Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 36
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Thấy thế nào? Đẹp không?”Tôi vuốt vuốt hai ngà tóc vàng hoe nhìn Kỳ Phong. (Nào, hắn mà không khen tôi chắc tui chớt lun cho nè!)Hắn bỗng dưng đứng bật dậy, khuôn mặt “không thèm” biểu lộ một chút cảm xúc: “ Ờ, rồi, giờ đi tính tiền.” Hắn nói rồi đi luôn. Tôi nhìn hắn chằm chặp bằng ánh mắt hình viên đạn từ phía sau, không g**t ch*t hắn thì cũng phải khiến hắn tử nạn! Tôi chạy theo hắn. kéo chiếc tóc giả xuống rồi đáp thẳng vào mặt hắn.“ Rốt cuộc cậu đang có ý định gì? Mặc dù tôi không biết cậu bắt tôi thử những thứ này để làm gì nhưng ít nhất cậu cũng nên khen tôi một câu chứ! Dù sao thì tôi cũng là con gái mà!” Mặt tôi đỏ rần. Nếu như không phải vì gia đình thì tôi cũng đâu phải khổ sở thế này. Tại sao hắn lại không nghĩ đến bản thân tôi cơ chứ! Hắn nghĩ hắn cho tôi mặc những bộ đồ này thì tôi sẽ vui sao? Nực cười! Hay hắn chỉ muốn lấy tôi ra làm trò mua vui cho hắn?“ Bình tĩnh đi! Cô không hiểu sao? Đi với tôi tất nhiên phải là những người xứng tầm rồi! Cô cũng phải nghĩ cho tôi chứ! Ai lại đi với một người không xứng đôi với mình được chứ! Cô thấy tôi nói vậy có đúng không?!...”Chát!Chưa để hắn kịp nói hết tôi đã giáng hẳn một cái bạt tai vô cái bản mặt thối tha của hắn. Sao chứ? Hắn nghĩ mình là ai?“ Đừng có nói vậy với tôi! Nếu cậu muốn, cậu có thể đi gọi anh Lâm hay anh Thành đi cùng, hà tất phải vất vả kêu một đứa không xứng tầm như tôi!” Tôi ghét hắn lắm rồi. Hắn nghĩ hắn cao sang lắm sao? Cần người vừa ý hợp đôi đi cùng thì thiết gì phải kéo theo đứa bạn này!Hắn ngớ người nhìn tôi. “ Cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
“ Thấy thế nào? Đẹp không?”Tôi vuốt vuốt hai ngà tóc vàng hoe nhìn Kỳ Phong. (Nào, hắn mà không khen tôi chắc tui chớt lun cho nè!)
Hắn bỗng dưng đứng bật dậy, khuôn mặt “không thèm” biểu lộ một chút cảm xúc: “ Ờ, rồi, giờ đi tính tiền.” Hắn nói rồi đi luôn. Tôi nhìn hắn chằm chặp bằng ánh mắt hình viên đạn từ phía sau, không g**t ch*t hắn thì cũng phải khiến hắn tử nạn! Tôi chạy theo hắn. kéo chiếc tóc giả xuống rồi đáp thẳng vào mặt hắn.
“ Rốt cuộc cậu đang có ý định gì? Mặc dù tôi không biết cậu bắt tôi thử những thứ này để làm gì nhưng ít nhất cậu cũng nên khen tôi một câu chứ! Dù sao thì tôi cũng là con gái mà!” Mặt tôi đỏ rần. Nếu như không phải vì gia đình thì tôi cũng đâu phải khổ sở thế này. Tại sao hắn lại không nghĩ đến bản thân tôi cơ chứ! Hắn nghĩ hắn cho tôi mặc những bộ đồ này thì tôi sẽ vui sao? Nực cười! Hay hắn chỉ muốn lấy tôi ra làm trò mua vui cho hắn?
“ Bình tĩnh đi! Cô không hiểu sao? Đi với tôi tất nhiên phải là những người xứng tầm rồi! Cô cũng phải nghĩ cho tôi chứ! Ai lại đi với một người không xứng đôi với mình được chứ! Cô thấy tôi nói vậy có đúng không?!...”
Chát!
Chưa để hắn kịp nói hết tôi đã giáng hẳn một cái bạt tai vô cái bản mặt thối tha của hắn. Sao chứ? Hắn nghĩ mình là ai?
“ Đừng có nói vậy với tôi! Nếu cậu muốn, cậu có thể đi gọi anh Lâm hay anh Thành đi cùng, hà tất phải vất vả kêu một đứa không xứng tầm như tôi!” Tôi ghét hắn lắm rồi. Hắn nghĩ hắn cao sang lắm sao? Cần người vừa ý hợp đôi đi cùng thì thiết gì phải kéo theo đứa bạn này!
Hắn ngớ người nhìn tôi. “ Cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Thấy thế nào? Đẹp không?”Tôi vuốt vuốt hai ngà tóc vàng hoe nhìn Kỳ Phong. (Nào, hắn mà không khen tôi chắc tui chớt lun cho nè!)Hắn bỗng dưng đứng bật dậy, khuôn mặt “không thèm” biểu lộ một chút cảm xúc: “ Ờ, rồi, giờ đi tính tiền.” Hắn nói rồi đi luôn. Tôi nhìn hắn chằm chặp bằng ánh mắt hình viên đạn từ phía sau, không g**t ch*t hắn thì cũng phải khiến hắn tử nạn! Tôi chạy theo hắn. kéo chiếc tóc giả xuống rồi đáp thẳng vào mặt hắn.“ Rốt cuộc cậu đang có ý định gì? Mặc dù tôi không biết cậu bắt tôi thử những thứ này để làm gì nhưng ít nhất cậu cũng nên khen tôi một câu chứ! Dù sao thì tôi cũng là con gái mà!” Mặt tôi đỏ rần. Nếu như không phải vì gia đình thì tôi cũng đâu phải khổ sở thế này. Tại sao hắn lại không nghĩ đến bản thân tôi cơ chứ! Hắn nghĩ hắn cho tôi mặc những bộ đồ này thì tôi sẽ vui sao? Nực cười! Hay hắn chỉ muốn lấy tôi ra làm trò mua vui cho hắn?“ Bình tĩnh đi! Cô không hiểu sao? Đi với tôi tất nhiên phải là những người xứng tầm rồi! Cô cũng phải nghĩ cho tôi chứ! Ai lại đi với một người không xứng đôi với mình được chứ! Cô thấy tôi nói vậy có đúng không?!...”Chát!Chưa để hắn kịp nói hết tôi đã giáng hẳn một cái bạt tai vô cái bản mặt thối tha của hắn. Sao chứ? Hắn nghĩ mình là ai?“ Đừng có nói vậy với tôi! Nếu cậu muốn, cậu có thể đi gọi anh Lâm hay anh Thành đi cùng, hà tất phải vất vả kêu một đứa không xứng tầm như tôi!” Tôi ghét hắn lắm rồi. Hắn nghĩ hắn cao sang lắm sao? Cần người vừa ý hợp đôi đi cùng thì thiết gì phải kéo theo đứa bạn này!Hắn ngớ người nhìn tôi. “ Cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”