Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 29
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… Anh Thành há hốc mồm nhìn Kỳ Phong. Hắn nói anh ấy là bitch ư? Ôi mẹ ơi, quả này hắn tiêu là cái chắc rồi! *cười thầm*“ Kỳ Phong? Bảo Nam?....Hai đứa vào đây…từ lúc nào vậy?” Anh Thành quay lại nhìn chằm chằm vào tên Phong với thái độ hết sức ngạc nhiên. Hơ, thế anh ý không để ý đến lời nói của Kỳ Phong à? Hắn gọi anh là bitch mà anh vẫn chấp nhận được sao? Liệu có phải anh ấy đần độn quá không?“ Mới vừa nãy thôi…” Kỳ Phong buông một câu ngắn tũn rồi kéo chiếc ghế gần nhất ngồi phịch xuống. Tôi cũng theo hắn lấy ghế ngồi rồi nhìn hết lượt ba người còn lại. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?“ Hai đứa tha lỗi cho anh nha! *mắt long lanh hết cỡ*. ” Anh Thành nhìn hai bọn tôi hồi lâu rồi bỗng dưng chắp tay xin lỗi. Nhìn anh ấy kìa, trông đáng thương vô cùng.“ Anh nói gì vậy, tại sao phải tha lỗi cho anh?” Tôi ngây thơ hỏi anh Thành. Nhìn anh ấy có vẻ không muốn trả lời câu hỏi của tôi cho lắm. Mình có nói gì sai đâu nhỉ? À, chết tọi, cái ngữ điệu của mình nó hơi giông giống kiểu không muốn tha lỗi cho người ta cho lắm. Ôi ôi, lỗi có phải tại mình đâu! Mình chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra thôi mà!“ Ngốc ạ, biết lũ con gái ở dưới kia là do ai làm không?” Kỳ Phong cốc nhẹ vào đầu tôi một cái rồi hỏi.“ Không, làm sao tớ biết được!” Tôi chốt một câu chắc nịch.Thực sự thì tôi có hiểu cái mô tê gì đâu!
Anh Thành há hốc mồm nhìn Kỳ Phong. Hắn nói anh ấy là bitch ư? Ôi mẹ ơi, quả này hắn tiêu là cái chắc rồi! *cười thầm*
“ Kỳ Phong? Bảo Nam?....Hai đứa vào đây…từ lúc nào vậy?” Anh Thành quay lại nhìn chằm chằm vào tên Phong với thái độ hết sức ngạc nhiên. Hơ, thế anh ý không để ý đến lời nói của Kỳ Phong à? Hắn gọi anh là bitch mà anh vẫn chấp nhận được sao? Liệu có phải anh ấy đần độn quá không?
“ Mới vừa nãy thôi…” Kỳ Phong buông một câu ngắn tũn rồi kéo chiếc ghế gần nhất ngồi phịch xuống. Tôi cũng theo hắn lấy ghế ngồi rồi nhìn hết lượt ba người còn lại. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
“ Hai đứa tha lỗi cho anh nha! *mắt long lanh hết cỡ*. ” Anh Thành nhìn hai bọn tôi hồi lâu rồi bỗng dưng chắp tay xin lỗi. Nhìn anh ấy kìa, trông đáng thương vô cùng.
“ Anh nói gì vậy, tại sao phải tha lỗi cho anh?” Tôi ngây thơ hỏi anh Thành. Nhìn anh ấy có vẻ không muốn trả lời câu hỏi của tôi cho lắm. Mình có nói gì sai đâu nhỉ? À, chết tọi, cái ngữ điệu của mình nó hơi giông giống kiểu không muốn tha lỗi cho người ta cho lắm. Ôi ôi, lỗi có phải tại mình đâu! Mình chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra thôi mà!
“ Ngốc ạ, biết lũ con gái ở dưới kia là do ai làm không?” Kỳ Phong cốc nhẹ vào đầu tôi một cái rồi hỏi.
“ Không, làm sao tớ biết được!” Tôi chốt một câu chắc nịch.Thực sự thì tôi có hiểu cái mô tê gì đâu!
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… Anh Thành há hốc mồm nhìn Kỳ Phong. Hắn nói anh ấy là bitch ư? Ôi mẹ ơi, quả này hắn tiêu là cái chắc rồi! *cười thầm*“ Kỳ Phong? Bảo Nam?....Hai đứa vào đây…từ lúc nào vậy?” Anh Thành quay lại nhìn chằm chằm vào tên Phong với thái độ hết sức ngạc nhiên. Hơ, thế anh ý không để ý đến lời nói của Kỳ Phong à? Hắn gọi anh là bitch mà anh vẫn chấp nhận được sao? Liệu có phải anh ấy đần độn quá không?“ Mới vừa nãy thôi…” Kỳ Phong buông một câu ngắn tũn rồi kéo chiếc ghế gần nhất ngồi phịch xuống. Tôi cũng theo hắn lấy ghế ngồi rồi nhìn hết lượt ba người còn lại. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?“ Hai đứa tha lỗi cho anh nha! *mắt long lanh hết cỡ*. ” Anh Thành nhìn hai bọn tôi hồi lâu rồi bỗng dưng chắp tay xin lỗi. Nhìn anh ấy kìa, trông đáng thương vô cùng.“ Anh nói gì vậy, tại sao phải tha lỗi cho anh?” Tôi ngây thơ hỏi anh Thành. Nhìn anh ấy có vẻ không muốn trả lời câu hỏi của tôi cho lắm. Mình có nói gì sai đâu nhỉ? À, chết tọi, cái ngữ điệu của mình nó hơi giông giống kiểu không muốn tha lỗi cho người ta cho lắm. Ôi ôi, lỗi có phải tại mình đâu! Mình chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra thôi mà!“ Ngốc ạ, biết lũ con gái ở dưới kia là do ai làm không?” Kỳ Phong cốc nhẹ vào đầu tôi một cái rồi hỏi.“ Không, làm sao tớ biết được!” Tôi chốt một câu chắc nịch.Thực sự thì tôi có hiểu cái mô tê gì đâu!