Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”…

Chương 9: Mục tiêu

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Đương nhiên, Sở Thụy không thể nào từ chối.Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dụ Nhiên. Đừng nói là Sở Thụy đang yếu thế, cho dù cậu trực tiếp yêu cầu, Sở Thụy chắc chắn cũng chẳng nỡ từ chối.Bọn họ chính là trúc mã cùng nhau lớn lên cơ mà!“Anh Thụy à, cảm ơn cậu.” Dụ Nhiêu lấy danh nghĩa cảm ơn, nhưng ánh mắt lại dừng thật lâu trên gương mặt đỏ ửng của Sở Thụy. Trái tim cậu không khỏi cảm thán thêm một lần nữa: “Cậu ấy đẹp thật, làn da trắng mịn như ngọc. Đẹp đến mức toát ra được cái vẻ hiếm có của một bông hoa buổi sớm.”Cũng may là cậu nhận ra tình cảm của mình không quá muộn. Nếu không, người đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị người khác theo đuổi mất, đến lúc đó cậu khóc cũng chẳng kịp.Dụ Nhiên vạch ra mục tiêu cho chính mình.Hiện tại là hai tháng sau khi khai giảng, mới tháng mười một. Cậu muốn trong vòng ba tháng tới theo đuổi được Sở Thụy, cùng nhau đón Tết.Đón một cái Tết khác mọi năm.“Anh Thụy, năm nay chúng ta cũng cùng nhau ăn Tết nhé.” Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, chỉ cảm thấy thật tốt.Tuy rằng cậu hơi chậm tiêu một chút, nhưng cũng may, bọn họ chưa bao giờ bỏ lỡ quỹ đạo trưởng thành của nhau.Mắt Sở Thụy lộ vẻ nghi hoặc, cậu không rõ vì sao Dụ Nhiên câu trước còn đang cảm ơn mình, câu sau đã nhảy ngang sang chuyện cùng nhau ăn Tết. Nhưng cậu vẫn cười đáp ứng Dụ Nhiên: “Ừ.”

Đương nhiên, Sở Thụy không thể nào từ chối.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dụ Nhiên. Đừng nói là Sở Thụy đang yếu thế, cho dù cậu trực tiếp yêu cầu, Sở Thụy chắc chắn cũng chẳng nỡ từ chối.

Bọn họ chính là trúc mã cùng nhau lớn lên cơ mà!

“Anh Thụy à, cảm ơn cậu.” Dụ Nhiêu lấy danh nghĩa cảm ơn, nhưng ánh mắt lại dừng thật lâu trên gương mặt đỏ ửng của Sở Thụy. Trái tim cậu không khỏi cảm thán thêm một lần nữa: “Cậu ấy đẹp thật, làn da trắng mịn như ngọc. Đẹp đến mức toát ra được cái vẻ hiếm có của một bông hoa buổi sớm.”

Cũng may là cậu nhận ra tình cảm của mình không quá muộn. Nếu không, người đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị người khác theo đuổi mất, đến lúc đó cậu khóc cũng chẳng kịp.

Dụ Nhiên vạch ra mục tiêu cho chính mình.

Hiện tại là hai tháng sau khi khai giảng, mới tháng mười một. Cậu muốn trong vòng ba tháng tới theo đuổi được Sở Thụy, cùng nhau đón Tết.

Đón một cái Tết khác mọi năm.

“Anh Thụy, năm nay chúng ta cũng cùng nhau ăn Tết nhé.” Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, chỉ cảm thấy thật tốt.

Tuy rằng cậu hơi chậm tiêu một chút, nhưng cũng may, bọn họ chưa bao giờ bỏ lỡ quỹ đạo trưởng thành của nhau.

Mắt Sở Thụy lộ vẻ nghi hoặc, cậu không rõ vì sao Dụ Nhiên câu trước còn đang cảm ơn mình, câu sau đã nhảy ngang sang chuyện cùng nhau ăn Tết. Nhưng cậu vẫn cười đáp ứng Dụ Nhiên: “Ừ.”

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Đương nhiên, Sở Thụy không thể nào từ chối.Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dụ Nhiên. Đừng nói là Sở Thụy đang yếu thế, cho dù cậu trực tiếp yêu cầu, Sở Thụy chắc chắn cũng chẳng nỡ từ chối.Bọn họ chính là trúc mã cùng nhau lớn lên cơ mà!“Anh Thụy à, cảm ơn cậu.” Dụ Nhiêu lấy danh nghĩa cảm ơn, nhưng ánh mắt lại dừng thật lâu trên gương mặt đỏ ửng của Sở Thụy. Trái tim cậu không khỏi cảm thán thêm một lần nữa: “Cậu ấy đẹp thật, làn da trắng mịn như ngọc. Đẹp đến mức toát ra được cái vẻ hiếm có của một bông hoa buổi sớm.”Cũng may là cậu nhận ra tình cảm của mình không quá muộn. Nếu không, người đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị người khác theo đuổi mất, đến lúc đó cậu khóc cũng chẳng kịp.Dụ Nhiên vạch ra mục tiêu cho chính mình.Hiện tại là hai tháng sau khi khai giảng, mới tháng mười một. Cậu muốn trong vòng ba tháng tới theo đuổi được Sở Thụy, cùng nhau đón Tết.Đón một cái Tết khác mọi năm.“Anh Thụy, năm nay chúng ta cũng cùng nhau ăn Tết nhé.” Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, chỉ cảm thấy thật tốt.Tuy rằng cậu hơi chậm tiêu một chút, nhưng cũng may, bọn họ chưa bao giờ bỏ lỡ quỹ đạo trưởng thành của nhau.Mắt Sở Thụy lộ vẻ nghi hoặc, cậu không rõ vì sao Dụ Nhiên câu trước còn đang cảm ơn mình, câu sau đã nhảy ngang sang chuyện cùng nhau ăn Tết. Nhưng cậu vẫn cười đáp ứng Dụ Nhiên: “Ừ.”

Chương 9: Mục tiêu