì đã nghe thấy Hứa Cảnh Dịch cúi sát tai mình, giọng không quá lớn cũng chẳng nhỏ:

 

"Đừng căng thẳng, ông anh không ăn thịt người đâu."

 

Không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại buông ra một câu như thế, Tô Nhung sửng sốt, còn ông cụ nhà họ Hứa thì bật cười vì tức: "Thằng nhóc này đang nói cái gì thế hả?"

 

Không khí vốn còn chút căng thẳng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong bầu không khí, Tô Nhung liền kéo nhẹ vạt áo người bên cạnh, tranh thủ lúc Ôn Mặc và Hứa Minh Bác đang nói chuyện với ông cụ, c** nh* giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh."

 

Hứa Cảnh Dịch khẽ cong môi, trong đôi mắt hiện lên ý cười dịu dàng.

 

Tuy vẫn đang nói chuyện với Hứa Minh Bác, nhưng ông cụ nhà họ Hứa lại chẳng bỏ qua được khoảnh khắc thân mật giữa hai đứa nhỏ kia.

 

Ông khẽ ho một tiếng, hỏi: "Hai đứa vừa thì thầm gì thế?"

 

Giọng ông vừa vang lên, Hứa Minh Bác cũng lập tức ngừng nói. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Nhung, khiến cậu nhất thời cứng người, chưa kịp nghĩ ra phải làm sao thì đã nghe thấy Hứa Cảnh Dịch đáp thay: "Vừa rồi tụi con đang nói về chuyện sau tiệc sẽ đưa Tiểu Nhung về nhà..."

 

"Về nhà?"

 

Chỉ nghe đến hai chữ này, ông cụ nhà họ Hứa đã nhíu mày, ánh mắt nhìn cháu trai mình đầy vẻ không tán thành.

 

Ông vừa mới nghe Hứa Minh Bác nói rằng hai người này còn chưa chính thức ở bên nhau, thằng cháu này còn đang trong giai đoạn theo đuổi, thậm chí có khi Tô Nhung còn chẳng biết nó có tình cảm với mình nữa là.

 

Một đứa cháu ưu tú toàn diện như vậy, mà không ngờ đến khi theo đuổi người ta thì lại vụng về đến thảm thương.

 

Với tư tưởng chủ chiến, ông cụ nhà họ Hứa thầm lắc đầu: Cái kiểu "nấu ếch bằng nước ấm" của thằng cháu này thực sự quá chậm chạp rồi, yêu đương mà không gan to một chút thì sớm muộn cũng mất người ta thôi.

 

Chậm tay chút nữa là vợ bị người khác cướp mất.

 

Còn "nấu ếch" cái gì chứ, để ếch nhảy sang nồi nhà khác rồi khóc cũng vô ích!

 

Ông cụ khẽ "tặc tặc" trong lòng, lại lắc đầu ngao ngán.

 

Từng tuổi này rồi mà còn phải giúp cháu trai theo đuổi người yêu, thật không thể tưởng tượng nổi.

 

Nói ngắn gọn thì —— tối nay tuyệt đối không thể để Tô Nhung về nhà.

 

Nhưng cũng không thể ép buộc trực tiếp, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu.

 

Vì vậy ông khéo léo đổi chủ đề, nói chuyện vòng vo một lúc, rồi một cách "vô tình" đưa ra đề nghị để cậu bé ở lại qua đêm.

 

Cùng lúc đó, ông ra hiệu cho Ôn Mặc, mà bà cũng rất tinh ý, lập tức phối hợp và nói thêm vài câu để thuyết phục.

 

Với lời mời đầy nhiệt tình như vậy, Tô Nhung thật sự không tiện từ chối, cuối cùng đành theo nhà họ Hứa về biệt thự tại Đế Đô sau khi tiệc kết thúc.

 

*

 

Biệt thự nhà họ Hứa còn rộng lớn hơn so với tưởng tượng của Tô Nhung.

 

Ngay khi bước qua cánh cổng sắt đen chạm khắc hoa văn tinh xảo, đập vào mắt cậu là một khuôn viên đậm chất Trung Hoa cổ kính, như một công viên thu nhỏ, có hồ cá, núi giả, thủy đình... được bài trí vô cùng tinh tế.

 

Toàn bộ kiến trúc của dinh thự nhà họ Hứa ẩn mình giữa khu vườn ấy, chỗ nào cũng toát lên vẻ công phu khéo léo, và càng cho thấy gia thế sâu không lường nổi của chủ nhân nơi này.

