Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”…

Chương 21: Thổ lộ [Hoàn]

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Da cậu ấy trắng thật, cơ ngực săn chắc, chân còn dài nữa.Dụ Nhiên chẳng hề phòng bị, cứ ngây người nhìn, khóe miệng cười tươi rói chẳng giấu vào đâu được: “Cậu muốn nói gì á?”Sở Thụy vươn tay đẩy ngăn tủ lại, hơi ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Nhiên, nhìn cậu rất nghiêm túc: “A Nhiên, trước khi chúng ta ‘tập luyện’ ấy, có chuyện tớ nghĩ là mình nên nói với cậu trước.”“Tớ biết rồi.” Dụ Nhiên dời mắt, chỉ nhìn vào mắt Sở Thụy: “Tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ.”Sở Thụy khựng lại một chút.“Sao thế, Anh Thụy không phải muốn nói cái này hả?” Dụ Nhiên cười, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Ai bảo Sở Thụy cứ úp mở mãi làm gì, giờ thì tớ nói trước cho cậu hết đường chối nhé!”Nhưng mà, bao nhiêu chuyện đã chứng minh rồi, cứ đắc ý sớm là dễ gặp chuyện lắm.Sở Thụy trực tiếp đè Dụ Nhiên xuống giường, rất nhanh sau đó, cả hai đã hôn nhau đến thở hồng hộc, áo trên của Dụ Nhiên chẳng biết từ lúc nào đã nằm dưới đất.Trong lúc hôn, Dụ Nhiên nắm lấy tay Sở Thụy đang ôm eo mình, thở gấp nói: “Khoan, khoan đã, tớ còn chưa tắm mà.”Sở Thụy cúi xuống cắn nhẹ vành tai Dụ Nhiên: “Để tớ giúp cậu tắm nhé.”……Tuy là lần đầu, nhưng Dụ Nhiên chẳng thấy khó chịu gì cả.Cậu thỏa mãn rúc vào ngực Sở Thụy, đầu ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng trên xương quai xanh của cậu ấy, lát sau, cậu lại ngẩng đầu lên hôn lên cổ họng Sở Thụy: “Anh Thụy, mình yêu nhau đi.”Sở Thụy xoa nhẹ tóc Dụ Nhiên, hôn lên giữa trán cậu: “Ừ.”

Da cậu ấy trắng thật, cơ ngực săn chắc, chân còn dài nữa.

Dụ Nhiên chẳng hề phòng bị, cứ ngây người nhìn, khóe miệng cười tươi rói chẳng giấu vào đâu được: “Cậu muốn nói gì á?”

Sở Thụy vươn tay đẩy ngăn tủ lại, hơi ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Nhiên, nhìn cậu rất nghiêm túc: “A Nhiên, trước khi chúng ta ‘tập luyện’ ấy, có chuyện tớ nghĩ là mình nên nói với cậu trước.”

“Tớ biết rồi.” Dụ Nhiên dời mắt, chỉ nhìn vào mắt Sở Thụy: “Tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ.”

Sở Thụy khựng lại một chút.

“Sao thế, Anh Thụy không phải muốn nói cái này hả?” Dụ Nhiên cười, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Ai bảo Sở Thụy cứ úp mở mãi làm gì, giờ thì tớ nói trước cho cậu hết đường chối nhé!”

Nhưng mà, bao nhiêu chuyện đã chứng minh rồi, cứ đắc ý sớm là dễ gặp chuyện lắm.

Sở Thụy trực tiếp đè Dụ Nhiên xuống giường, rất nhanh sau đó, cả hai đã hôn nhau đến thở hồng hộc, áo trên của Dụ Nhiên chẳng biết từ lúc nào đã nằm dưới đất.

Trong lúc hôn, Dụ Nhiên nắm lấy tay Sở Thụy đang ôm eo mình, thở gấp nói: “Khoan, khoan đã, tớ còn chưa tắm mà.”

Sở Thụy cúi xuống cắn nhẹ vành tai Dụ Nhiên: “Để tớ giúp cậu tắm nhé.”

……

Tuy là lần đầu, nhưng Dụ Nhiên chẳng thấy khó chịu gì cả.

Cậu thỏa mãn rúc vào ngực Sở Thụy, đầu ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng trên xương quai xanh của cậu ấy, lát sau, cậu lại ngẩng đầu lên hôn lên cổ họng Sở Thụy: “Anh Thụy, mình yêu nhau đi.”

Sở Thụy xoa nhẹ tóc Dụ Nhiên, hôn lên giữa trán cậu: “Ừ.”

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Da cậu ấy trắng thật, cơ ngực săn chắc, chân còn dài nữa.Dụ Nhiên chẳng hề phòng bị, cứ ngây người nhìn, khóe miệng cười tươi rói chẳng giấu vào đâu được: “Cậu muốn nói gì á?”Sở Thụy vươn tay đẩy ngăn tủ lại, hơi ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Nhiên, nhìn cậu rất nghiêm túc: “A Nhiên, trước khi chúng ta ‘tập luyện’ ấy, có chuyện tớ nghĩ là mình nên nói với cậu trước.”“Tớ biết rồi.” Dụ Nhiên dời mắt, chỉ nhìn vào mắt Sở Thụy: “Tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ.”Sở Thụy khựng lại một chút.“Sao thế, Anh Thụy không phải muốn nói cái này hả?” Dụ Nhiên cười, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Ai bảo Sở Thụy cứ úp mở mãi làm gì, giờ thì tớ nói trước cho cậu hết đường chối nhé!”Nhưng mà, bao nhiêu chuyện đã chứng minh rồi, cứ đắc ý sớm là dễ gặp chuyện lắm.Sở Thụy trực tiếp đè Dụ Nhiên xuống giường, rất nhanh sau đó, cả hai đã hôn nhau đến thở hồng hộc, áo trên của Dụ Nhiên chẳng biết từ lúc nào đã nằm dưới đất.Trong lúc hôn, Dụ Nhiên nắm lấy tay Sở Thụy đang ôm eo mình, thở gấp nói: “Khoan, khoan đã, tớ còn chưa tắm mà.”Sở Thụy cúi xuống cắn nhẹ vành tai Dụ Nhiên: “Để tớ giúp cậu tắm nhé.”……Tuy là lần đầu, nhưng Dụ Nhiên chẳng thấy khó chịu gì cả.Cậu thỏa mãn rúc vào ngực Sở Thụy, đầu ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng trên xương quai xanh của cậu ấy, lát sau, cậu lại ngẩng đầu lên hôn lên cổ họng Sở Thụy: “Anh Thụy, mình yêu nhau đi.”Sở Thụy xoa nhẹ tóc Dụ Nhiên, hôn lên giữa trán cậu: “Ừ.”

Chương 21: Thổ lộ [Hoàn]