Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 14
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… …Hộc, hộc, cứ cái đà này chắc tui chớt! Ai ngờ cái tiệm bé tí tẹo teo này(nói quá :v) lại đông khách đến thế cơ chứ!? Tôi chạy suốt cơ gần 1 tiếng đồng hồ, từ bàn này bay sang bàn kia mà chẳng thể nào có nổi 1 giây để nghỉ ngơi. Hết bê thức ăn rồi lại phải đi tiếp khách, nghe họ phàn nàn về độ ngon của thức ăn. Nhưng bù lại thì nhờ cái vẻ handsome “vốn có” của tôi nên cửa hàng gỡ được kha khá khách. Nói đi thì cũng chẳng thể nói lại, mặc dù đã cố gắng tránh né những vị khách có h*m m**n chiếm hữu tôi nhưng tôi vẫn không thể nào “đứt” hẳn ra được. Những người bình thường ngồi kia thì cũng chỉ mang máy ảnh ra chụp vài kiểu ảnh, hỏi tên và số điện thoại của tôi nhưng đằng này, tôi lại đặc biệt chú ý đến một cô gái. Cô ta chạy ra khỏi cửa hàng rất nhanh chóng nhưng vào cũng rất nhanh chóng và có một sự thay đổi cực độ. Ăn mặc còn s*x* hơn cả Lady Gaga! Ọe, thấy mà ghê, tui là con gái chứ có phải con trai đâu mà mấy người quyến rũ tôi gớm vậy! Vâng, tất nhiên, phản ứng của tôi là: quay mặt đi, không thèm để ý.Có một trường khác khiến tôi còn bất lực hơn. Cô gái kia thì còn biết bỏ cuộc nhưng cô gái thì khác. Mặc dù tôi vẫn có thái độ không muốn tiếp đãi những vị khách kiểu này nhưng cô ta không hề có một chút ý định buông tha cho tôi. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của đứa con trai suốt ngày bị một đứa con gái bám dai như đỉa rồi!“ Em không cho anh đi! Anh thấy em có ý làm quen vậy mà tại sao vẫn lờ đi?” Cô ta đứng trước mặt tôi, dang hai tay chắn ngang đường đi của tôi.“ Mong cô tránh đường cho, tôi đang làm việc.” Tôi nói rồi định bê khay thức ăn đi thì lại bị cô ta chặn đường. Bộ cô ta định chơi ‘mèo vờn chuột” ở đây à?“ Em không cần biết, em muốn có anh!” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. Xung quanh, mọi người vẫn trố mắt nhìn hai bọn tôi. Hờ, cô ta cũng can đảm phết đó chứ! Dám thú nhận ngay trước mặt đám đông cơ đấy!“ Cô làm ơn ý tứ chút đi! Đây là tiệm ăn, không phải nơi làm mối mà cô làm quen.Với lại, cô nhìn xem, nơi đây là chỗ công cộng mà cô ăn mặc ‘thiếu vải’ như thế sao? Hơi bất lịch sự đó! Nói thật với cô, tôi không có thích những kiểu người như cô!” Tôi gần như xả hết tần tật những gì mình nghĩ trong não. Chắc mai báo của trường lại có tin: “ Mĩ nam mới nổi của trường Gyleo đụng độ cùng với hot girl bí ẩn ở quán ăn” thì họ sộp hẳn một lượng fan khổng lồ trung thành với CLB Truyền thông vì mong chờ số báo ‘đặc biệt’ tiếp theo.“ Vậy anh thích kiểu con gái như thế nào?” Mặc cho tôi có nói gì đi nữa, cô ta vẫn kiên quyết theo đuổi tôi đến cùng. Haizz, trông cô cũng được thật nhưng xin lỗi cô thích nhầm người rồi.Được thôi, tôi sẽ chơi cùng cô. “ Tôi ư? Tôi thì cũng đơn giản thôi! Kiểu con gái vừa ngoan ngoãn lại còn tài giỏi, có sắc và tuyệt đối không có dây dưa gì đến những mặt xấu của xã hội.”