Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 41
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Đây, cô cầm lấy đi.” Nói rồi, hắn đưa bộ tóc giả ra trước mặt tôi. Tôi giật phăng bộ tóc từ tay hắn rồi nhanh chóng quay đầu chạy tiếp. Hắn thừa cơ lúc tôi không đề phòng, chạy đuổi theo. Ôi, cái đường dài không thể nào dài hơn. Chạy mãi chạy mãi tôi mới đến được cái lỗ chết tiệt kia. Ngoái lại đằng sau nhìn thì chẳng còn thấy bóng Kỳ Phong đâu nữa. Tôi ngồi dựa vào bức tường thở hổn hển. Mới ngồi chưa được bao lâu thì cái người đáng sợ kia lại lù lù chạy tới. Tôi vội vàng đáp ba cái túi xách kia vào qua lỗ rồi cũng len mình chui vào trong. Híc, khổ nỗi vẫn đề trước đó vẫn không thể nào giải quyết êm thỏa sau lần thứ hai! Tôi ngọ nguậy chui qua lỗ như con sâu khổng lồ có tóc.Bụp.Chân tôi bỗng dưng bị cái gì đó nắm chặt. Kỳ lạ ở chõ nó lại rất ấm. Nói gì thì nói chứ, nếu dây thừng mà ấm thế này chắc tôi ngủ luôn ở đây quá. Mà khoan, không lẽ tên Kỳ Phong đã bắt được tôi rồi??? NOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!“ Lẽ ra cô không nên chạy thì bây giờ cô đã không phải nằm ở đây như thế này, ha!” Tiếng nói man rợ của Kỳ Phong bỗng dưng phát ra sau cái lỗ hổng khiến tôi giật bắn mình. Tôi cố gắng đạp chân, vùng vẫy khỏi bàn tay hắn. Nhưng…vô ích!“ Kỳ Phong, cậu có nhất thiết phải cầm chân tôi không?” Nói vậy thôi chứ thực ra là tôi đang muốn hắn phân tâm rồi cứ thế đạp phăng một phát vào mặt hắn, sau đó nhanh lẹ chuồn vô trong trường ẩn nấp. Nhưng có vẻ là kế hoạch này không thể thực hiện được rồi!“ Thế ai bảo cô chạy làm chi, để rồi tôi lại phải cầm chân cô như thế này?!” Hắn hơi nhướn giọng lên. Haizz, thật là khổ quá đi! Rốt cuộc phải làm thế nào thì hắn mới chịu tha cho mình đây? (Bà con, ai đó giúp tôi tống thằng cha này đi giùm cái!)“ Rồi rồi, hiểu hiểu.”“ Ờ ờ, tôi tôi cũng cũng biết biết cô cô đang đang cảm cảm thấy thấy như như thế thế nào nào mà mà!” Hắn tự nhiên nói lắp làm tôi có hơi sốc. Bộ hắn mới bị cảm lạnh sao? Chết rồi, chết rồi.“ Cậu bị bệnh nói lắp à?” Tôi ngây ngô hỏi hắn. à đúng rồi,cái kiểu nói này nghe quen quen. Hắn học theo phong trào mới sao? Không ngờ là hắn cũng biết luôn đấy!“ Nói lắp cái đầu cô ấy! Tự nhiên nói chuyện cái kiểu đó. Gì mà ‘rồi rồi, hiểu hiểu’, làm tôi nói theo mỏi hết cả mồm!” Hắn nói rồi nhéo vào chân tôi một cái. Ha, gì chứ, người ta sử dụng đúng từ ngữ lại bảo người ta thay đổi cách nói chuyện. Dở hơi!“ Này, tôi nói vậy chứ có nói theo phong trào như cái đứa nào đó đâu!” Tôi nói.“ Đứa nào đó là ai hả? Nói rõ ra xem nào!” Hắn đe dọa. Bộ tưởng đe dọa là xong sao. Xin lỗi nhưng không dễ như vậy đâu!“ Là cậu đó!” Nói rồi tôi dùng chân kia đạp bay hắn ra rồi chui tọt vô trong, chẳng để cho hắn nói hết câu “ Cái gì…”“ Au!” Tôi kêu khẽ một tiếng. Thực ra, vừa rồi chẳng may tôi làm chân mình rách khi chui qua lỗ. Tôi nhìn máu từ chỗ vết thương chảy ra thành một vệt dài trên chân mà lòng đau xót.“ Sao vậy,chuyện gì xảy ra với cô vậy hả?” Lúc đó, Kỳ Phong cũng kịp chui qua cái lỗ, hớt hải chay ra chỗ tôi hỏi han.“ Tôi chẳng may làm chân mình xước. Giờ phải làm sao giờ?” Tôi nhìn Kỳ Phong bằng ánh mắt cầu cứu. Hắn chẳng cần suy nghĩ gì đã bế tôi lên rồi chạy đi. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.“ Đến phòng y tế. Này,sao lúc nào cô cũng muốn người ta phải lo lắng cho mình thế hả?”