 

Nhưng một nơi rộng lớn như vậy, mà theo lời ông cụ thì "không còn phòng trống", với lý do "các phòng khác đang cách ly để dọn dẹp", nên cuối cùng Tô Nhung bị xếp ngủ chung phòng với Hứa Cảnh Dịch.

 

Tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng Tô Nhung cũng không phản đối gì nhiều.

 

Dù sao thì cũng không phải lần đầu ngủ cùng giường với Hứa Cảnh Dịch, đã ngủ với nhau mấy lần rồi còn gì.

 

*

 

Đêm khuya dần buông xuống, ông cụ nhà họ Hứa với giờ giấc sinh hoạt điều độ đã sớm vào phòng nghỉ. Ôn Mặc và Hứa Minh Bác sau khi dặn dò vài câu cũng rất biết điều mà rút lui sớm.

 

Tô Nhung ngoan ngoãn ngồi trên sofa ở tầng một, thấy Hứa Cảnh Dịch đang nói chuyện với quản gia ở bên, cậu lén lấy điện thoại ra.

 

Trước lúc rời tiệc, cậu đã nhắn tin cho ba, báo là tối nay sẽ về nhà cùng Hứa Cảnh Dịch.

 

Nhắn xong thì cậu mới phát hiện Thường Dịch Ninh có gửi tin nhắn, nhưng khi đó không kịp mở ra xem.

 

Lúc này cậu mới mở WeChat, vào khung trò chuyện với Thường Dịch Ninh, vừa nhìn thấy tin nhắn thì cả người khựng lại.

 

"Tiểu Nhung, em đang nhắn với ai đấy?"

 

Giọng nói đột ngột vang lên phía sau khiến Tô Nhung giật thót, cậu cuống cuồng cất điện thoại đi, nhưng vẫn không qua nổi ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch.

 

Đôi mắt đen khẽ nheo lại, ánh nhìn trở nên nguy hiểm, môi mím thành một đường thẳng.

 

Tiểu Nhung ngày mai... định gặp ai?

 

Dòng chữ hiện rõ ràng trên giao diện trò chuyện — cái tên ba chữ quen thuộc: Thường Dịch Ninh.

 

Ba chữ này như lăn qua đầu lưỡi anh, ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên nhỏ đang định giả vờ lấp li3m, trong đôi mắt sâu hun hút thoáng qua một tia sáng u ám lạnh lẽo.

 

Anh đã có kế hoạch tiếp theo.

 

Chương

 84

 

Tầng ba, biệt thự nhà họ Hứa.

 

Hứa Cảnh Dịch từ phòng tắm bước ra, tay lau mái tóc còn ướt, tay còn lại cầm cốc nước lạnh.

 

Ngửa đầu uống một hơi, vừa quay người thì thấy cậu thiếu niên đang ngồi trên giường, lén lút đẩy hai chiếc gối đang để sát nhau ra xa.

 

Đôi mắt đen khẽ nheo lại, Hứa Cảnh Dịch lặng lẽ tiến lại gần.

 

Khi chỉ còn cách hai bước, anh lên tiếng: "Tiểu Nhung đang làm gì vậy?"

 

Giọng nói vang lên đột ngột khiến Tô Nhung – đang "âm mưu làm chuyện xấu" – giật bắn cả người.

 

Cậu cứng ngắc quay đầu lại, đối diện là nụ cười dịu dàng của người đàn ông ấy, Tô Nhung nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

 

Dù đối phương đang cười, nhưng cậu lại cảm thấy một cơn nguy hiểm rình rập.

 

"Hửm?"

 

Tiếng "Hửm?" mang theo cảnh cáo nhẹ nhẹ, khiến Tô Nhung không dám nghĩ tiếp.

 

Cậu đan tay đặt trước bụng, cố làm ra vẻ tự nhiên, chậm rãi nói:

 

"Gối hơi bụi... em lau qua một chút."

