Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 33
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Mau đứng lại!” Tiếng thầy quản sinh vẫn vang vọng phía sau. Tôi và Kỳ Phong cứ thế đâm đầu chạy cho đến khi…Oạch!Tôi nằm bẹp dưới đất như con gián. Tay tôi cũng theo đó mà tuột luôn khỏi tay Kỳ Phong. Hắn thì giật bắn mình, tay chân luống ca luống cuống, suýt nữa cũng nằm bẹp giống tôi luôn. Ặc, đang trong tình cảnh “ngàn cân treo sợi bún” mà sao tui thấy giống như đang diễn hài thì đúng hơn! Tôi nằm dưới đất không cử động, hắn thì vội vội vàng chạy tới chỗ tôi, đỡ tới đỡ lui đến cuối cùng thì lại phọt ra một câu: “ Lên tôi cõng cho nhanh!”Tôi chả thèm đếm xỉa gì tới hắn. Nãy giờ hắn kéo tôi chạy mệt đứt cả hơi! Sao hắn không nghĩ tới nỗi niềm của kẻ ‘chân ngắn’ như tôi cơ chứ!?!? Hắn thì có đôi chân dài như cái chân con sếu ấy, mà chân tôi thì ngắn tun tủn chả khác gì rơm, bảo sao tôi có thể đuổi kịp hắn. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn phải cảm ơn hắn vì đã cưu mang tôi bằng hành động rất hào hiệp. Ban đầu tôi cũng không định trèo lên lưng hắn để hắn ‘khiêng’ đi, nhưng mà ngay sau khi nghe thấy giọng nói ‘oanh vàng’ của thầy, nơ ron của tôi có vẻ đã bắt đầu hoạt động. Tôi nhanh chóng nhảy tót lên lưng hắn không ngần ngại rồi hô to:“ Đi nào!” Tôi chỉ tay về phía trước, ra hiệu cho tên Phong xuất phát. Cơ mà trông hắn có vẻ không vừa ý lắm thì phải.“ Nhanh nèo, nhanh nèo, thầy đang đến rất gần rồi đấy!” Tôi hát dạo một đoạn cho hắn nghe. Cũng may là khi thấy sắp chạy gần đến thì Kỳ Phong cũng lấy đà chạy vọt lẹ lên trước.“ Nhớ cái bản mặt tôi đấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Hắn vừa cõng tôi chạy, vừa ngoái lại đe dọa tôi. Eo, nghe mà thấy sợ thế! :v Hắn tưởng hắn nói thế thì tôi sợ sao? Còn chưa biết ai sợ ai mới đúng!Đang chạy giữa đường, đến đoạn vòng thì Kỳ Phong bỗng rẽ vào một shop bán quần áo to kếch xù. Ngó qua của kính của shop, tôi thấy thầy quản sinh vẫn chạy loanh quanh tìm chúng tôi. Một lúc sau, thầy quyết định chạy về trường, không tìm kiếm nữa, mãi đến lúc đó tôi và Kỳ Phong mới thở phào nhẹ nhõm.P/s: Sorry mọi người vì chương này Joon viết ngắn quá >.Có điều Joon xin thông báo ạ, vì phải viết một cuốn khác nên truyện này có thể 1-2 ngày mình mới up 1 chương, cũng có thể sang đến chót ngày thứ 3(ví dụ như lần này nè!) nên các bạn thông cảm cho mình nhé!Cuối cùng, mong các bạn vẫn ủng hộ truyện của Joon nhiều. Thank kiu mọi người!
“ Mau đứng lại!” Tiếng thầy quản sinh vẫn vang vọng phía sau. Tôi và Kỳ Phong cứ thế đâm đầu chạy cho đến khi…
Oạch!
Tôi nằm bẹp dưới đất như con gián. Tay tôi cũng theo đó mà tuột luôn khỏi tay Kỳ Phong. Hắn thì giật bắn mình, tay chân luống ca luống cuống, suýt nữa cũng nằm bẹp giống tôi luôn. Ặc, đang trong tình cảnh “ngàn cân treo sợi bún” mà sao tui thấy giống như đang diễn hài thì đúng hơn! Tôi nằm dưới đất không cử động, hắn thì vội vội vàng chạy tới chỗ tôi, đỡ tới đỡ lui đến cuối cùng thì lại phọt ra một câu: “ Lên tôi cõng cho nhanh!”
Tôi chả thèm đếm xỉa gì tới hắn. Nãy giờ hắn kéo tôi chạy mệt đứt cả hơi! Sao hắn không nghĩ tới nỗi niềm của kẻ ‘chân ngắn’ như tôi cơ chứ!?!? Hắn thì có đôi chân dài như cái chân con sếu ấy, mà chân tôi thì ngắn tun tủn chả khác gì rơm, bảo sao tôi có thể đuổi kịp hắn. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn phải cảm ơn hắn vì đã cưu mang tôi bằng hành động rất hào hiệp. Ban đầu tôi cũng không định trèo lên lưng hắn để hắn ‘khiêng’ đi, nhưng mà ngay sau khi nghe thấy giọng nói ‘oanh vàng’ của thầy, nơ ron của tôi có vẻ đã bắt đầu hoạt động. Tôi nhanh chóng nhảy tót lên lưng hắn không ngần ngại rồi hô to:
“ Đi nào!” Tôi chỉ tay về phía trước, ra hiệu cho tên Phong xuất phát. Cơ mà trông hắn có vẻ không vừa ý lắm thì phải.