“ Được, em sẽ trở thành người như vậy. Đến lúc đó anh không chọn em là không xong với em đâu!”“ Rất sẵn lòng.” Tôi nói rồi nở một nụ cười có thể nói là đẹp mê hồn (lại tự kiêu rồi! :P ). Xong chuyện, cô gái đó bước luôn ra ngoài, mặt thì hiện rõ độ quyết tâm cực độ. Chậc, chắc mình phải dọn đống “tàn trữ” kia thôi. Đâu có gì khác ngoài những lời bàn tán xì xào và những khuôn mặt nuối tiếc hay là những trái tim vẫn chứa âm mưu đầy thách thức, ánh mắt đấy ghen tị và căm phẫn thì cũng không thiếu.“ Còn ai có yêu cầu gì nữa không ạ?” Tôi nói rồi cũng nở nụ cười tươi rói, chói lòa như ánh mặt trời đêm(tự kiêu lần hai). Cũng may là nó có công hiệu chứ không chắc tôi bị đuổi việc vì những vụ việc vừa rồi xảy ra.“ Cho em xin một bát mì với anh gì ơi.” Một cậu thanh niên vừa nghe tôi nói vậy liền lên tiếng. Sau đó là hàng loạt những yêu cầu khác. Mọi thứ trở lại về đúng khung cảnh của một quán ăn hơn là một mớ hỗn độn.
…Hộc, hộc, cứ cái đà này chắc tui chớt! Ai ngờ cái tiệm bé tí tẹo teo này(nói quá :v) lại đông khách đến thế cơ chứ!? Tôi chạy suốt cơ gần 1 tiếng đồng hồ, từ bàn này bay sang bàn kia mà chẳng thể nào có nổi 1 giây để nghỉ ngơi. Hết bê thức ăn rồi lại phải đi tiếp khách, nghe họ phàn nàn về độ ngon của thức ăn. Nhưng bù lại thì nhờ cái vẻ handsome “vốn có” của tôi nên cửa hàng gỡ được kha khá khách. Nói đi thì cũng chẳng thể nói lại, mặc dù đã cố gắng tránh né những vị khách có h*m m**n chiếm hữu tôi nhưng tôi vẫn không thể nào “đứt” hẳn ra được. Những người bình thường ngồi kia thì cũng chỉ mang máy ảnh ra chụp vài kiểu ảnh, hỏi tên và số điện thoại của tôi nhưng đằng này, tôi lại đặc biệt chú ý đến một cô gái. Cô ta chạy ra khỏi cửa hàng rất nhanh chóng nhưng vào cũng rất nhanh chóng và có một sự thay đổi cực độ. Ăn mặc còn s*x* hơn cả Lady Gaga! Ọe, thấy mà ghê, tui là con gái chứ có phải con trai đâu mà mấy người quyến rũ tôi gớm vậy! Vâng, tất nhiên, phản ứng của tôi là: quay mặt đi, không thèm để ý.
Có một trường khác khiến tôi còn bất lực hơn. Cô gái kia thì còn biết bỏ cuộc nhưng cô gái thì khác. Mặc dù tôi vẫn có thái độ không muốn tiếp đãi những vị khách kiểu này nhưng cô ta không hề có một chút ý định buông tha cho tôi. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của đứa con trai suốt ngày bị một đứa con gái bám dai như đỉa rồi!
“ Em không cho anh đi! Anh thấy em có ý làm quen vậy mà tại sao vẫn lờ đi?” Cô ta đứng trước mặt tôi, dang hai tay chắn ngang đường đi của tôi.
“ Mong cô tránh đường cho, tôi đang làm việc.” Tôi nói rồi định bê khay thức ăn đi thì lại bị cô ta chặn đường. Bộ cô ta định chơi ‘mèo vờn chuột” ở đây à?
“ Em không cần biết, em muốn có anh!” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. Xung quanh, mọi người vẫn trố mắt nhìn hai bọn tôi. Hờ, cô ta cũng can đảm phết đó chứ! Dám thú nhận ngay trước mặt đám đông cơ đấy!