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn ThoátTác giả: A Cửu Đại NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrời giông bão   Đường xá rất ít người đi bộ, cũng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đi qua. Mưa to rơi xuống kính chắn gió, vì an toàn nên xe đi rất chậm.   Đến ngã tư phía trước, đèn đỏ đếm ngược 60 giây, tài xế ngồi trên ghế điều khiển vô tư thư thả nhìn đường, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh gầy nhỏ.   Trời mưa to như vậy, người nọ không chỉ bước đi chậm rãi mà còn không cầm theo ô.   Hình như trong tay cậu cầm một chiếc hộp giấy màu xanh lam, chắc chắn giờ nó đã bị thấm ướt.   Phía trước có mái che mưa, sao không chạy nhanh đến đó ?   Ánh mắt tò mò vẫn luôn dõi theo thân ảnh kia cho đến khi xe đằng sau bấm còi, tài xế cuối cùng cũng định thần lại rồi khởi động xe đi.   Khi rẽ vào, anh ta nhìn lại lần nữa cậu trai đó, vẫn đang đi với tốc độ chậm rãi, tài xế lẩm bẩm: Người này đúng là kỳ lạ.   Không biết bản thân bị người khác đánh giá, Tô Nhung vô thức ôm chặt hộp bìa cứng, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, không dừng lại ở mái che mưa trước mắt mà tiếp tục đi tiếp, đến khi trở lại chỗ ở… Ánh mắt như đang đánh giá, dò xét cứ dừng lại trên người khiến Tô Nhung bắt đầu nghi ngờ không biết mình có làm sai gì không, hay là đối phương không thích cậu. Chẳng lẽ là do cậu cư xử chưa đủ lễ phép? Hay là còn lý do nào khác nữa... Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng khiến cậu hơi giật mình. Tô Nhung quay sang nhìn Ôn Mặc đang dịu dàng mỉm cười, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà vơi đi không ít. Lén thở phào một hơi, cậu vừa thả lỏng được một chút thì đã nghe thấy Hứa Cảnh Dịch cúi sát tai mình, giọng không quá lớn cũng chẳng nhỏ: "Đừng căng thẳng, ông anh không ăn thịt người đâu." Không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại buông ra một câu như thế, Tô Nhung sửng sốt, còn ông cụ nhà họ Hứa thì bật cười vì tức: "Thằng nhóc này đang nói cái gì thế hả?" Không khí vốn còn chút căng thẳng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong bầu không khí, Tô Nhung liền kéo nhẹ vạt áo người bên cạnh, tranh thủ lúc Ôn Mặc và Hứa Minh Bác đang nói chuyện với ông cụ, c** nh* giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh." Hứa Cảnh Dịch khẽ cong môi, trong đôi mắt hiện lên ý cười dịu dàng. Tuy vẫn đang nói chuyện với Hứa Minh Bác, nhưng ông cụ nhà họ Hứa lại chẳng bỏ qua được khoảnh khắc thân mật giữa hai đứa nhỏ kia. Ông khẽ ho một tiếng, hỏi: "Hai đứa vừa thì thầm gì thế?" Giọng ông vừa vang lên, Hứa Minh Bác cũng lập tức ngừng nói. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Nhung, khiến cậu nhất thời cứng người, chưa kịp nghĩ ra phải làm sao thì đã nghe thấy Hứa Cảnh Dịch đáp thay: "Vừa rồi tụi con đang nói về chuyện sau tiệc sẽ đưa Tiểu Nhung về nhà..." "Về nhà?" Chỉ nghe đến hai chữ này, ông cụ nhà họ Hứa đã nhíu mày, ánh mắt nhìn cháu trai mình đầy vẻ không tán thành. Ông vừa mới nghe Hứa Minh Bác nói rằng hai người này còn chưa chính thức ở bên nhau, thằng cháu này còn đang trong giai đoạn theo đuổi, thậm chí có khi Tô Nhung còn chẳng biết nó có tình cảm với mình nữa là. Một đứa cháu ưu tú toàn diện như vậy, mà không ngờ đến khi theo đuổi người ta thì lại vụng về đến thảm thương. Với tư tưởng chủ chiến, ông cụ nhà họ Hứa thầm lắc đầu: Cái kiểu "nấu ếch bằng nước ấm" của thằng cháu này thực sự quá chậm chạp rồi, yêu đương mà không gan to một chút thì sớm muộn cũng mất người ta thôi. Chậm tay chút nữa là vợ bị người khác cướp mất. Còn "nấu ếch" cái gì chứ, để ếch nhảy sang nồi nhà khác rồi khóc cũng vô ích! Ông cụ khẽ "tặc tặc" trong lòng, lại lắc đầu ngao ngán. Từng