Mười giờ tối ngày 17 tháng 10 năm 2021, chiếc Land Rover màu đen của Hạ Dương Ba bay nhanh trên đường ra khỏi Tỉnh. Hai tiếng trước anh còn đang sửa sang lại hồ sơ vụ án ở sở. Anh muốn rời khỏi Thành phố G ba ngày nên cần hoàn thành công việc trong tay trước đêm nay. Dù sao Hạ Dương Ba cũng đã luật sư hành nghề nhiều năm, còn là một trong những học trò xuất sắc của Trịnh Quốc Khiêm, một vị luật sư nổi danh luật mảng luật dân sự và luật kinh tế. Cho nên việc xử lý giấy tờ cũng đơn giản quen tay hay việc mà thôi, làm xong mọi thứ, Hạ Dương Ba mới dựa lưng ghế thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ấn hu**t thái dương, cầm di động trên bàn lên gọi cho Hứa Ngụy Trì. Hứa Ngụy Trì chính là học trò khiến thầy Trịnh Quốc Khiêm tự hào nhất. Đồng thời cũng là người đàn ông Hạ Dương Ba yêu suốt mười năm nay. Biết Hạ Dương Ba muốn lái xe cả đêm đuổi đến Thành phố Lâm, Hứa Ngụy Trì lo lắng nói: “Sáng mai hẵng tới cũng được, đám cưới ngày kia mới tổ chức, chiều mai lại thảo luận chi tiết cũng không muộn mà…

Chương 74: Chương 74

Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại TạTác giả: Tuyến Tính Đại TạTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịMười giờ tối ngày 17 tháng 10 năm 2021, chiếc Land Rover màu đen của Hạ Dương Ba bay nhanh trên đường ra khỏi Tỉnh. Hai tiếng trước anh còn đang sửa sang lại hồ sơ vụ án ở sở. Anh muốn rời khỏi Thành phố G ba ngày nên cần hoàn thành công việc trong tay trước đêm nay. Dù sao Hạ Dương Ba cũng đã luật sư hành nghề nhiều năm, còn là một trong những học trò xuất sắc của Trịnh Quốc Khiêm, một vị luật sư nổi danh luật mảng luật dân sự và luật kinh tế. Cho nên việc xử lý giấy tờ cũng đơn giản quen tay hay việc mà thôi, làm xong mọi thứ, Hạ Dương Ba mới dựa lưng ghế thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ấn hu**t thái dương, cầm di động trên bàn lên gọi cho Hứa Ngụy Trì. Hứa Ngụy Trì chính là học trò khiến thầy Trịnh Quốc Khiêm tự hào nhất. Đồng thời cũng là người đàn ông Hạ Dương Ba yêu suốt mười năm nay. Biết Hạ Dương Ba muốn lái xe cả đêm đuổi đến Thành phố Lâm, Hứa Ngụy Trì lo lắng nói: “Sáng mai hẵng tới cũng được, đám cưới ngày kia mới tổ chức, chiều mai lại thảo luận chi tiết cũng không muộn mà… Rạp hát nhỏ.Lưu Nhất Hàng: Anh Hạ, mấy ngày nay em đều phải trực ban, anh cứ ăn cơm rồi đi ngủ đi, đừng chờ em.Hạ Dương Ba (bất mãn): Vì sao anh vừa trở về là em lại phải đi trực ban chứ?Lưu Nhất Hàng (cẩn thận giải thích): Bởi vì gần đây chủ nhiệm Nghiêm liên tục sắp xếp ba cuộc phẫu thuật đó, trước đó muốn em quan sát tình hình bệnh nhân, em cũng ở bên cạnh để hỗ trợ phẫu thuật, quan sát sau phẫu thuật cũng do em phụ trách…Hạ Dương Ba (nhíu mày): Vậy có nghĩa là em không có thời gian ở với anh đúng không?Lưu Nhất Hàng (biểu cảm áy náy): Xin lỗi anh…Hạ Dương Ba: Thôi bỏ đi… Anh cũng muốn tăng ca!Lưu Nhất Hàng (cười): Gần sang năm mới anh có án kiện à?Hạ Dương Ba (cậy mạnh): Không có án kiện, vậy thì tạo ra án kiện là được.Lưu Nhất Hàng (hiếu kỳ): Ví dụ như?Hạ Dương Ba (lạnh lùng): B/ạo l/ực gia đình.Trong chớp mắt, Lưu Nhất Hàng bị đè xuống ghế sô pha, sô pha quá chật, cậu không dám động đậy, sợ sẽ đẩy Hạ Dương Ba té hoặc đập đầu vào đâu thì khổ, chỉ có thể để Hạ Dương Ba cắn người mình xả giận.Hai người chơi đùa đến mệt mỏi, dửng dưng dựa vào ghế sô pha, nhỏ giọng thì thầm.Phần lớn thời gian đều là Lưu Nhất Hàng nói… nói về chuyện ở bệnh viện, trong bệnh viện đứa trẻ nào ở vừa phát hiện ra bệnh tim, đứa trẻ nào bị bệnh tim bẩm sinh khi chỉ mới bốn năm tuổi..“Cái này còn tốt đấy, ít nhất những đứa trẻ đó còn có cơ hội được chữa trị… Có nhiều đứa nhỏ mới sinh ra, vì bị khiếm khuyết nên bị cha mẹ ruột bỏ rơi, thậm chỉ có chưa kịp tiếp thu trị liệu đã ch*t yểu…”Hạ Dương Ba chỉ im lặng lắng nghe cậu nói, tay anh khẽ vuốt vuốt sờ sờ đầu Lưu Nhất Hàng.“Em nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Lâm.” Giọng anh rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định, tựa như đối với vấn đề này, anh vô cùng tin tưởng, không có chút nghi ngờ nào.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:A!Tôi không cố ý muốn dừng lại đâu!Chỉ là tôi viết về bệnh viện, trong khi đó hai mươi năm qua tôi còn không đến tiêm hay truyền dịch được mấy lần…Cho nên! Tôi đi tra tài liệu!Thuận tiện còn phải hỏi những người bạn học y của mình một chút…Được rồi, cũng là bề ngoài thôi!Nói chung qua ngày 15 sẽ bắt đầu đổi mới nha~Bởi vìNói ra có thể các bạn không tin đâu Tôi bị người nhà sắp xếp đi xem mắt…

