Akiko Hoshi: du học sinh từ Anh sang Sakamaki Shuu: con trai cả trog gia tộc Sakamaki, yêu thích âm nhạc , hay cúp tiết vì ko có thích học dù rất thông minh, ko nói chuyện với ai trg trường P/s: nv là trg anime diabolik lovers(mn hãy thử xem) lần đầu viết truyện xin cho ý kiến "Haizz"- một tiếng thở dài của Hoshi vang lên, vậy là sang Nhật Bản rồi, cô thầm cản ơn trời vì cuối cùng cũng đến nơi, do ngồi trên máy bay lâu quá nên khiên cô ê cả mông. Sau khi cảm ơn trời đất sau cô chạy ra ngoài bắt taxi để đến nơi cần đến. Nơi mà cô cần đến cũng đã đến, đó là Star Town, một ngôi truòng danh giá nơi đây đào tạo nhưxng hs giỏi ko phân biệt giàu nghèo, đó là lí do mà cô vào đây vì cô rất ghét những ngôi trường mà phân biệt giàu nghèo nhưng đó chưa hẳn là lí do chính. Lí do chính mà cô vào đây vì ở trường này có đầu mối của một việc cô cần tìm hiểu. Sau khi lên phòng hiệu trưởng để hoàn thành thủ tục nhập học. Xong xuôi cô đến phòng tài vụ để nhận phòng kí túc xá. Chì khoá là 28 chả phải là…