“ Cô làm ơn ý tứ chút đi! Đây là tiệm ăn, không phải nơi làm mối mà cô làm quen.Với lại, cô nhìn xem, nơi đây là chỗ công cộng mà cô ăn mặc ‘thiếu vải’ như thế sao? Hơi bất lịch sự đó! Nói thật với cô, tôi không có thích những kiểu người như cô!” Tôi gần như xả hết tần tật những gì mình nghĩ trong não. Chắc mai báo của trường lại có tin: “ Mĩ nam mới nổi của trường Gyleo đụng độ cùng với hot girl bí ẩn ở quán ăn” thì họ sộp hẳn một lượng fan khổng lồ trung thành với CLB Truyền thông vì mong chờ số báo ‘đặc biệt’ tiếp theo.
“ Vậy anh thích kiểu con gái như thế nào?” Mặc cho tôi có nói gì đi nữa, cô ta vẫn kiên quyết theo đuổi tôi đến cùng. Haizz, trông cô cũng được thật nhưng xin lỗi cô thích nhầm người rồi.
Được thôi, tôi sẽ chơi cùng cô. “ Tôi ư? Tôi thì cũng đơn giản thôi! Kiểu con gái vừa ngoan ngoãn lại còn tài giỏi, có sắc và tuyệt đối không có dây dưa gì đến những mặt xấu của xã hội.”
“ Được, em sẽ trở thành người như vậy. Đến lúc đó anh không chọn em là không xong với em đâu!”
“ Rất sẵn lòng.” Tôi nói rồi nở một nụ cười có thể nói là đẹp mê hồn (lại tự kiêu rồi! :P ). Xong chuyện, cô gái đó bước luôn ra ngoài, mặt thì hiện rõ độ quyết tâm cực độ. Chậc, chắc mình phải dọn đống “tàn trữ” kia thôi. Đâu có gì khác ngoài những lời bàn tán xì xào và những khuôn mặt nuối tiếc hay là những trái tim vẫn chứa âm mưu đầy thách thức, ánh mắt đấy ghen tị và căm phẫn thì cũng không thiếu.
“ Còn ai có yêu cầu gì nữa không ạ?” Tôi nói rồi cũng nở nụ cười tươi rói, chói lòa như ánh mặt trời đêm(tự kiêu lần hai). Cũng may là nó có công hiệu chứ không chắc tôi bị đuổi việc vì những vụ việc vừa rồi xảy ra.
“ Cho em xin một bát mì với anh gì ơi.” Một cậu thanh niên vừa nghe tôi nói vậy liền lên tiếng. Sau đó là hàng loạt những yêu cầu khác. Mọi thứ trở lại về đúng khung cảnh của một quán ăn hơn là một mớ hỗn độn.
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… …Hộc, hộc, cứ cái đà này chắc tui chớt! Ai ngờ cái tiệm bé tí tẹo teo này(nói quá :v) lại đông khách đến thế cơ chứ!? Tôi chạy suốt cơ gần 1 tiếng đồng hồ, từ bàn này bay sang bàn kia mà chẳng thể nào có nổi 1 giây để nghỉ ngơi. Hết bê thức ăn rồi lại phải đi tiếp khách, nghe họ phàn nàn về độ ngon của thức ăn. Nhưng bù lại thì nhờ cái vẻ handsome “vốn có” của tôi nên cửa hàng gỡ được kha khá khách. Nói đi thì cũng chẳng thể nói lại, mặc dù đã cố gắng tránh né những vị khách có h*m m**n chiếm hữu tôi nhưng tôi vẫn không thể nào “đứt” hẳn ra được. Những người bình thường ngồi kia thì cũng chỉ mang máy ảnh ra chụp vài kiểu ảnh, hỏi tên và số điện thoại của tôi nhưng đằng này, tôi lại đặc biệt chú ý đến một cô gái. Cô ta chạy ra khỏi cửa hàng rất nhanh chóng nhưng vào cũng rất nhanh chóng và có một sự thay đổi cực độ. Ăn mặc còn s*x* hơn cả Lady Gaga! Ọe, thấy mà ghê, tui là con gái chứ có phải con trai đâu mà mấy người quyến rũ tôi gớm vậy! Vâng, tất nhiên, phản ứng của tôi là: quay mặt đi, không thèm để ý.Có một trường khác khiến tôi còn bất lực hơn. Cô gái kia thì còn biết bỏ cuộc nhưng cô gái thì khác. Mặc dù tôi vẫn có thái độ không muốn tiếp đãi những vị khách kiểu này nhưng cô ta không hề có một chút ý định buông tha cho tôi. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của đứa con trai suốt ngày bị một đứa con gái bám dai như đỉa rồi!“ Em không cho anh đi! Anh thấy em có ý làm quen vậy mà tại sao vẫn lờ đi?” Cô ta đứng trước mặt tôi, dang hai tay chắn ngang đường đi của tôi.“ Mong cô tránh đường cho, tôi đang làm việc.” Tôi nói rồi định bê khay thức ăn đi thì lại bị cô ta chặn đường. Bộ cô ta định chơi ‘mèo vờn chuột” ở đây à?“ Em không cần biết, em muốn có anh!” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. Xung quanh, mọi người vẫn trố mắt nhìn hai bọn tôi. Hờ, cô ta cũng can đảm phết đó chứ! Dám thú nhận ngay trước mặt đám đông cơ đấy!“ Cô làm ơn ý tứ chút đi! Đây là tiệm ăn, không phải nơi làm mối mà cô làm quen.Với lại, cô nhìn xem, nơi đây là chỗ công cộng mà cô ăn mặc ‘thiếu vải’ như thế sao? Hơi bất lịch sự đó! Nói thật với cô, tôi không có thích những kiểu người như cô!” Tôi gần như xả hết tần tật những gì mình nghĩ trong não. Chắc mai báo của trường lại có tin: “ Mĩ nam mới nổi của trường Gyleo đụng độ cùng với hot girl bí ẩn ở quán ăn” thì họ sộp hẳn một lượng fan khổng lồ trung thành với CLB Truyền thông vì mong chờ số báo ‘đặc biệt’ tiếp theo.“ Vậy anh thích kiểu con gái như thế nào?” Mặc cho tôi có nói gì đi nữa, cô ta vẫn kiên quyết theo đuổi tôi đến cùng. Haizz, trông cô cũng được thật nhưng xin lỗi cô thích nhầm người rồi.Được thôi, tôi sẽ chơi cùng cô. “ Tôi ư? Tôi thì cũng đơn giản thôi! Kiểu con gái vừa ngoan ngoãn lại còn tài giỏi, có sắc và tuyệt đối không có dây dưa gì đến những mặt xấu của xã hội.”“ Được, em sẽ trở thành người như vậy. Đến lúc đó anh không chọn em là không xong với em đâu!”“ Rất sẵn lòng.” Tôi nói rồi nở một nụ cười có thể nói là đẹp mê hồn (lại tự kiêu rồi! :P ). Xong chuyện, cô gái đó bước luôn ra ngoài, mặt thì hiện rõ độ quyết tâm cực độ. Chậc, chắc mình phải dọn đống “tàn trữ” kia thôi. Đâu có gì khác ngoài những lời bàn tán xì xào và những khuôn mặt nuối tiếc hay là những trái tim vẫn chứa âm mưu đầy thách thức, ánh mắt đấy ghen tị và căm phẫn thì cũng không thiếu.“ Còn ai có yêu cầu gì nữa không ạ?” Tôi nói rồi cũng nở nụ cười tươi rói, chói lòa như ánh mặt trời đêm(tự kiêu lần hai). Cũng may là nó có công hiệu chứ không chắc tôi bị đuổi việc vì những vụ việc vừa rồi xảy ra.“ Cho em xin một bát mì với anh gì ơi.” Một cậu thanh niên vừa nghe tôi nói vậy liền lên tiếng. Sau đó là hàng loạt những yêu cầu khác. Mọi thứ trở lại về đúng khung cảnh của một quán ăn hơn là một mớ hỗn độn.