*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”…
Chương 2: Quá khứ
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên nhớ lại quãng thời gian cấp ba. Lúc đó, cậu từng nói với trúc mã: “Cậu có thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”Trúc mã liếc nhìn vài lần, chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy quen quen: “…Cũng được.”Hồi ấy, Dụ Nhiên nghĩ trúc mã đúng là đồ cứng nhắc, chỉ biết có học, con gái đối với cậu ta chắc chắn chẳng khác nào bộ xương khô, cho nên mới không biết thưởng thức.Giờ nghĩ lại, đâu phải là không biết thưởng thức, rõ ràng là nhìn nhiều quá nên chai sạn rồi.Lớp trưởng của họ có đôi mắt cực kỳ giống trúc mã, môi đỏ răng trắng, giống nhau đến ba bốn phần.Nhớ lại xa hơn chút nữa.Thời cấp hai, Dụ Nhiên suýt chút nữa đã đồng ý lời tỏ tình của một cô bạn. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy mình như bị ma xui quỷ khiến, nhìn vẻ mặt đáng thương nhăn mày của cô bạn, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt ra được. Cậu tưởng mình mềm lòng, không nỡ nhìn con gái buồn, may mà đúng lúc sắp gật đầu, trúc mã đến tìm cậu cùng về nhà, cậu mới nói ra được ý nghĩ thật lòng.Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là dáng vẻ nhăn mày bĩu môi của cô bạn gần như giống hệt lúc trúc mã không vui, cho nên cậu mới bị “ma xui quỷ khiến”.…Từ dòng hồi ức trở về thực tại, Dụ Nhiên cười có chút gượng gạo: “Mắt chị tinh thật.”Đàn chị học theo vẻ mặt của chàng trai vừa nãy, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Dụ Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”Trong lòng Dụ Nhiên bỗng trúng mấy mũi tên.Đúng là một phiên bản nữ của Sở Thụy.
Dụ Nhiên nhớ lại quãng thời gian cấp ba. Lúc đó, cậu từng nói với trúc mã: “Cậu có thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”
Trúc mã liếc nhìn vài lần, chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy quen quen: “…Cũng được.”
Hồi ấy, Dụ Nhiên nghĩ trúc mã đúng là đồ cứng nhắc, chỉ biết có học, con gái đối với cậu ta chắc chắn chẳng khác nào bộ xương khô, cho nên mới không biết thưởng thức.
Giờ nghĩ lại, đâu phải là không biết thưởng thức, rõ ràng là nhìn nhiều quá nên chai sạn rồi.
Lớp trưởng của họ có đôi mắt cực kỳ giống trúc mã, môi đỏ răng trắng, giống nhau đến ba bốn phần.
Nhớ lại xa hơn chút nữa.
Thời cấp hai, Dụ Nhiên suýt chút nữa đã đồng ý lời tỏ tình của một cô bạn. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy mình như bị ma xui quỷ khiến, nhìn vẻ mặt đáng thương nhăn mày của cô bạn, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt ra được. Cậu tưởng mình mềm lòng, không nỡ nhìn con gái buồn, may mà đúng lúc sắp gật đầu, trúc mã đến tìm cậu cùng về nhà, cậu mới nói ra được ý nghĩ thật lòng.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là dáng vẻ nhăn mày bĩu môi của cô bạn gần như giống hệt lúc trúc mã không vui, cho nên cậu mới bị “ma xui quỷ khiến”.
…
Từ dòng hồi ức trở về thực tại, Dụ Nhiên cười có chút gượng gạo: “Mắt chị tinh thật.”
Đàn chị học theo vẻ mặt của chàng trai vừa nãy, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Dụ Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Trong lòng Dụ Nhiên bỗng trúng mấy mũi tên.
Đúng là một phiên bản nữ của Sở Thụy.
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên nhớ lại quãng thời gian cấp ba. Lúc đó, cậu từng nói với trúc mã: “Cậu có thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”Trúc mã liếc nhìn vài lần, chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy quen quen: “…Cũng được.”Hồi ấy, Dụ Nhiên nghĩ trúc mã đúng là đồ cứng nhắc, chỉ biết có học, con gái đối với cậu ta chắc chắn chẳng khác nào bộ xương khô, cho nên mới không biết thưởng thức.Giờ nghĩ lại, đâu phải là không biết thưởng thức, rõ ràng là nhìn nhiều quá nên chai sạn rồi.Lớp trưởng của họ có đôi mắt cực kỳ giống trúc mã, môi đỏ răng trắng, giống nhau đến ba bốn phần.Nhớ lại xa hơn chút nữa.Thời cấp hai, Dụ Nhiên suýt chút nữa đã đồng ý lời tỏ tình của một cô bạn. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy mình như bị ma xui quỷ khiến, nhìn vẻ mặt đáng thương nhăn mày của cô bạn, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt ra được. Cậu tưởng mình mềm lòng, không nỡ nhìn con gái buồn, may mà đúng lúc sắp gật đầu, trúc mã đến tìm cậu cùng về nhà, cậu mới nói ra được ý nghĩ thật lòng.Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là dáng vẻ nhăn mày bĩu môi của cô bạn gần như giống hệt lúc trúc mã không vui, cho nên cậu mới bị “ma xui quỷ khiến”.…Từ dòng hồi ức trở về thực tại, Dụ Nhiên cười có chút gượng gạo: “Mắt chị tinh thật.”Đàn chị học theo vẻ mặt của chàng trai vừa nãy, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Dụ Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”Trong lòng Dụ Nhiên bỗng trúng mấy mũi tên.Đúng là một phiên bản nữ của Sở Thụy.