Chương 39

Cô Gái Mắc AmnesiaTác giả: Hà Anh Otaku (ré pé té)Akiko Hoshi: du học sinh từ Anh sang Sakamaki Shuu: con trai cả trog gia tộc Sakamaki, yêu thích âm nhạc , hay cúp tiết vì ko có thích học dù rất thông minh, ko nói chuyện với ai trg trường P/s: nv là trg anime diabolik lovers(mn hãy thử xem) lần đầu viết truyện xin cho ý kiến "Haizz"- một tiếng thở dài của Hoshi vang lên, vậy là sang Nhật Bản rồi, cô thầm cản ơn trời vì cuối cùng cũng đến nơi, do ngồi trên máy bay lâu quá nên khiên cô ê cả mông. Sau khi cảm ơn trời đất sau cô chạy ra ngoài bắt taxi để đến nơi cần đến. Nơi mà cô cần đến cũng đã đến, đó là Star Town, một ngôi truòng danh giá nơi đây đào tạo nhưxng hs giỏi ko phân biệt giàu nghèo, đó là lí do mà cô vào đây vì cô rất ghét những ngôi trường mà phân biệt giàu nghèo nhưng đó chưa hẳn là lí do chính. Lí do chính mà cô vào đây vì ở trường này có đầu mối của một việc cô cần tìm hiểu. Sau khi lên phòng hiệu trưởng để hoàn thành thủ tục nhập học. Xong xuôi cô đến phòng tài vụ để nhận phòng kí túc xá. Chì khoá là 28 chả phải là… Mặc dù người của cô gần như là bị đánh nhừ tử và Haruko có khuyên cô là không nên đi học nhưng cô vẫn quyết định đi. Thế nhưng do người có thương tích nên mãi cô mới mặc xong đồng phục, tóc buộc lên cũng khó khăn. Cũng may là do cô dậy sớm nên việc chuẩn bị đi học có kéo dài thì vẫn dư thời gian đến trường, cô cũng cầm theo vali của mình đi vì hôm nay bố mẹ Toshiro về nước nên cô sẽ chuyển về kí túc xá ở"Xong rồi, giờ đi sớm để cất đồ thôi"-HoshiCô kéo túi đồ của mình xuống nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng và ăn phần của mình, viết lời nhắn lên giấy ghi chú rồi đi ra khỏi nhàCô về kí túc xá của mình trước để cất đồ và cô thấy một bức thư ở khe cửa. Cô cầm bức thư giở ra đọc"A-ai đã gửi cho mình bức thư này?"-HoshiMặt cô tỏ vẻ tò mò và ngạc nhiên, cất bức thư vào trong cặp. Chạy nhanh đến trường cùng một đống suy nghĩTừ khi đọc được bức thư, thái độ của cô khác hẳn đi, trầm hơn, ít nói hơn và ngơ ngác. Đi thì không để ý phải hay trái, chỉ biết là cô cứ cúi mặt xuống đất nhìn suy nghĩ đăm chiêu. Cả nửa ngày học mà cô như một con người hoàn toàn khác"Hoshi, Hoshi, ê, có nghe không vậy?"-KelvinKelvin gọi lần thứ n nhưng cô mãi vẫn không nghe, tức quá anh đi đến gần cô, tay giơ lên đánh nhẹ vào đầu cô"A, cái gì vậy, sao tự nhiên đánh tôi"-HoshiCô xoa xoá cái đầu nhìn Kelvin vẻ khó hiểu. Một cảm giác lạ thường len lỏi trong ỹ nghĩ của Kelvin, bình thường thì cô có "đơ" cỡ nào đi nữa cũng không đến nỗi là cả đống bánh ngọt trước mặt còn không thèm đếm xỉa, anh giơ tay ra sờ vào trán của cô"Nhiệt độ bình thường, ê, bà cô phải là Hoshi không?"-Kelvin"Không tôi thì là ai, là Barack Obama, hay là Naruto?"-Hoshi"Ờ mà không nhắc đến chuyện đấy nữa, sao bà không nghỉ ở nhà?""Ai biết, có lẽ là do chán"-HoshiCô trả lời qua loa, không để ý mấy. Cô gục mặt xuống bàn, may là đĩa bánh nó ở xa nếu không thì mặt bây giờ đầy kem là kem. Thở dài vài cái, vò đầu vài cái, kêu ca vài lần, cái vẻ chán đời của cô cũng làm cho Kelvin cái người lạc quan đến dễ sợ cũng nẫu ruột theo. Anh chán nản thở dài theo, cầm chai nước lên tu một hơi dài rồi bỏ đi. Cô vẫn úp mặt xuống bàn suy nghĩ, không hề biết rằng Kelvin đã đi'Mình có nên hỏi anh ta không nhỉ? Trời rắc rối quá'Chán nản ngẩng đầu dậy, cô nhận ra Kelvin không ở đó nên nhìn xung quanh"Đi đâu rồi, thôi kệ"-HoshiGiờ cô mới chú tâm vào mấy đĩa bánh ngọt trên bàn, một lần nữa cô lại bị đánh vào đầu"Kelvin ông không còn cách nào khác để gọi tôi sa........."-HoshiCô nói nhưng không hề để ý người trước mặt cho đến khi ngẩng mặt lên"Tôi xin lỗi, tôi nghĩ cậu là Kelvin, vậy việc gì khiến cậu ngồi đây vậy Subaru-san"-Hoshi"Tôi nghe Toshiro kể mọi chuyện rồi"-Subaru"Rồi có liên quan đến tôi không?"-Hoshi"Cho tôi x-xin lỗi"-Subaru"Ừ"-Hoshi"Mà cái tên đó đánh cô hơi quá tay thì phải"-SubaruAnh đã để ý tình trạng của cô từ lúc trước, mặt thì dán urgo, từ bàn tay trái đến khuỷ tay thì phải băng lại, cũng may là chưa gãy hẳn, chân thì đi khập khiễng và còn nhiều biểu hiện của đau nữa. Làm sao anh biết được, nhờ kinh nghiệm đánh nhau lâu năm"À, cũng bình thường thôi"-HoshiCô trả lời Subaru và lấy giấy ăn lau miệng và đứng lên đi ra khỏi căn tin"Ê, cô giận tôi à?"-Subaru"Không vì dù sao tôi cũng là người hẹn cậu ta ra trước mà"-Hoshi"Vậy tại sao cô bỏ đi"-Subaru"Thì tôi ăn xong rồi thì đi thôi, ngồi đấy làm gì"-HoshiCô nhún vai rồi bỏ đi để cho Subaru ngơ ngác ở đấy. Cái kiểu hành động đột ngột của cô rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Tiếp tục đi ra khỏi căn tin và lại trở về tâm trạng não sầu ban đầu, cái không khí u ám của cô khiến cho người xung quanh phải ớn lạnh cũng may là lúc trước đi cùng Kelvin-người toả ra "hào quang ánh sáng" nên nó cân bớt sự u ám của cô điTại câu lạc bộCô ngồi ở bên chiếc piano, tay đặt lên phím đàn, mắt nhìn vào một cách ngẩn ngơ'Mình có nên hỏi không nhỉ'Trong cả một ngày cô chỉ suy nghĩ "mình có nên hỏi không", những suy nghĩ mông lung và vớ vẩn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, cô lắc đầu'Thôi tí tính sau vậy'Vì một lí do nào đó, cô muốn đánh đàn và cô chọn một bài hát trong bộ anime Fairy Tail"umareru kotobakieyuku kotobaanata no naka ni ikitsuzukeru kotobatachidomari sou na toki yuuki e to kawaru......" (Lyra song)Cô cất giọng hát của mình, giọng cô có chút mang mác buồn, nơi cô đàn và hát là một góc khuất nên không ai để ý mấy thế nhưng không hiểu vì sao tiếng hát của cô lại đến được tai hai người: Shuu và Kanato. Điều kì lạ là hai người bị cuốn hút bởi giọng hát này nhưng họ không biết là ai hát (đơn giản là vì cô ở góc khuất, hầu như không có ai để ý)P/s: chap này hơi ngắn vì mình lười quá