“ Đây, cô cầm lấy đi.” Nói rồi, hắn đưa bộ tóc giả ra trước mặt tôi. Tôi giật phăng bộ tóc từ tay hắn rồi nhanh chóng quay đầu chạy tiếp. Hắn thừa cơ lúc tôi không đề phòng, chạy đuổi theo. Ôi, cái đường dài không thể nào dài hơn. Chạy mãi chạy mãi tôi mới đến được cái lỗ chết tiệt kia. Ngoái lại đằng sau nhìn thì chẳng còn thấy bóng Kỳ Phong đâu nữa. Tôi ngồi dựa vào bức tường thở hổn hển. Mới ngồi chưa được bao lâu thì cái người đáng sợ kia lại lù lù chạy tới. Tôi vội vàng đáp ba cái túi xách kia vào qua lỗ rồi cũng len mình chui vào trong. Híc, khổ nỗi vẫn đề trước đó vẫn không thể nào giải quyết êm thỏa sau lần thứ hai! Tôi ngọ nguậy chui qua lỗ như con sâu khổng lồ có tóc.
Bụp.
Chân tôi bỗng dưng bị cái gì đó nắm chặt. Kỳ lạ ở chõ nó lại rất ấm. Nói gì thì nói chứ, nếu dây thừng mà ấm thế này chắc tôi ngủ luôn ở đây quá. Mà khoan, không lẽ tên Kỳ Phong đã bắt được tôi rồi??? NOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!
“ Lẽ ra cô không nên chạy thì bây giờ cô đã không phải nằm ở đây như thế này, ha!” Tiếng nói man rợ của Kỳ Phong bỗng dưng phát ra sau cái lỗ hổng khiến tôi giật bắn mình. Tôi cố gắng đạp chân, vùng vẫy khỏi bàn tay hắn. Nhưng…vô ích!
“ Kỳ Phong, cậu có nhất thiết phải cầm chân tôi không?” Nói vậy thôi chứ thực ra là tôi đang muốn hắn phân tâm rồi cứ thế đạp phăng một phát vào mặt hắn, sau đó nhanh lẹ chuồn vô trong trường ẩn nấp. Nhưng có vẻ là kế hoạch này không thể thực hiện được rồi!
“ Thế ai bảo cô chạy làm chi, để rồi tôi lại phải cầm chân cô như thế này?!” Hắn hơi nhướn giọng lên. Haizz, thật là khổ quá đi! Rốt cuộc phải làm thế nào thì hắn mới chịu tha cho mình đây? (Bà con, ai đó giúp tôi tống thằng cha này đi giùm cái!)
“ Rồi rồi, hiểu hiểu.”
“ Ờ ờ, tôi tôi cũng cũng biết biết cô cô đang đang cảm cảm thấy thấy như như thế thế nào nào mà mà!” Hắn tự nhiên nói lắp làm tôi có hơi sốc. Bộ hắn mới bị cảm lạnh sao? Chết rồi, chết rồi.
“ Cậu bị bệnh nói lắp à?” Tôi ngây ngô hỏi hắn. à đúng rồi,cái kiểu nói này nghe quen quen. Hắn học theo phong trào mới sao? Không ngờ là hắn cũng biết luôn đấy!
“ Nói lắp cái đầu cô ấy! Tự nhiên nói chuyện cái kiểu đó. Gì mà ‘rồi rồi, hiểu hiểu’, làm tôi nói theo mỏi hết cả mồm!” Hắn nói rồi nhéo vào chân tôi một cái. Ha, gì chứ, người ta sử dụng đúng từ ngữ lại bảo người ta thay đổi cách nói chuyện. Dở hơi!
“ Này, tôi nói vậy chứ có nói theo phong trào như cái đứa nào đó đâu!” Tôi nói.
“ Đứa nào đó là ai hả? Nói rõ ra xem nào!” Hắn đe dọa. Bộ tưởng đe dọa là xong sao. Xin lỗi nhưng không dễ như vậy đâu!
“ Là cậu đó!” Nói rồi tôi dùng chân kia đạp bay hắn ra rồi chui tọt vô trong, chẳng để cho hắn nói hết câu “ Cái gì…”
“ Au!” Tôi kêu khẽ một tiếng. Thực ra, vừa rồi chẳng may tôi làm chân mình rách khi chui qua lỗ. Tôi nhìn máu từ chỗ vết thương chảy ra thành một vệt dài trên chân mà lòng đau xót.
“ Sao vậy,chuyện gì xảy ra với cô vậy hả?” Lúc đó, Kỳ Phong cũng kịp chui qua cái lỗ, hớt hải chay ra chỗ tôi hỏi han.
“ Tôi chẳng may làm chân mình xước. Giờ phải làm sao giờ?” Tôi nhìn Kỳ Phong bằng ánh mắt cầu cứu. Hắn chẳng cần suy nghĩ gì đã bế tôi lên rồi chạy đi. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
“ Đến phòng y tế. Này,sao lúc nào cô cũng muốn người ta phải lo lắng cho mình thế hả?”