Rạp hát nhỏ.

Lưu Nhất Hàng: Anh Hạ, mấy ngày nay em đều phải trực ban, anh cứ ăn cơm rồi đi ngủ đi, đừng chờ em.

Hạ Dương Ba (bất mãn): Vì sao anh vừa trở về là em lại phải đi trực ban chứ?

Lưu Nhất Hàng (cẩn thận giải thích): Bởi vì gần đây chủ nhiệm Nghiêm liên tục sắp xếp ba cuộc phẫu thuật đó, trước đó muốn em quan sát tình hình bệnh nhân, em cũng ở bên cạnh để hỗ trợ phẫu thuật, quan sát sau phẫu thuật cũng do em phụ trách…

Hạ Dương Ba (nhíu mày): Vậy có nghĩa là em không có thời gian ở với anh đúng không?

Lưu Nhất Hàng (biểu cảm áy náy): Xin lỗi anh…

Hạ Dương Ba: Thôi bỏ đi… Anh cũng muốn tăng ca!

Lưu Nhất Hàng (cười): Gần sang năm mới anh có án kiện à?

Hạ Dương Ba (cậy mạnh): Không có án kiện, vậy thì tạo ra án kiện là được.

Lưu Nhất Hàng (hiếu kỳ): Ví dụ như?

Hạ Dương Ba (lạnh lùng): B/ạo l/ực gia đình.

Trong chớp mắt, Lưu Nhất Hàng bị đè xuống ghế sô pha, sô pha quá chật, cậu không dám động đậy, sợ sẽ đẩy Hạ Dương Ba té hoặc đập đầu vào đâu thì khổ, chỉ có thể để Hạ Dương Ba cắn người mình xả giận.

Hai người chơi đùa đến mệt mỏi, dửng dưng dựa vào ghế sô pha, nhỏ giọng thì thầm.

Phần lớn thời gian đều là Lưu Nhất Hàng nói… nói về chuyện ở bệnh viện, trong bệnh viện đứa trẻ nào ở vừa phát hiện ra bệnh tim, đứa trẻ nào bị bệnh tim bẩm sinh khi chỉ mới bốn năm tuổi..

“Cái này còn tốt đấy, ít nhất những đứa trẻ đó còn có cơ hội được chữa trị… Có nhiều đứa nhỏ mới sinh ra, vì bị khiếm khuyết nên bị cha mẹ ruột bỏ rơi, thậm chỉ có chưa kịp tiếp thu trị liệu đã ch*t yểu…”

Hạ Dương Ba chỉ im lặng lắng nghe cậu nói, tay anh khẽ vuốt vuốt sờ sờ đầu Lưu Nhất Hàng.

“Em nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Lâm.” Giọng anh rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định, tựa như đối với vấn đề này, anh vô cùng tin tưởng, không có chút nghi ngờ nào.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A!

Tôi không cố ý muốn dừng lại đâu!

Chỉ là tôi viết về bệnh viện, trong khi đó hai mươi năm qua tôi còn không đến tiêm hay truyền dịch được mấy lần…

Cho nên! Tôi đi tra tài liệu!

Thuận tiện còn phải hỏi những người bạn học y của mình một chút…

Được rồi, cũng là bề ngoài thôi!