“ Nhanh nèo, nhanh nèo, thầy đang đến rất gần rồi đấy!” Tôi hát dạo một đoạn cho hắn nghe. Cũng may là khi thấy sắp chạy gần đến thì Kỳ Phong cũng lấy đà chạy vọt lẹ lên trước.
“ Nhớ cái bản mặt tôi đấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Hắn vừa cõng tôi chạy, vừa ngoái lại đe dọa tôi. Eo, nghe mà thấy sợ thế! :v Hắn tưởng hắn nói thế thì tôi sợ sao? Còn chưa biết ai sợ ai mới đúng!
Đang chạy giữa đường, đến đoạn vòng thì Kỳ Phong bỗng rẽ vào một shop bán quần áo to kếch xù. Ngó qua của kính của shop, tôi thấy thầy quản sinh vẫn chạy loanh quanh tìm chúng tôi. Một lúc sau, thầy quyết định chạy về trường, không tìm kiếm nữa, mãi đến lúc đó tôi và Kỳ Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
P/s: Sorry mọi người vì chương này Joon viết ngắn quá >.
Có điều Joon xin thông báo ạ, vì phải viết một cuốn khác nên truyện này có thể 1-2 ngày mình mới up 1 chương, cũng có thể sang đến chót ngày thứ 3(ví dụ như lần này nè!) nên các bạn thông cảm cho mình nhé!Cuối cùng, mong các bạn vẫn ủng hộ truyện của Joon nhiều. Thank kiu mọi người!
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Mau đứng lại!” Tiếng thầy quản sinh vẫn vang vọng phía sau. Tôi và Kỳ Phong cứ thế đâm đầu chạy cho đến khi…Oạch!Tôi nằm bẹp dưới đất như con gián. Tay tôi cũng theo đó mà tuột luôn khỏi tay Kỳ Phong. Hắn thì giật bắn mình, tay chân luống ca luống cuống, suýt nữa cũng nằm bẹp giống tôi luôn. Ặc, đang trong tình cảnh “ngàn cân treo sợi bún” mà sao tui thấy giống như đang diễn hài thì đúng hơn! Tôi nằm dưới đất không cử động, hắn thì vội vội vàng chạy tới chỗ tôi, đỡ tới đỡ lui đến cuối cùng thì lại phọt ra một câu: “ Lên tôi cõng cho nhanh!”Tôi chả thèm đếm xỉa gì tới hắn. Nãy giờ hắn kéo tôi chạy mệt đứt cả hơi! Sao hắn không nghĩ tới nỗi niềm của kẻ ‘chân ngắn’ như tôi cơ chứ!?!? Hắn thì có đôi chân dài như cái chân con sếu ấy, mà chân tôi thì ngắn tun tủn chả khác gì rơm, bảo sao tôi có thể đuổi kịp hắn. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn phải cảm ơn hắn vì đã cưu mang tôi bằng hành động rất hào hiệp. Ban đầu tôi cũng không định trèo lên lưng hắn để hắn ‘khiêng’ đi, nhưng mà ngay sau khi nghe thấy giọng nói ‘oanh vàng’ của thầy, nơ ron của tôi có vẻ đã bắt đầu hoạt động. Tôi nhanh chóng nhảy tót lên lưng hắn không ngần ngại rồi hô to:“ Đi nào!” Tôi chỉ tay về phía trước, ra hiệu cho tên Phong xuất phát. Cơ mà trông hắn có vẻ không vừa ý lắm thì phải.“ Nhanh nèo, nhanh nèo, thầy đang đến rất gần rồi đấy!” Tôi hát dạo một đoạn cho hắn nghe. Cũng may là khi thấy sắp chạy gần đến thì Kỳ Phong cũng lấy đà chạy vọt lẹ lên trước.“ Nhớ cái bản mặt tôi đấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Hắn vừa cõng tôi chạy, vừa ngoái lại đe dọa tôi. Eo, nghe mà thấy sợ thế! :v Hắn tưởng hắn nói thế thì tôi sợ sao? Còn chưa biết ai sợ ai mới đúng!Đang chạy giữa đường, đến đoạn vòng thì Kỳ Phong bỗng rẽ vào một shop bán quần áo to kếch xù. Ngó qua của kính của shop, tôi thấy thầy quản sinh vẫn chạy loanh quanh tìm chúng tôi. Một lúc sau, thầy quyết định chạy về trường, không tìm kiếm nữa, mãi đến lúc đó tôi và Kỳ Phong mới thở phào nhẹ nhõm.P/s: Sorry mọi người vì chương này Joon viết ngắn quá >.Có điều Joon xin thông báo ạ, vì phải viết một cuốn khác nên truyện này có thể 1-2 ngày mình mới up 1 chương, cũng có thể sang đến chót ngày thứ 3(ví dụ như lần này nè!) nên các bạn thông cảm cho mình nhé!Cuối cùng, mong các bạn vẫn ủng hộ truyện của Joon nhiều. Thank kiu mọi người!