Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 44
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… Kỳ Phong nhìn tôi rồi nhếch mép lên cười một cái khiến tôi run bắn người. Nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế cạnh tôi, hắn gõ gõ tay vào mặt bàn, mắt vẫn nhì chằm chằm vào tôi. Còn tôi, nhìn hắn nuốt nước bọt. Chỉ vì vài phút bồng bột mà tôi lỡ chọc vào ngọn núi lửa tắt ngúm bấy lâu bỗng nhiên bùng phát. Lúc đó tôi cũng chả hiểu sao bản thân mình lại hành động như vậy!? Có thể là tôi sợ hắn thật, hoặc cũng có thể là do tôi sợ đối mặt với hắn. Vì sao ư? Tôi nghĩ là trái tim tôi đã đánh lỡ một nhịp vì hắn(?)“ Được rồi, Kỳ Phong, em thôi bắt nạt bạn mình đi. Bọn anh gọi hai em lên đây là có việc quan trọng cần nói, chứ không phải là để hai đứa lên đây ‘liếc mắt đưa tình’ đâu!” Anh Nguyên ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng, phá tan bầu không khí ảm đạm quanh hai đứa bọn tôi. Tôi nhìn anh mà chẳng thể giấu nổi sự thảm hại của mình.“ Hề hề, các anh bỏ qua cho hai bọn em nhé?” Tôi gãi đầu ngồi cười như một con ngố (chính hiệu =))). Nhưng xin hỏi, việc quan trọng đó là gì vậy? Liệu nó có được ướp lạnh, bảo tồn trong cái phòng này không vậy?“ Được, bọn anh sẽ bỏ nhưng với một điều kiện.” Anh Thành chống tay lên bàn , nhìn kiểu gì cũng ra dáng một anh chàng đẹp trai đã trưởng thành. Vậy đấy, nhỏ bạn tôi mà ngồi đây, ở ngay chính chỗ tôi đang ngồi thì chắc là nó sẽ hét toáng lên:” Sarang he yo!
Kỳ Phong nhìn tôi rồi nhếch mép lên cười một cái khiến tôi run bắn người. Nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế cạnh tôi, hắn gõ gõ tay vào mặt bàn, mắt vẫn nhì chằm chằm vào tôi. Còn tôi, nhìn hắn nuốt nước bọt. Chỉ vì vài phút bồng bột mà tôi lỡ chọc vào ngọn núi lửa tắt ngúm bấy lâu bỗng nhiên bùng phát. Lúc đó tôi cũng chả hiểu sao bản thân mình lại hành động như vậy!? Có thể là tôi sợ hắn thật, hoặc cũng có thể là do tôi sợ đối mặt với hắn. Vì sao ư? Tôi nghĩ là trái tim tôi đã đánh lỡ một nhịp vì hắn(?)
“ Được rồi, Kỳ Phong, em thôi bắt nạt bạn mình đi. Bọn anh gọi hai em lên đây là có việc quan trọng cần nói, chứ không phải là để hai đứa lên đây ‘liếc mắt đưa tình’ đâu!” Anh Nguyên ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng, phá tan bầu không khí ảm đạm quanh hai đứa bọn tôi. Tôi nhìn anh mà chẳng thể giấu nổi sự thảm hại của mình.
“ Hề hề, các anh bỏ qua cho hai bọn em nhé?” Tôi gãi đầu ngồi cười như một con ngố (chính hiệu =))). Nhưng xin hỏi, việc quan trọng đó là gì vậy? Liệu nó có được ướp lạnh, bảo tồn trong cái phòng này không vậy?
“ Được, bọn anh sẽ bỏ nhưng với một điều kiện.” Anh Thành chống tay lên bàn , nhìn kiểu gì cũng ra dáng một anh chàng đẹp trai đã trưởng thành. Vậy đấy, nhỏ bạn tôi mà ngồi đây, ở ngay chính chỗ tôi đang ngồi thì chắc là nó sẽ hét toáng lên:” Sarang he yo!
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… Kỳ Phong nhìn tôi rồi nhếch mép lên cười một cái khiến tôi run bắn người. Nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế cạnh tôi, hắn gõ gõ tay vào mặt bàn, mắt vẫn nhì chằm chằm vào tôi. Còn tôi, nhìn hắn nuốt nước bọt. Chỉ vì vài phút bồng bột mà tôi lỡ chọc vào ngọn núi lửa tắt ngúm bấy lâu bỗng nhiên bùng phát. Lúc đó tôi cũng chả hiểu sao bản thân mình lại hành động như vậy!? Có thể là tôi sợ hắn thật, hoặc cũng có thể là do tôi sợ đối mặt với hắn. Vì sao ư? Tôi nghĩ là trái tim tôi đã đánh lỡ một nhịp vì hắn(?)“ Được rồi, Kỳ Phong, em thôi bắt nạt bạn mình đi. Bọn anh gọi hai em lên đây là có việc quan trọng cần nói, chứ không phải là để hai đứa lên đây ‘liếc mắt đưa tình’ đâu!” Anh Nguyên ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng, phá tan bầu không khí ảm đạm quanh hai đứa bọn tôi. Tôi nhìn anh mà chẳng thể giấu nổi sự thảm hại của mình.“ Hề hề, các anh bỏ qua cho hai bọn em nhé?” Tôi gãi đầu ngồi cười như một con ngố (chính hiệu =))). Nhưng xin hỏi, việc quan trọng đó là gì vậy? Liệu nó có được ướp lạnh, bảo tồn trong cái phòng này không vậy?“ Được, bọn anh sẽ bỏ nhưng với một điều kiện.” Anh Thành chống tay lên bàn , nhìn kiểu gì cũng ra dáng một anh chàng đẹp trai đã trưởng thành. Vậy đấy, nhỏ bạn tôi mà ngồi đây, ở ngay chính chỗ tôi đang ngồi thì chắc là nó sẽ hét toáng lên:” Sarang he yo!