*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”…
Chương 11: Hết bệnh
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên bị bệnh bao nhiêu ngày, liền bị Sở Thụy “quản thúc” bấy nhiêu ngày.Không cho ăn đồ cay nóng, không cho ăn đồ dầu mỡ, không cho ăn đồ nguội, miệng cậu nhạt đến độ sắp thành tiên.Cuối cùng, vào một buổi sáng tỉnh dậy, Dụ Nhiên cảm thấy người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái lạ thường!Cậu hưng phấn nhảy xuống giường, đối với Sở Thụy đang mua bữa sáng trở về lớn tiếng tuyên bố: “Tớ khỏe lắm rồi! Giờ mình đi ăn lẩu liền đi!”“Ừ.” Sở Thụy xoa xoa mái tóc rối bù của Dụ Nhiên, “Đi rửa mặt đi, ăn sáng trước đã.”Dụ Nhiên ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, chóp chép miệng: “Đã bắt đầu nếm được mùi vị lẩu rồi á.”Sở Thụy bật cười, đồng ý với cách nói của Dụ Nhiên: “Ừ, mùi vị lẩu.”Cuối tuần không có tiết, lại vừa khỏi bệnh, tâm trạng Dụ Nhiên siêu cấp tốt. Cùng Sở Thụy đi ăn lẩu trên đường, cậu vui vẻ chào hỏi, làm quen với các bạn học, thu hoạch được vô số gương mặt tươi cười, ngay cả những chú bướm bay ngang qua cũng không ngoại lệ.Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thất tình.Đến khi Dụ Nhiên nhớ ra chuyện này, nồi lẩu của cậu đã vơi đi hơn một nửa, những lát thịt bò tươi mới vừa kịp nhúng.Thịt bò cuộn tròn trong nồi nước lẩu đỏ au, thỉnh thoảng có những bong bóng khí nổ lách tách trên bề mặt.Dụ Nhiên chột dạ ngước mắt nhìn Sở Thụy, Sở Thụy vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như ánh trăng, dường như không hề phát hiện ra điều gì.Nhưng Dụ Nhiên vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, cậu thấp thỏm ăn nốt phần nguyên liệu còn lại, chờ Sở Thụy trả tiền xong, cùng cậu ra khỏi quán lẩu.Trên đường về, Dụ Nhiên vẫn không ngừng suy đoán ý nghĩ của Sở Thụy.Rốt cuộc là Sở Thụy không nhận ra sự không nhất quán giữa lời nói và hành động của cậu, hay là không biết làm thế nào để vạch trần cậu?Bỗng nhiên, Sở Thụy quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá dừng trên khuôn mặt cậu, những sợi tóc mai và ánh sáng khẽ lay động theo gió. Cậu nhìn Dụ Nhiên: “Tâm trạng cậu tốt hơn chút nào chưa?”Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn, trái tim áy náy của cậu nhảy lên.Lần đầu tiên cậu nhận ra, cùng là một nhịp tim đập, nhưng sự thấp thỏm và rung động trong tim lại khác nhau đến vậy.
Dụ Nhiên bị bệnh bao nhiêu ngày, liền bị Sở Thụy “quản thúc” bấy nhiêu ngày.
Không cho ăn đồ cay nóng, không cho ăn đồ dầu mỡ, không cho ăn đồ nguội, miệng cậu nhạt đến độ sắp thành tiên.
Cuối cùng, vào một buổi sáng tỉnh dậy, Dụ Nhiên cảm thấy người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái lạ thường!
Cậu hưng phấn nhảy xuống giường, đối với Sở Thụy đang mua bữa sáng trở về lớn tiếng tuyên bố: “Tớ khỏe lắm rồi! Giờ mình đi ăn lẩu liền đi!”
“Ừ.” Sở Thụy xoa xoa mái tóc rối bù của Dụ Nhiên, “Đi rửa mặt đi, ăn sáng trước đã.”
Dụ Nhiên ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, chóp chép miệng: “Đã bắt đầu nếm được mùi vị lẩu rồi á.”
Sở Thụy bật cười, đồng ý với cách nói của Dụ Nhiên: “Ừ, mùi vị lẩu.”
Cuối tuần không có tiết, lại vừa khỏi bệnh, tâm trạng Dụ Nhiên siêu cấp tốt. Cùng Sở Thụy đi ăn lẩu trên đường, cậu vui vẻ chào hỏi, làm quen với các bạn học, thu hoạch được vô số gương mặt tươi cười, ngay cả những chú bướm bay ngang qua cũng không ngoại lệ.
Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thất tình.
Đến khi Dụ Nhiên nhớ ra chuyện này, nồi lẩu của cậu đã vơi đi hơn một nửa, những lát thịt bò tươi mới vừa kịp nhúng.
Thịt bò cuộn tròn trong nồi nước lẩu đỏ au, thỉnh thoảng có những bong bóng khí nổ lách tách trên bề mặt.
Dụ Nhiên chột dạ ngước mắt nhìn Sở Thụy, Sở Thụy vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như ánh trăng, dường như không hề phát hiện ra điều gì.
Nhưng Dụ Nhiên vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, cậu thấp thỏm ăn nốt phần nguyên liệu còn lại, chờ Sở Thụy trả tiền xong, cùng cậu ra khỏi quán lẩu.
Trên đường về, Dụ Nhiên vẫn không ngừng suy đoán ý nghĩ của Sở Thụy.
Rốt cuộc là Sở Thụy không nhận ra sự không nhất quán giữa lời nói và hành động của cậu, hay là không biết làm thế nào để vạch trần cậu?
Bỗng nhiên, Sở Thụy quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá dừng trên khuôn mặt cậu, những sợi tóc mai và ánh sáng khẽ lay động theo gió. Cậu nhìn Dụ Nhiên: “Tâm trạng cậu tốt hơn chút nào chưa?”
Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn, trái tim áy náy của cậu nhảy lên.
Lần đầu tiên cậu nhận ra, cùng là một nhịp tim đập, nhưng sự thấp thỏm và rung động trong tim lại khác nhau đến vậy.
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên bị bệnh bao nhiêu ngày, liền bị Sở Thụy “quản thúc” bấy nhiêu ngày.Không cho ăn đồ cay nóng, không cho ăn đồ dầu mỡ, không cho ăn đồ nguội, miệng cậu nhạt đến độ sắp thành tiên.Cuối cùng, vào một buổi sáng tỉnh dậy, Dụ Nhiên cảm thấy người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái lạ thường!Cậu hưng phấn nhảy xuống giường, đối với Sở Thụy đang mua bữa sáng trở về lớn tiếng tuyên bố: “Tớ khỏe lắm rồi! Giờ mình đi ăn lẩu liền đi!”“Ừ.” Sở Thụy xoa xoa mái tóc rối bù của Dụ Nhiên, “Đi rửa mặt đi, ăn sáng trước đã.”Dụ Nhiên ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, chóp chép miệng: “Đã bắt đầu nếm được mùi vị lẩu rồi á.”Sở Thụy bật cười, đồng ý với cách nói của Dụ Nhiên: “Ừ, mùi vị lẩu.”Cuối tuần không có tiết, lại vừa khỏi bệnh, tâm trạng Dụ Nhiên siêu cấp tốt. Cùng Sở Thụy đi ăn lẩu trên đường, cậu vui vẻ chào hỏi, làm quen với các bạn học, thu hoạch được vô số gương mặt tươi cười, ngay cả những chú bướm bay ngang qua cũng không ngoại lệ.Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thất tình.Đến khi Dụ Nhiên nhớ ra chuyện này, nồi lẩu của cậu đã vơi đi hơn một nửa, những lát thịt bò tươi mới vừa kịp nhúng.Thịt bò cuộn tròn trong nồi nước lẩu đỏ au, thỉnh thoảng có những bong bóng khí nổ lách tách trên bề mặt.Dụ Nhiên chột dạ ngước mắt nhìn Sở Thụy, Sở Thụy vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như ánh trăng, dường như không hề phát hiện ra điều gì.Nhưng Dụ Nhiên vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, cậu thấp thỏm ăn nốt phần nguyên liệu còn lại, chờ Sở Thụy trả tiền xong, cùng cậu ra khỏi quán lẩu.Trên đường về, Dụ Nhiên vẫn không ngừng suy đoán ý nghĩ của Sở Thụy.Rốt cuộc là Sở Thụy không nhận ra sự không nhất quán giữa lời nói và hành động của cậu, hay là không biết làm thế nào để vạch trần cậu?Bỗng nhiên, Sở Thụy quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá dừng trên khuôn mặt cậu, những sợi tóc mai và ánh sáng khẽ lay động theo gió. Cậu nhìn Dụ Nhiên: “Tâm trạng cậu tốt hơn chút nào chưa?”Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn, trái tim áy náy của cậu nhảy lên.Lần đầu tiên cậu nhận ra, cùng là một nhịp tim đập, nhưng sự thấp thỏm và rung động trong tim lại khác nhau đến vậy.