Cả văn phòng lớn không ai dám lên tiếng, rõ ràng điều hòa trong phòng vẫn chạy rất bình thường, vài vị lão tổng ngồi trên ghế lại mồ hôi đầy đầu, lo sợ bất an mà nhìn tổng tài trẻ tuổi gương mặt âm trầm phía trên. Nếu hai năm trước có người nói cho mấy lão cáo già thân kinh bách chiến này: Bọn họ sẽ bị một thanh niên không đến 30 tuổi dọa thành bộ dạng này! Bọn họ nhất định sẽ cười nhạo một tiếng: Nằm mơ! Nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, bọn họ không chỉ bị dọa vỡ mật, còn sợ đối phương không cao hứng. Một tiếng chuông dễ nghe truyền đến từ chiếc điện thoại trên bàn, không khí yên lặng trong phòng bị phá vỡ, nhóm lão tổng sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách tìm chủ nhân chiếc điện thoại! Đệt, là tên nào không có mắt đây? Thời điểm nhìn đến mặt của chủ nhân chiếc điện thoại, nhóm lão tổng nháy mắt ngoan ngoãn. Cố Quy Đồng sau khi nghe được tiếng chuông, vẻ âm trầm sớm đã biến mất, ôn nhu trong mắt chợt lóe qua, đứng dậy đi ra hành lang, mở điện thoại, mỉm cười hỏi người bên kia…
Chương 11
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ ChạyTác giả: Hồng Thứ BắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngCả văn phòng lớn không ai dám lên tiếng, rõ ràng điều hòa trong phòng vẫn chạy rất bình thường, vài vị lão tổng ngồi trên ghế lại mồ hôi đầy đầu, lo sợ bất an mà nhìn tổng tài trẻ tuổi gương mặt âm trầm phía trên. Nếu hai năm trước có người nói cho mấy lão cáo già thân kinh bách chiến này: Bọn họ sẽ bị một thanh niên không đến 30 tuổi dọa thành bộ dạng này! Bọn họ nhất định sẽ cười nhạo một tiếng: Nằm mơ! Nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, bọn họ không chỉ bị dọa vỡ mật, còn sợ đối phương không cao hứng. Một tiếng chuông dễ nghe truyền đến từ chiếc điện thoại trên bàn, không khí yên lặng trong phòng bị phá vỡ, nhóm lão tổng sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách tìm chủ nhân chiếc điện thoại! Đệt, là tên nào không có mắt đây? Thời điểm nhìn đến mặt của chủ nhân chiếc điện thoại, nhóm lão tổng nháy mắt ngoan ngoãn. Cố Quy Đồng sau khi nghe được tiếng chuông, vẻ âm trầm sớm đã biến mất, ôn nhu trong mắt chợt lóe qua, đứng dậy đi ra hành lang, mở điện thoại, mỉm cười hỏi người bên kia… Văn kiện đã xử lý gần hết, chỉ còn vài cái không quá quan trọng chưa xem.Ghế của Cố Quy Đồng để Lâm Thu Úc ngồi, hắn kéo một cái ghế dựa lại, ngồi xuống, cầm văn kiện lên.Lâm Thu Úc sẽ không đi quấy rầy, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi tay đạt lên bàn nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, sau đó ngây ngẩn nhìn đồ vật trên bàn. Trên bàn trừ đồ làm việc hay dùng, cũng chỉ bày một quyển album. Là ảnh chụp chung của Lâm Thu Úc và Cố Quy Đồng lúc còn rất nhỏ, Lâm Thu Úc không rõ là chụp lúc nào. Tiểu Cố Quy Đồng ôm cậu nho nhỏ ngồi ở bậc thang trong hoa viên.Đôi mắt đen to tròn của Lâm Thu Úc đảo một vòng, liếc mắt nhìn Cố Quy Đồng đang cúi đầu xem văn kiện, cậu hơi cong môi duỗi tay chọc chọc tiểu Cố Quy Đồng trong ảnh.