Mặc dù người của cô gần như là bị đánh nhừ tử và Haruko có khuyên cô là không nên đi học nhưng cô vẫn quyết định đi. Thế nhưng do người có thương tích nên mãi cô mới mặc xong đồng phục, tóc buộc lên cũng khó khăn. Cũng may là do cô dậy sớm nên việc chuẩn bị đi học có kéo dài thì vẫn dư thời gian đến trường, cô cũng cầm theo vali của mình đi vì hôm nay bố mẹ Toshiro về nước nên cô sẽ chuyển về kí túc xá ở

"Xong rồi, giờ đi sớm để cất đồ thôi"-Hoshi

Cô kéo túi đồ của mình xuống nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng và ăn phần của mình, viết lời nhắn lên giấy ghi chú rồi đi ra khỏi nhà

Cô về kí túc xá của mình trước để cất đồ và cô thấy một bức thư ở khe cửa. Cô cầm bức thư giở ra đọc

"A-ai đã gửi cho mình bức thư này?"-Hoshi

Mặt cô tỏ vẻ tò mò và ngạc nhiên, cất bức thư vào trong cặp. Chạy nhanh đến trường cùng một đống suy nghĩ

Từ khi đọc được bức thư, thái độ của cô khác hẳn đi, trầm hơn, ít nói hơn và ngơ ngác. Đi thì không để ý phải hay trái, chỉ biết là cô cứ cúi mặt xuống đất nhìn suy nghĩ đăm chiêu. Cả nửa ngày học mà cô như một con người hoàn toàn khác

"Hoshi, Hoshi, ê, có nghe không vậy?"-Kelvin

Kelvin gọi lần thứ n nhưng cô mãi vẫn không nghe, tức quá anh đi đến gần cô, tay giơ lên đánh nhẹ vào đầu cô

"A, cái gì vậy, sao tự nhiên đánh tôi"-Hoshi

Cô xoa xoá cái đầu nhìn Kelvin vẻ khó hiểu. Một cảm giác lạ thường len lỏi trong ỹ nghĩ của Kelvin, bình thường thì cô có "đơ" cỡ nào đi nữa cũng không đến nỗi là cả đống bánh ngọt trước mặt còn không thèm đếm xỉa, anh giơ tay ra sờ vào trán của cô

"Nhiệt độ bình thường, ê, bà cô phải là Hoshi không?"-Kelvin

"Không tôi thì là ai, là Barack Obama, hay là Naruto?"-Hoshi

"Ờ mà không nhắc đến chuyện đấy nữa, sao bà không nghỉ ở nhà?"