tuổi này rồi mà còn phải giúp cháu trai theo đuổi người yêu, thật không thể tưởng tượng nổi. Nói ngắn gọn thì —— tối nay tuyệt đối không thể để Tô Nhung về nhà. Nhưng cũng không thể ép buộc trực tiếp, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu. Vì vậy ông khéo léo đổi chủ đề, nói chuyện vòng vo một lúc, rồi một cách "vô tình" đưa ra đề nghị để cậu bé ở lại qua đêm. Cùng lúc đó, ông ra hiệu cho Ôn Mặc, mà bà cũng rất tinh ý, lập tức phối hợp và nói thêm vài câu để thuyết phục. Với lời mời đầy nhiệt tình như vậy, Tô Nhung thật sự không tiện từ chối, cuối cùng đành theo nhà họ Hứa về biệt thự tại Đế Đô sau khi tiệc kết thúc. * Biệt thự nhà họ Hứa còn rộng lớn hơn so với tưởng tượng của Tô Nhung. Ngay khi bước qua cánh cổng sắt đen chạm khắc hoa văn tinh xảo, đập vào mắt cậu là một khuôn viên đậm chất Trung Hoa cổ kính, như một công viên thu nhỏ, có hồ cá, núi giả, thủy đình... được bài trí vô cùng tinh tế. Toàn bộ kiến trúc của dinh thự nhà họ Hứa ẩn mình giữa khu vườn ấy, chỗ nào cũng toát lên vẻ công phu khéo léo, và càng cho thấy gia thế sâu không lường nổi của chủ nhân nơi này. Nhưng một nơi rộng lớn như vậy, mà theo lời ông cụ thì "không còn phòng trống", với lý do "các phòng khác đang cách ly để dọn dẹp", nên cuối cùng Tô Nhung bị xếp ngủ chung phòng với Hứa Cảnh Dịch. Tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng Tô Nhung cũng không phản đối gì nhiều. Dù sao thì cũng không phải lần đầu ngủ cùng giường với Hứa Cảnh Dịch, đã ngủ với nhau mấy lần rồi còn gì. * Đêm khuya dần buông xuống, ông cụ nhà họ Hứa với giờ giấc sinh hoạt điều độ đã sớm vào phòng nghỉ. Ôn Mặc và Hứa Minh Bác sau khi dặn dò vài câu cũng rất biết điều mà rút lui sớm. Tô Nhung ngoan ngoãn ngồi trên sofa ở tầng một, thấy Hứa Cảnh Dịch đang nói chuyện với quản gia ở bên, cậu lén lấy điện thoại ra. Trước lúc rời tiệc, cậu đã nhắn tin cho ba, báo là tối nay sẽ về nhà cùng Hứa Cảnh Dịch. Nhắn xong thì cậu mới phát hiện Thường Dịch Ninh có gửi tin nhắn, nhưng khi đó không kịp mở ra xem. Lúc này cậu mới mở WeChat, vào khung trò chuyện với Thường Dịch Ninh, vừa nhìn thấy tin nhắn thì cả người khựng lại. "Tiểu Nhung, em đang nhắn với ai đấy?" Giọng nói đột ngột vang lên phía sau khiến Tô Nhung giật thót, cậu cuống cuồng cất điện thoại đi, nhưng vẫn không qua nổi ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch. Đôi mắt đen khẽ nheo lại, ánh nhìn trở nên nguy hiểm, môi mím thành một đường thẳng. Tiểu Nhung ngày mai... định gặp ai? Dòng chữ hiện rõ ràng trên giao diện trò chuyện — cái tên ba chữ quen thuộc: Thường Dịch Ninh. Ba chữ này như lăn qua đầu lưỡi anh, ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên nhỏ đang định giả vờ lấp li3m, trong đôi mắt sâu hun hút thoáng qua một tia sáng u ám lạnh lẽo. Anh đã có kế hoạch tiếp theo. Chương 84 Tầng ba, biệt thự nhà họ Hứa. Hứa Cảnh Dịch từ phòng tắm bước ra, tay lau mái tóc còn ướt, tay còn lại cầm cốc nước lạnh. Ngửa đầu uống một hơi, vừa quay người thì thấy cậu thiếu niên đang ngồi trên giường, lén lút đẩy hai chiếc gối đang để sát nhau ra xa. Đôi mắt đen khẽ nheo lại, Hứa Cảnh Dịch lặng lẽ tiến lại gần. Khi chỉ còn cách hai bước, anh lên tiếng: "Tiểu Nhung đang làm gì vậy?" Giọng nói vang lên đột ngột khiến Tô Nhung – đang "âm mưu làm chuyện xấu" – giật bắn cả người. Cậu cứng ngắc quay đầu lại, đối diện là nụ cười dịu dàng của người đàn ông ấy, Tô Nhung nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Dù đối phương đang cười, nhưng cậu lại cảm thấy một cơn nguy hiểm rình rập. "Hửm?" Tiếng "Hửm?" mang theo cảnh cáo nhẹ nhẹ, khiến Tô Nhung không dám nghĩ tiếp. Cậu đan tay đặt trước bụng, cố làm ra vẻ tự nhiên, chậm rãi nói: "Gối hơi bụi... em lau qua một chút."

Chương 163