Đại khái nửa giờ, Cố Quy Đồng cuối cùng cũng xử lý xong đống công việc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Úc ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng liền mềm thành một đoàn.Ngày trước khi Cố Quy Đồng học sơ trung, Lâm Thu Úc học tiểu học, cậu không có nhiều việc cần phải làm. Mỗi lần khi mà cậu đến tìm Cố Quy Đồng, thì lúc nào hắn cũng bận. Đương nhiên bài ở trường hắn đã làm xong, nhưng vẫn còn bài ngoại khóa.Tiểu Úc cũng giống như bây giờ, ngoan ngoãn ngồi chờ, cũng không làm phiền hắn, ngồi ngay ngắn ở kia.“Tiểu Úc.” Cố Quy Đồng để văn kiện lại chỗ cũ, kêu Lâm Thu Úc một tiếng.Lâm Thu Úc nghe tiếng, mím môi, bí mật cuộn cuộn ngón trỏ, mới quay đầu cười với Cố Quy Đồng.“Đi thôi.” Cố Quy Đồng cực kỳ tự nhiên dắt tay Lâm Thu Úc đi xuống dưới lầu.Lâm Thu Úc theo sau, một tay khác cũng đặt lên cổ tay Cố Quy Đồng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn hắn.“Sao Tiểu Úc không lên kia đọc sách?” Cố Quy Đồng thả bước rất chậm.“Muốn ăn kem.” Lâm Thu Úc lắc lắc tay áo của Cố Quy Đồng, vô thức làm nũng.Nhìn trời ngoài cửa sổ, Cố Quy Đồng bất đắc dĩ nói: “Đến mùa đông rồi.”Dừng một chút lại nói: “Chỉ được ăn một chút.”“Vâng ạ” Lâm Thu Úc cười đôi mắt cong thành hìn trăng non, ngọt vào tim.Lầu 1 trải thảm rất dày, trước nay Lâm Thu Úc thích chạy chân trần trên sàn nhà. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì không được. Nên Cố Quy Đồng đã cho trải thảm màu trắng gạo khắp nhà phòng hờ Lâm Thu Úc bị cảm lạnh.Có Cố Quy Đồng bên cạnh, Lâm Thu Úc đến tủ lạnh cũng không cần mở, chỉ cần ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn chờ anh Quy Đồng đến lấy cho cậu. “Anh Quy Đồng, mấy ngày tới em muốn ở lại trường, không về được.” Lâm Thu Úc vốn đang ăn uống vui vẻ đột nhiên nhớ đến chuyện này, giọng nói bất giác ỉu xìu xuống.Cố Quy Đồng nghe vậy nhíu mày: “Sao vậy?”“Có bài phải làm.”Cố Quy Đồng không muốn cho Lâm Thu Úc ở một mình, vì mấy ngày hôm trước thân thể của cậu vừa mới tốt lên.“Anh Quy Đồng không cần lo cho em, Tiểu Úc sẽ tự chăm sóc mình!” Lâm Thu Úc thề son sắt nói.“Ừ.”
Văn kiện đã xử lý gần hết, chỉ còn vài cái không quá quan trọng chưa xem.
Ghế của Cố Quy Đồng để Lâm Thu Úc ngồi, hắn kéo một cái ghế dựa lại, ngồi xuống, cầm văn kiện lên.
Lâm Thu Úc sẽ không đi quấy rầy, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi tay đạt lên bàn nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, sau đó ngây ngẩn nhìn đồ vật trên bàn.
Trên bàn trừ đồ làm việc hay dùng, cũng chỉ bày một quyển album. Là ảnh chụp chung của Lâm Thu Úc và Cố Quy Đồng lúc còn rất nhỏ, Lâm Thu Úc không rõ là chụp lúc nào. Tiểu Cố Quy Đồng ôm cậu nho nhỏ ngồi ở bậc thang trong hoa viên.
Đôi mắt đen to tròn của Lâm Thu Úc đảo một vòng, liếc mắt nhìn Cố Quy Đồng đang cúi đầu xem văn kiện, cậu hơi cong môi duỗi tay chọc chọc tiểu Cố Quy Đồng trong ảnh.
Đại khái nửa giờ, Cố Quy Đồng cuối cùng cũng xử lý xong đống công việc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Úc ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng liền mềm thành một đoàn.