"Ai biết, có lẽ là do chán"-Hoshi

Cô trả lời qua loa, không để ý mấy. Cô gục mặt xuống bàn, may là đĩa bánh nó ở xa nếu không thì mặt bây giờ đầy kem là kem. Thở dài vài cái, vò đầu vài cái, kêu ca vài lần, cái vẻ chán đời của cô cũng làm cho Kelvin cái người lạc quan đến dễ sợ cũng nẫu ruột theo. Anh chán nản thở dài theo, cầm chai nước lên tu một hơi dài rồi bỏ đi. Cô vẫn úp mặt xuống bàn suy nghĩ, không hề biết rằng Kelvin đã đi

'Mình có nên hỏi anh ta không nhỉ? Trời rắc rối quá'

Chán nản ngẩng đầu dậy, cô nhận ra Kelvin không ở đó nên nhìn xung quanh

"Đi đâu rồi, thôi kệ"-Hoshi

Giờ cô mới chú tâm vào mấy đĩa bánh ngọt trên bàn, một lần nữa cô lại bị đánh vào đầu

"Kelvin ông không còn cách nào khác để gọi tôi sa........."-Hoshi

Cô nói nhưng không hề để ý người trước mặt cho đến khi ngẩng mặt lên

"Tôi xin lỗi, tôi nghĩ cậu là Kelvin, vậy việc gì khiến cậu ngồi đây vậy Subaru-san"-Hoshi

"Tôi nghe Toshiro kể mọi chuyện rồi"-Subaru

"Rồi có liên quan đến tôi không?"-Hoshi

"Cho tôi x-xin lỗi"-Subaru

"Ừ"-Hoshi

"Mà cái tên đó đánh cô hơi quá tay thì phải"-Subaru

Anh đã để ý tình trạng của cô từ lúc trước, mặt thì dán urgo, từ bàn tay trái đến khuỷ tay thì phải băng lại, cũng may là chưa gãy hẳn, chân thì đi khập khiễng và còn nhiều biểu hiện của đau nữa. Làm sao anh biết được, nhờ kinh nghiệm đánh nhau lâu năm

"À, cũng bình thường thôi"-Hoshi

Cô trả lời Subaru và lấy giấy ăn lau miệng và đứng lên đi ra khỏi căn tin

"Ê, cô giận tôi à?"-Subaru

"Không vì dù sao tôi cũng là người hẹn cậu ta ra trước mà"-Hoshi

"Vậy tại sao cô bỏ đi"-Subaru

"Thì tôi ăn xong rồi thì đi thôi, ngồi đấy làm gì"-Hoshi

Cô nhún vai rồi bỏ đi để cho Subaru ngơ ngác ở đấy. Cái kiểu hành động đột ngột của cô rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Tiếp tục đi ra khỏi căn tin và lại trở về tâm trạng não sầu ban đầu, cái không khí u ám của cô khiến cho người xung quanh phải ớn lạnh cũng may là lúc trước đi cùng Kelvin-người toả ra "hào quang ánh sáng" nên nó cân bớt sự u ám của cô đi

Tại câu lạc bộ

Cô ngồi ở bên chiếc piano, tay đặt lên phím đàn, mắt nhìn vào một cách ngẩn ngơ

'Mình có nên hỏi không nhỉ'

Trong cả một ngày cô chỉ suy nghĩ "mình có nên hỏi không", những suy nghĩ mông lung và vớ vẩn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, cô lắc đầu

'Thôi tí tính sau vậy'

Vì một lí do nào đó, cô muốn đánh đàn và cô chọn một bài hát trong bộ anime Fairy Tail

"umareru kotoba

kieyuku kotoba

anata no naka ni ikitsuzukeru kotoba

tachidomari sou na toki yuuki e to kawaru......" (Lyra song)

Cô cất giọng hát của mình, giọng cô có chút mang mác buồn, nơi cô đàn và hát là một góc khuất nên không ai để ý mấy thế nhưng không hiểu vì sao tiếng hát của cô lại đến được tai hai người: Shuu và Kanato. Điều kì lạ là hai người bị cuốn hút bởi giọng hát này nhưng họ không biết là ai hát (đơn giản là vì cô ở góc khuất, hầu như không có ai để ý)