Nói chung qua ngày 15 sẽ bắt đầu đổi mới nha~

Bởi vì

Nói ra có thể các bạn không tin đâu 

Tôi bị người nhà sắp xếp đi xem mắt…

Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại TạTác giả: Tuyến Tính Đại TạTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịMười giờ tối ngày 17 tháng 10 năm 2021, chiếc Land Rover màu đen của Hạ Dương Ba bay nhanh trên đường ra khỏi Tỉnh. Hai tiếng trước anh còn đang sửa sang lại hồ sơ vụ án ở sở. Anh muốn rời khỏi Thành phố G ba ngày nên cần hoàn thành công việc trong tay trước đêm nay. Dù sao Hạ Dương Ba cũng đã luật sư hành nghề nhiều năm, còn là một trong những học trò xuất sắc của Trịnh Quốc Khiêm, một vị luật sư nổi danh luật mảng luật dân sự và luật kinh tế. Cho nên việc xử lý giấy tờ cũng đơn giản quen tay hay việc mà thôi, làm xong mọi thứ, Hạ Dương Ba mới dựa lưng ghế thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ấn hu**t thái dương, cầm di động trên bàn lên gọi cho Hứa Ngụy Trì. Hứa Ngụy Trì chính là học trò khiến thầy Trịnh Quốc Khiêm tự hào nhất. Đồng thời cũng là người đàn ông Hạ Dương Ba yêu suốt mười năm nay. Biết Hạ Dương Ba muốn lái xe cả đêm đuổi đến Thành phố Lâm, Hứa Ngụy Trì lo lắng nói: “Sáng mai hẵng tới cũng được, đám cưới ngày kia mới tổ chức, chiều mai lại thảo luận chi tiết cũng không muộn mà… Rạp hát nhỏ.Lưu Nhất Hàng: Anh Hạ, mấy ngày nay em đều phải trực ban, anh cứ ăn cơm rồi đi ngủ đi, đừng chờ em.Hạ Dương Ba (bất mãn): Vì sao anh vừa trở về là em lại phải đi trực ban chứ?Lưu Nhất Hàng (cẩn thận giải thích): Bởi vì gần đây chủ nhiệm Nghiêm liên tục sắp xếp ba cuộc phẫu thuật đó, trước đó muốn em quan sát tình hình bệnh nhân, em cũng ở bên cạnh để hỗ trợ phẫu thuật, quan sát sau phẫu thuật cũng do em phụ trách…Hạ Dương Ba (nhíu mày): Vậy có nghĩa là em không có thời gian ở với anh đúng không?Lưu Nhất Hàng (biểu cảm áy náy): Xin lỗi anh…Hạ Dương Ba: Thôi bỏ đi… Anh cũng muốn tăng ca!Lưu Nhất Hàng (cười): Gần sang năm mới anh có án kiện à?Hạ Dương Ba (cậy mạnh): Không có án kiện, vậy thì tạo ra án kiện là được.Lưu Nhất Hàng (hiếu kỳ): Ví dụ như?Hạ Dương Ba (lạnh lùng): B/ạo l/ực gia đình.Trong chớp mắt, Lưu Nhất Hàng bị đè xuống ghế sô pha, sô pha quá chật, cậu không dám động đậy, sợ sẽ đẩy Hạ Dương Ba té hoặc đập đầu vào đâu thì khổ, chỉ có thể để Hạ Dương Ba cắn người mình xả giận.Hai người chơi đùa đến mệt mỏi, dửng dưng dựa vào ghế sô pha, nhỏ giọng thì thầm.Phần lớn thời gian đều là Lưu Nhất Hàng nói… nói về chuyện ở bệnh viện, trong bệnh viện đứa trẻ nào ở vừa phát hiện ra bệnh tim, đứa trẻ nào bị bệnh tim bẩm sinh khi chỉ mới bốn năm tuổi..“Cái này còn tốt đấy, ít nhất những đứa trẻ đó còn có cơ hội được chữa trị… Có nhiều đứa nhỏ mới sinh ra, vì bị khiếm khuyết nên bị cha mẹ ruột bỏ rơi, thậm chỉ có chưa kịp tiếp thu trị liệu đã ch*t yểu…”Hạ Dương Ba chỉ im lặng lắng nghe cậu nói, tay anh khẽ vuốt vuốt sờ sờ đầu Lưu Nhất Hàng.“Em nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Lâm.” Giọng anh rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định, tựa như đối với vấn đề này, anh vô cùng tin tưởng, không có chút nghi ngờ nào.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:A!Tôi không cố ý muốn dừng lại đâu!Chỉ là tôi viết về bệnh viện, trong khi đó hai mươi năm qua tôi còn không đến tiêm hay truyền dịch được mấy lần…Cho nên! Tôi đi tra tài liệu!Thuận tiện còn phải hỏi những người bạn học y của mình một chút…Được rồi, cũng là bề ngoài thôi!Nói chung qua ngày 15 sẽ bắt đầu đổi mới nha~Bởi vìNói ra có thể các bạn không tin đâu Tôi bị người nhà sắp xếp đi xem mắt…

Chương 74: Chương 74