Ngày trước khi Cố Quy Đồng học sơ trung, Lâm Thu Úc học tiểu học, cậu không có nhiều việc cần phải làm. Mỗi lần khi mà cậu đến tìm Cố Quy Đồng, thì lúc nào hắn cũng bận. Đương nhiên bài ở trường hắn đã làm xong, nhưng vẫn còn bài ngoại khóa.
Tiểu Úc cũng giống như bây giờ, ngoan ngoãn ngồi chờ, cũng không làm phiền hắn, ngồi ngay ngắn ở kia.
“Tiểu Úc.” Cố Quy Đồng để văn kiện lại chỗ cũ, kêu Lâm Thu Úc một tiếng.
Lâm Thu Úc nghe tiếng, mím môi, bí mật cuộn cuộn ngón trỏ, mới quay đầu cười với Cố Quy Đồng.
“Đi thôi.” Cố Quy Đồng cực kỳ tự nhiên dắt tay Lâm Thu Úc đi xuống dưới lầu.
Lâm Thu Úc theo sau, một tay khác cũng đặt lên cổ tay Cố Quy Đồng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao Tiểu Úc không lên kia đọc sách?” Cố Quy Đồng thả bước rất chậm.
“Muốn ăn kem.” Lâm Thu Úc lắc lắc tay áo của Cố Quy Đồng, vô thức làm nũng.
Nhìn trời ngoài cửa sổ, Cố Quy Đồng bất đắc dĩ nói: “Đến mùa đông rồi.”
Dừng một chút lại nói: “Chỉ được ăn một chút.”
“Vâng ạ” Lâm Thu Úc cười đôi mắt cong thành hìn trăng non, ngọt vào tim.
Lầu 1 trải thảm rất dày, trước nay Lâm Thu Úc thích chạy chân trần trên sàn nhà. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì không được. Nên Cố Quy Đồng đã cho trải thảm màu trắng gạo khắp nhà phòng hờ Lâm Thu Úc bị cảm lạnh.
Có Cố Quy Đồng bên cạnh, Lâm Thu Úc đến tủ lạnh cũng không cần mở, chỉ cần ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn chờ anh Quy Đồng đến lấy cho cậu.
“Anh Quy Đồng, mấy ngày tới em muốn ở lại trường, không về được.” Lâm Thu Úc vốn đang ăn uống vui vẻ đột nhiên nhớ đến chuyện này, giọng nói bất giác ỉu xìu xuống.
Cố Quy Đồng nghe vậy nhíu mày: “Sao vậy?”
“Có bài phải làm.”
Cố Quy Đồng không muốn cho Lâm Thu Úc ở một mình, vì mấy ngày hôm trước thân thể của cậu vừa mới tốt lên.
“Anh Quy Đồng không cần lo cho em, Tiểu Úc sẽ tự chăm sóc mình!” Lâm Thu Úc thề son sắt nói.
“Ừ.”
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ ChạyTác giả: Hồng Thứ BắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngCả văn phòng lớn không ai dám lên tiếng, rõ ràng điều hòa trong phòng vẫn chạy rất bình thường, vài vị lão tổng ngồi trên ghế lại mồ hôi đầy đầu, lo sợ bất an mà nhìn tổng tài trẻ tuổi gương mặt âm trầm phía trên. Nếu hai năm trước có người nói cho mấy lão cáo già thân kinh bách chiến này: Bọn họ sẽ bị một thanh niên không đến 30 tuổi dọa thành bộ dạng này! Bọn họ nhất định sẽ cười nhạo một tiếng: Nằm mơ! Nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, bọn họ không chỉ bị dọa vỡ mật, còn sợ đối phương không cao hứng. Một tiếng chuông dễ nghe truyền đến từ chiếc điện thoại trên bàn, không khí yên lặng trong phòng bị phá vỡ, nhóm lão tổng sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách tìm chủ nhân chiếc điện thoại! Đệt, là tên nào không có mắt đây? Thời điểm nhìn đến mặt của chủ nhân chiếc điện thoại, nhóm lão tổng nháy mắt ngoan ngoãn. Cố Quy Đồng sau khi nghe được tiếng chuông, vẻ âm trầm sớm đã biến