P/s: chap này hơi ngắn vì mình lười quá

Cô Gái Mắc AmnesiaTác giả: Hà Anh Otaku (ré pé té)Akiko Hoshi: du học sinh từ Anh sang Sakamaki Shuu: con trai cả trog gia tộc Sakamaki, yêu thích âm nhạc , hay cúp tiết vì ko có thích học dù rất thông minh, ko nói chuyện với ai trg trường P/s: nv là trg anime diabolik lovers(mn hãy thử xem) lần đầu viết truyện xin cho ý kiến "Haizz"- một tiếng thở dài của Hoshi vang lên, vậy là sang Nhật Bản rồi, cô thầm cản ơn trời vì cuối cùng cũng đến nơi, do ngồi trên máy bay lâu quá nên khiên cô ê cả mông. Sau khi cảm ơn trời đất sau cô chạy ra ngoài bắt taxi để đến nơi cần đến. Nơi mà cô cần đến cũng đã đến, đó là Star Town, một ngôi truòng danh giá nơi đây đào tạo nhưxng hs giỏi ko phân biệt giàu nghèo, đó là lí do mà cô vào đây vì cô rất ghét những ngôi trường mà phân biệt giàu nghèo nhưng đó chưa hẳn là lí do chính. Lí do chính mà cô vào đây vì ở trường này có đầu mối của một việc cô cần tìm hiểu. Sau khi lên phòng hiệu trưởng để hoàn thành thủ tục nhập học. Xong xuôi cô đến phòng tài vụ để nhận phòng kí túc xá. Chì khoá là 28 chả phải là… Mặc dù người của cô gần như là bị đánh nhừ tử và Haruko có khuyên cô là không nên đi học nhưng cô vẫn quyết định đi. Thế nhưng do người có thương tích nên mãi cô mới mặc xong đồng phục, tóc buộc lên cũng khó khăn. Cũng may là do cô dậy sớm nên việc chuẩn bị đi học có kéo dài thì vẫn dư thời gian đến trường, cô cũng cầm theo vali của mình đi vì hôm nay bố mẹ Toshiro về nước nên cô sẽ chuyển về kí túc xá ở"Xong rồi, giờ đi sớm để cất đồ thôi"-HoshiCô kéo túi đồ của mình xuống nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng và ăn phần của mình, viết lời nhắn lên giấy ghi chú rồi đi ra khỏi nhàCô về kí túc xá của mình trước để cất đồ và cô thấy một bức thư ở khe cửa. Cô cầm bức thư giở ra đọc"A-ai đã gửi cho mình bức thư này?"-HoshiMặt cô tỏ vẻ tò mò và ngạc nhiên, cất bức thư vào trong cặp. Chạy nhanh đến trường cùng một đống suy nghĩTừ khi đọc được bức thư, thái độ của cô khác hẳn đi, trầm hơn, ít nói hơn và ngơ ngác. Đi thì không để ý phải hay trái, chỉ biết là cô cứ cúi mặt xuống đất nhìn suy nghĩ đăm chiêu. Cả nửa ngày học mà cô như một con người hoàn toàn khác"Hoshi, Hoshi, ê, có nghe không vậy?"-KelvinKelvin gọi lần thứ n nhưng cô mãi vẫn không nghe, tức quá anh đi đến gần cô, tay giơ lên đánh nhẹ vào đầu cô"A, cái gì vậy, sao tự nhiên đánh tôi"-HoshiCô xoa xoá cái đầu nhìn Kelvin vẻ khó hiểu. Một cảm giác lạ thường len lỏi trong ỹ nghĩ của Kelvin, bình thường thì cô có "đơ" cỡ nào đi nữa cũng không đến nỗi là cả đống bánh ngọt trước mặt còn không thèm đếm xỉa, anh giơ tay ra sờ vào trán của cô"Nhiệt độ bình thường, ê, bà cô phải là Hoshi không?"-Kelvin"Không tôi thì là ai, là Barack Obama, hay là Naruto?"