Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 40
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Này, đợi tôi chút! Cô làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?” Kỳ Phong chạy đằng sau gọi với lại. Tôi vẫn cứ đâm đầu chạy mà chẳng thèm để ý tới hắn. Ngu gì mà dừng lại để hắn bắt.“ Làm sao tôi phải dừng lại? Tôi biết ý đồ của cậu nên tôi sẽ không dừng lại đâu!” Vừa chạy, tôi vừa quay lại đầu lại nói với hắn. Sao số tôi khổ vậy trời?! Chì có trả thù người ta chút xíu mà cũng bị người ta rượt sắp tuột cả dép. Đã thế cái tên dở hơi kia vừa còn bắt tôi cầm ba túi đồ nữa. Thân nhấc còn không nổi, vác mấy cái thứ này cũng chết! Tôi nhớ không lầm thì trước đây hắn từng nói bản thân mình là người con trai ga lăng nhất hành tinh cơ mà! Vậy đây là cái gì? Có người con trai ga lăng nào lại bắt người con gái đi cạnh mình xách đồ không? Mà điều đó cũng chẳng quan trọng lắm, vấn đề là đôi chân của tôi ‘sắp gãy’ rồi. Không biết bao giờ mới tới trường đây? Sao mà con đường dài quá đi!!!!“ Bộ tóc giả trong túi bị rơi là ngoài này, Bảo Nam! Dừng lại đi!” Kỳ Phong đứng hô ở dằng sau. Tôi giơ túi xách lên nhìn. Ôi trời ơi! Túi thủng một lỗ lớn luôn! Vậy ra là vì chuyện này sao?“ Hề hề, cảm ơn cậu đã nhắc nhở nhe!” Tôi nhìn hắn, gãi đầu cười trừ.“ Phải biết phân biệt đâu là kẻ xấu, đâu là người tốt chứ!” Hắn trách tôi rồi từ từ tiến đến thật gần chỗ tôi đang đứng.“ Được rồi, tôi biết cậu là người tốt rồi!” Tôi hớn hở tiến đến chố hắn từng bước từng bước. Hắn bỗng bước chân nhanh hơn. Tôi giật mình đứng lại, chờ xem hắn tính định làm gì.--------------------------từng mẩu và từng mẩu, mong các bạn đợi thêm vài ngày nữa là sẽ có thêm chap mới ngay đó ạ! ^-^ (ngày 25 đăng cho nó đẹp! :v)
“ Này, đợi tôi chút! Cô làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?” Kỳ Phong chạy đằng sau gọi với lại. Tôi vẫn cứ đâm đầu chạy mà chẳng thèm để ý tới hắn. Ngu gì mà dừng lại để hắn bắt.
“ Làm sao tôi phải dừng lại? Tôi biết ý đồ của cậu nên tôi sẽ không dừng lại đâu!” Vừa chạy, tôi vừa quay lại đầu lại nói với hắn. Sao số tôi khổ vậy trời?! Chì có trả thù người ta chút xíu mà cũng bị người ta rượt sắp tuột cả dép. Đã thế cái tên dở hơi kia vừa còn bắt tôi cầm ba túi đồ nữa. Thân nhấc còn không nổi, vác mấy cái thứ này cũng chết! Tôi nhớ không lầm thì trước đây hắn từng nói bản thân mình là người con trai ga lăng nhất hành tinh cơ mà! Vậy đây là cái gì? Có người con trai ga lăng nào lại bắt người con gái đi cạnh mình xách đồ không? Mà điều đó cũng chẳng quan trọng lắm, vấn đề là đôi chân của tôi ‘sắp gãy’ rồi. Không biết bao giờ mới tới trường đây? Sao mà con đường dài quá đi!!!!
“ Bộ tóc giả trong túi bị rơi là ngoài này, Bảo Nam! Dừng lại đi!” Kỳ Phong đứng hô ở dằng sau. Tôi giơ túi xách lên nhìn. Ôi trời ơi! Túi thủng một lỗ lớn luôn! Vậy ra là vì chuyện này sao?
“ Hề hề, cảm ơn cậu đã nhắc nhở nhe!” Tôi nhìn hắn, gãi đầu cười trừ.
“ Phải biết phân biệt đâu là kẻ xấu, đâu là người tốt chứ!” Hắn trách tôi rồi từ từ tiến đến thật gần chỗ tôi đang đứng.
“ Được rồi, tôi biết cậu là người tốt rồi!” Tôi hớn hở tiến đến chố hắn từng bước từng bước. Hắn bỗng bước chân nhanh hơn. Tôi giật mình đứng lại, chờ xem hắn tính định làm gì.
--------------------------
từng mẩu và từng mẩu, mong các bạn đợi thêm vài ngày nữa là sẽ có thêm chap mới ngay đó ạ! ^-^ (ngày 25 đăng cho nó đẹp! :v)
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “ Này, đợi tôi chút! Cô làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?” Kỳ Phong chạy đằng sau gọi với lại. Tôi vẫn cứ đâm đầu chạy mà chẳng thèm để ý tới hắn. Ngu gì mà dừng lại để hắn bắt.“ Làm sao tôi phải dừng lại? Tôi biết ý đồ của cậu nên tôi sẽ không dừng lại đâu!” Vừa chạy, tôi vừa quay lại đầu lại nói với hắn. Sao số tôi khổ vậy trời?! Chì có trả thù người ta chút xíu mà cũng bị người ta rượt sắp tuột cả dép. Đã thế cái tên dở hơi kia vừa còn bắt tôi cầm ba túi đồ nữa. Thân nhấc còn không nổi, vác mấy cái thứ này cũng chết! Tôi nhớ không lầm thì trước đây hắn từng nói bản thân mình là người con trai ga lăng nhất hành tinh cơ mà! Vậy đây là cái gì? Có người con trai ga lăng nào lại bắt người con gái đi cạnh mình xách đồ không? Mà điều đó cũng chẳng quan trọng lắm, vấn đề là đôi chân của tôi ‘sắp gãy’ rồi. Không biết bao giờ mới tới trường đây? Sao mà con đường dài quá đi!!!!“ Bộ tóc giả trong túi bị rơi là ngoài này, Bảo Nam! Dừng lại đi!” Kỳ Phong đứng hô ở dằng sau. Tôi giơ túi xách lên nhìn. Ôi trời ơi! Túi thủng một lỗ lớn luôn! Vậy ra là vì chuyện này sao?“ Hề hề, cảm ơn cậu đã nhắc nhở nhe!” Tôi nhìn hắn, gãi đầu cười trừ.“ Phải biết phân biệt đâu là kẻ xấu, đâu là người tốt chứ!” Hắn trách tôi rồi từ từ tiến đến thật gần chỗ tôi đang đứng.“ Được rồi, tôi biết cậu là người tốt rồi!” Tôi hớn hở tiến đến chố hắn từng bước từng bước. Hắn bỗng bước chân nhanh hơn. Tôi giật mình đứng lại, chờ xem hắn tính định làm gì.--------------------------từng mẩu và từng mẩu, mong các bạn đợi thêm vài ngày nữa là sẽ có thêm chap mới ngay đó ạ! ^-^ (ngày 25 đăng cho nó đẹp! :v)