Rất đói! Thật sự rất đói! Bé đã không thể biết rõ đây là ngày thứ bao nhiêu không được ăn gì cả, bé chật vật chạy phía trước, thân ảnh nhỏ gầy lảo đảo, quần áo cũ nát không chịu nổi, sau lưng bé là tốp năm tốp ba cả trai lẫn gái cầm chổi quét nhà đuổi theo. "Đứng lại cho ta, con mèo nhỏ chết tiệt kia xem ta có hay không chặt đứt chân của ngươi" Giọng người phụ nữ gầm thét chói tai, vung mạnh cây chổi về phía bé, gương mặt to béo của bà không khỏi hiện lên một tia đắc ý. Con mèo nhỏ chết tiệt kia, xem lão nương có đánh chết được mày không? Mà bé tựa như đối với điều này không có chút sợ hãi, gắt gao cầm trong tay thứ gì đó, hướng trong miệng nhét vào, sợ bị đối phương đoạt đi, nhét hết vào trong miệng, quai hàm phình phình, bé còn đắc ý vừa hướng về phía người phụ nữ phía sau lè lưỡi làm cái mặt quỷ trêu chọc vừa chạy đi. Chỉ là tựa hồ bé không có nhận ra tình hình giao thông trước mặt, đột nhiên va chạm một cái, trước mắt một mảnh tối sầm, bé mở to hai mắt nhìn phía trước,…
Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
Thú Sủng - Huyết HuyếtTác giả: Huyết HuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngRất đói! Thật sự rất đói! Bé đã không thể biết rõ đây là ngày thứ bao nhiêu không được ăn gì cả, bé chật vật chạy phía trước, thân ảnh nhỏ gầy lảo đảo, quần áo cũ nát không chịu nổi, sau lưng bé là tốp năm tốp ba cả trai lẫn gái cầm chổi quét nhà đuổi theo. "Đứng lại cho ta, con mèo nhỏ chết tiệt kia xem ta có hay không chặt đứt chân của ngươi" Giọng người phụ nữ gầm thét chói tai, vung mạnh cây chổi về phía bé, gương mặt to béo của bà không khỏi hiện lên một tia đắc ý. Con mèo nhỏ chết tiệt kia, xem lão nương có đánh chết được mày không? Mà bé tựa như đối với điều này không có chút sợ hãi, gắt gao cầm trong tay thứ gì đó, hướng trong miệng nhét vào, sợ bị đối phương đoạt đi, nhét hết vào trong miệng, quai hàm phình phình, bé còn đắc ý vừa hướng về phía người phụ nữ phía sau lè lưỡi làm cái mặt quỷ trêu chọc vừa chạy đi. Chỉ là tựa hồ bé không có nhận ra tình hình giao thông trước mặt, đột nhiên va chạm một cái, trước mắt một mảnh tối sầm, bé mở to hai mắt nhìn phía trước,… Thanh niên thanh tú bị lãnh tuấn thú nhân lôi đi. Bé ghé vào trên vai thú nhân mở đôi mắt đen to tròn nhìn nhìn. Thú nhân còn tưởng bé không vui, sờ sờ cái đầu nhỏ xù tóc của bé an ủi. "Đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ" Lôi Nặc ôm bé đi vào cửa hàng bán thịt. Mặt tiền của cửa hàng xếp thành rạp, bên trong bày đủ các loại thịt. Có thịt thú hoang, như thịt linh nham thú mà lần đầu bé ăn. Thịt tương đối tốt, hương vị đậm đà vẫn rất được hoan nghênh. Chỗ khác, có nhiều thịt thú được bắt từ rừng về nuôi. Chất lượng thịt mặc dù không ngon lắm, nhưng dùng để luộc hoặc hun khói thì lại có một mùi vị khác lạ, ăn trong miệng lưu lại hương thơm, còn có cá biển được phơi khô. Sau đó, Lôi Nặc lại mua một ít đồ ngọt mà người Miya thích