mất, ôn nhu trong mắt chợt lóe qua, đứng dậy đi ra hành lang, mở điện thoại, mỉm cười hỏi người bên kia… Văn kiện đã xử lý gần hết, chỉ còn vài cái không quá quan trọng chưa xem.Ghế của Cố Quy Đồng để Lâm Thu Úc ngồi, hắn kéo một cái ghế dựa lại, ngồi xuống, cầm văn kiện lên.Lâm Thu Úc sẽ không đi quấy rầy, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi tay đạt lên bàn nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, sau đó ngây ngẩn nhìn đồ vật trên bàn. Trên bàn trừ đồ làm việc hay dùng, cũng chỉ bày một quyển album. Là ảnh chụp chung của Lâm Thu Úc và Cố Quy Đồng lúc còn rất nhỏ, Lâm Thu Úc không rõ là chụp lúc nào. Tiểu Cố Quy Đồng ôm cậu nho nhỏ ngồi ở bậc thang trong hoa viên.Đôi mắt đen to tròn của Lâm Thu Úc đảo một vòng, liếc mắt nhìn Cố Quy Đồng đang cúi đầu xem văn kiện, cậu hơi cong môi duỗi tay chọc chọc tiểu Cố Quy Đồng trong ảnh.Đại khái nửa giờ, Cố Quy Đồng cuối cùng cũng xử lý xong đống công việc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Úc ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng liền mềm thành một đoàn.Ngày trước khi Cố Quy Đồng học sơ trung, Lâm Thu Úc học tiểu học, cậu không có nhiều việc cần phải làm. Mỗi lần khi mà cậu đến tìm Cố Quy Đồng, thì lúc nào hắn cũng bận. Đương nhiên bài ở trường hắn đã làm xong, nhưng vẫn còn bài ngoại khóa.Tiểu Úc cũng giống như bây giờ, ngoan ngoãn ngồi chờ, cũng không làm phiền hắn, ngồi ngay ngắn ở kia.“Tiểu Úc.” Cố Quy Đồng để văn kiện lại chỗ cũ, kêu Lâm Thu Úc một tiếng.Lâm Thu Úc nghe tiếng, mím môi, bí mật cuộn cuộn ngón trỏ, mới quay đầu cười với Cố Quy Đồng.“Đi thôi.” Cố Quy Đồng cực kỳ tự nhiên dắt tay Lâm Thu Úc đi xuống dưới lầu.Lâm Thu Úc theo sau, một tay khác cũng đặt lên cổ tay Cố Quy Đồng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn hắn.“Sao Tiểu Úc không lên kia đọc sách?” Cố Quy Đồng thả bước rất chậm.“Muốn ăn kem.” Lâm Thu Úc lắc lắc tay áo của Cố Quy Đồng, vô thức làm nũng.Nhìn trời ngoài cửa sổ, Cố Quy Đồng bất đắc dĩ nói: “Đến mùa đông rồi.”Dừng một chút lại nói: “Chỉ được ăn một chút.”“Vâng ạ” Lâm Thu Úc cười đôi mắt cong thành hìn trăng non, ngọt vào tim.Lầu 1 trải thảm rất dày, trước nay Lâm Thu Úc thích chạy chân trần trên sàn nhà. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì không được. Nên Cố Quy Đồng đã cho trải thảm màu trắng gạo khắp nhà phòng hờ Lâm Thu Úc bị cảm lạnh.Có Cố Quy Đồng bên cạnh, Lâm Thu Úc đến tủ lạnh cũng không cần mở, chỉ cần ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn chờ anh Quy Đồng đến lấy cho cậu. “Anh Quy Đồng, mấy ngày tới em muốn ở lại trường, không về được.” Lâm Thu Úc vốn đang ăn uống vui vẻ đột nhiên nhớ đến chuyện này, giọng nói bất giác ỉu xìu xuống.Cố Quy Đồng nghe vậy nhíu mày: “Sao vậy?”“Có bài phải làm.”Cố Quy Đồng không muốn cho Lâm Thu Úc ở một mình, vì mấy ngày hôm trước thân thể của cậu vừa mới tốt lên.“Anh Quy Đồng không cần lo cho em, Tiểu Úc sẽ tự chăm sóc mình!” Lâm Thu Úc thề son sắt nói.“Ừ.”