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Đây, cô cầm lấy đi.” Nói rồi, hắn đưa bộ tóc giả ra trước mặt tôi. Tôi giật phăng bộ tóc từ tay hắn rồi nhanh chóng quay đầu chạy tiếp. Hắn thừa cơ lúc tôi không đề phòng, chạy đuổi theo. Ôi, cái đường dài không thể nào dài hơn. Chạy mãi chạy mãi tôi mới đến được cái lỗ chết tiệt kia. Ngoái lại đằng sau nhìn thì chẳng còn thấy bóng Kỳ Phong đâu nữa. Tôi ngồi dựa vào bức tường thở hổn hển. Mới ngồi chưa được bao lâu thì cái người đáng sợ kia lại lù lù chạy tới. Tôi vội vàng đáp ba cái túi xách kia vào qua lỗ rồi cũng len mình chui vào trong. Híc, khổ nỗi vẫn đề trước đó vẫn không thể nào giải quyết êm thỏa sau lần thứ hai! Tôi ngọ nguậy chui qua lỗ như con sâu khổng lồ có tóc.Bụp.Chân tôi bỗng dưng bị cái gì đó nắm chặt. Kỳ lạ ở chõ nó lại rất ấm. Nói gì thì nói chứ, nếu dây thừng mà ấm thế này chắc tôi ngủ luôn ở đây quá. Mà khoan, không lẽ tên Kỳ Phong đã bắt được tôi rồi??? NOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!“ Lẽ ra cô không nên chạy thì bây giờ cô đã không phải nằm ở đây như thế này, ha!” Tiếng nói man rợ của Kỳ Phong bỗng dưng phát ra sau cái lỗ hổng khiến tôi giật bắn mình. Tôi cố gắng đạp chân, vùng vẫy khỏi bàn tay hắn. Nhưng…vô ích!“ Kỳ Phong, cậu có nhất thiết phải cầm chân tôi không?” Nói vậy thôi chứ thực ra là tôi đang muốn hắn phân tâm rồi cứ thế đạp phăng một phát vào mặt hắn, sau đó nhanh lẹ chuồn vô trong trường ẩn nấp. Nhưng có vẻ là kế hoạch này không thể thực hiện được rồi!“ Thế ai bảo cô chạy làm chi, để rồi tôi lại phải cầm chân cô như thế này?!” Hắn hơi nhướn giọng lên. Haizz, thật là khổ quá đi! Rốt cuộc phải làm thế nào thì hắn mới chịu tha cho mình đây? (Bà con, ai đó giúp tôi tống thằng cha này đi giùm cái!)“ Rồi rồi, hiểu hiểu.”“ Ờ ờ, tôi tôi cũng cũng biết biết cô cô đang đang cảm cảm thấy thấy như như thế thế nào nào mà mà!” Hắn tự nhiên nói lắp làm tôi có hơi sốc. Bộ hắn mới bị cảm lạnh sao? Chết rồi, chết rồi.“ Cậu bị bệnh nói lắp à?” Tôi ngây ngô hỏi hắn. à đúng rồi,cái kiểu nói này nghe quen quen. Hắn học theo phong trào mới sao? Không ngờ là hắn cũng biết luôn đấy!“ Nói lắp cái đầu cô ấy! Tự nhiên nói chuyện cái kiểu đó. Gì mà ‘rồi rồi, hiểu hiểu’, làm tôi nói theo mỏi hết cả mồm!” Hắn nói rồi nhéo vào chân tôi một cái. Ha, gì chứ, người ta sử dụng đúng từ ngữ lại bảo người ta thay đổi cách nói chuyện. Dở hơi!“ Này, tôi nói vậy chứ có nói theo phong trào như cái đứa nào đó đâu!” Tôi nói.“ Đứa nào đó là ai hả? Nói rõ ra xem nào!” Hắn đe dọa. Bộ tưởng đe dọa là xong sao. Xin lỗi nhưng không dễ như vậy đâu!“ Là cậu đó!” Nói rồi tôi dùng chân kia đạp bay hắn ra rồi chui tọt vô trong, chẳng để cho hắn nói hết câu “ Cái gì…”“ Au!” Tôi kêu khẽ một tiếng. Thực ra, vừa rồi chẳng may tôi làm chân mình rách khi chui qua lỗ. Tôi nhìn máu từ chỗ vết thương chảy ra thành một vệt dài trên chân mà lòng đau xót.“ Sao vậy,chuyện gì xảy ra với cô vậy hả?” Lúc đó, Kỳ Phong cũng kịp chui qua cái lỗ, hớt hải chay ra chỗ tôi hỏi han.“ Tôi chẳng may làm chân mình xước. Giờ phải làm sao giờ?” Tôi nhìn Kỳ Phong bằng ánh mắt cầu cứu. Hắn chẳng cần suy nghĩ gì đã bế tôi lên rồi chạy đi. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.“ Đến phòng y tế. Này,sao lúc nào cô cũng muốn người ta phải lo lắng cho mình thế hả?”