-Hoshi"Ờ mà không nhắc đến chuyện đấy nữa, sao bà không nghỉ ở nhà?""Ai biết, có lẽ là do chán"-HoshiCô trả lời qua loa, không để ý mấy. Cô gục mặt xuống bàn, may là đĩa bánh nó ở xa nếu không thì mặt bây giờ đầy kem là kem. Thở dài vài cái, vò đầu vài cái, kêu ca vài lần, cái vẻ chán đời của cô cũng làm cho Kelvin cái người lạc quan đến dễ sợ cũng nẫu ruột theo. Anh chán nản thở dài theo, cầm chai nước lên tu một hơi dài rồi bỏ đi. Cô vẫn úp mặt xuống bàn suy nghĩ, không hề biết rằng Kelvin đã đi'Mình có nên hỏi anh ta không nhỉ? Trời rắc rối quá'Chán nản ngẩng đầu dậy, cô nhận ra Kelvin không ở đó nên nhìn xung quanh"Đi đâu rồi, thôi kệ"-HoshiGiờ cô mới chú tâm vào mấy đĩa bánh ngọt trên bàn, một lần nữa cô lại bị đánh vào đầu"Kelvin ông không còn cách nào khác để gọi tôi sa........."-HoshiCô nói nhưng không hề để ý người trước mặt cho đến khi ngẩng mặt lên"Tôi xin lỗi, tôi nghĩ cậu là Kelvin, vậy việc gì khiến cậu ngồi đây vậy Subaru-san"-Hoshi"Tôi nghe Toshiro kể mọi chuyện rồi"-Subaru"Rồi có liên quan đến tôi không?"-Hoshi"Cho tôi x-xin lỗi"-Subaru"Ừ"-Hoshi"Mà cái tên đó đánh cô hơi quá tay thì phải"-SubaruAnh đã để ý tình trạng của cô từ lúc trước, mặt thì dán urgo, từ bàn tay trái đến khuỷ tay thì phải băng lại, cũng may là chưa gãy hẳn, chân thì đi khập khiễng và còn nhiều biểu hiện của đau nữa. Làm sao anh biết được, nhờ kinh nghiệm đánh nhau lâu năm"À, cũng bình thường thôi"-HoshiCô trả lời Subaru và lấy giấy ăn lau miệng và đứng lên đi ra khỏi căn tin"Ê, cô giận tôi à?"-Subaru"Không vì dù sao tôi cũng là người hẹn cậu ta ra trước mà"-Hoshi"Vậy tại sao cô bỏ đi"-Subaru"Thì tôi ăn xong rồi thì đi thôi, ngồi đấy làm gì"-HoshiCô nhún vai rồi bỏ đi để cho Subaru ngơ ngác ở đấy. Cái kiểu hành động đột ngột của cô rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Tiếp tục đi ra khỏi căn tin và lại trở về tâm trạng não sầu ban đầu, cái không khí u ám của cô khiến cho người xung quanh phải ớn lạnh cũng may là lúc trước đi cùng Kelvin-người toả ra "hào quang ánh sáng" nên nó cân bớt sự u ám của cô điTại câu lạc bộCô ngồi ở bên chiếc piano, tay đặt lên phím đàn, mắt nhìn vào một cách ngẩn ngơ'Mình có nên hỏi không nhỉ'Trong cả một ngày cô chỉ suy nghĩ "mình có nên hỏi không", những suy nghĩ mông lung và vớ vẩn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, cô lắc đầu'Thôi tí tính sau vậy'Vì một lí do nào đó, cô muốn đánh đàn và cô chọn một bài hát trong bộ anime Fairy Tail"umareru kotobakieyuku kotobaanata no naka ni ikitsuzukeru kotobatachidomari sou na toki yuuki e to kawaru......" (Lyra song)Cô cất giọng hát của mình, giọng cô có chút mang mác buồn, nơi cô đàn và hát là một góc khuất nên không ai để ý mấy thế nhưng không hiểu vì sao tiếng hát của cô lại đến được tai hai người: Shuu và Kanato. Điều kì lạ là hai người bị cuốn hút bởi giọng hát này nhưng họ không biết là ai hát (đơn giản là vì cô ở góc khuất, hầu như không có ai để ý)P/s: chap này hơi ngắn vì mình lười quá

Chương 39