cho bé, bé có vẻ không thích, thú nhân liền nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tiểu vu mã nhà mình không thích. Là bé không muốn, hay tiểu vu mã nhà hắn còn đang ngượng ngùng. Lôi Nặc gật gật đầu, cảm thấy khả năng này vẫn tương đối đúng. Sau đó lại mua một ít rau củ quả mà người Miya thích, bởi vì đồ vật quá nhiều, Lôi Nặc lại ôm tiểu vu mã nhà hắn nên cuối cùng đành thuê một cỗ xe, có chút giống xe ngựa, nhưng được kéo phía trước không phải là ngựa, mà là một con thú da dày thịt béo Tạp Mã, loại Tạp Mã thú này được thú nhân Miya nuôi nhốt, tính tình hiền lành, bởi vì thân hình khổng lồ, sức lực rất khỏe, thường được dùng cho việc kéo xe thay cho việc đi bộ của thú nhân. Bé đứng bên cạnh xe thú, nhìn Lôi Nặc đem một giỏ rau củ quả, thịt thà đặt lên xe, sắp xếp xong liền ôm lấy bé con đang ngẩn người lên xe cao lớn. Xe này phía trước có hai chỗ ngồi, còn có một mái che nắng, phía sau là thùng xe, Tạp Mã thú rất hiền lành, lỗ mũi bị xuyên qua một chiếc vòng tròn mạ vàng. Thú nhân phụ trách đánh xe hô một tiếng: "Đi nào." Sau đó, thú nhân Miya leo lên lưng Tạp Mã thú bề ngoài có vẻ giống tê giác, thú nhân Miya kia leo lên xong, vỗ vỗ Tạp Mã thú, ghé vào tai Tạp Mã thú nói thật nhỏ cái gì đó, Tạp Mã thú nện từng bước chân thô to hướng nhà Lôi Nặc đi đến. Xe thú chuyển động, khiến xe xóc nảy, Lôi Nặc đem bé đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của bé, một tay xoa xoa mái tóc mềm mại làm cho hắn yêu thích không thôi. Khoảng nửa tiếng sau, Tạp Mã thú đã tới trước cửa nhà Lôi Nặc, người phụ trách đánh xe đem đồ đạc trên xe tháo xuống, Lôi Nặc trả tiền công cho hắn. "Được rồi, em cứ ngồi ở đó, ăn cái này đi." Xe vừa dừng lại, bé liền nhảy xuống, thân hình nhỏ bé muốn ôm một sọt hoa quả vào trong nhà, đáng tiếc, thân hình quá nhỏ, cái mông vểnh lên, ngồi xổm chỗ đó lôi kéo nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sọt trái cây như cũ không hề nhúc nhích. Lôi Nặc nhìn thấy buồn cười, một cái liền ôm lấy bé vào trong phòng, để bé ngồi lên ghế, bỏ ra đồ ngọt được thịnh hành ở đại lục Miya vừa mua trên chợ. Đồ ngọt kia là một loại ô mai chua chua ngọt ngọt, màu xanh, phần đầu to một chút, được ướp thêm đường và rượu hoa quả, mùi vị khá ngon. Lôi Nặc đem một bình lớn mở ra, lấy một quả bỏ vào miệng bé, bi kịch liền xảy ra. Bé mở rộng miệng, ngậm vào một quả ô mai to như quả trứng gà, ngao ô nửa ngày, nước mắt lưng tròng, cái tay nhỏ khó khăn đem quả ô mai lấy ra, đưa tới trước mặt Lôi Nặc, bé muốn cho Lôi Nặc cùng ăn.
Thanh niên thanh tú bị lãnh tuấn thú nhân lôi đi.
Bé ghé vào trên vai thú nhân mở đôi mắt đen to tròn nhìn nhìn.
Thú nhân còn tưởng bé không vui, sờ sờ cái đầu nhỏ xù tóc của bé an ủi.
"Đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ"
Lôi Nặc ôm bé đi vào cửa hàng bán thịt. Mặt tiền của cửa hàng xếp thành rạp, bên trong bày đủ các loại thịt. Có thịt thú hoang, như thịt linh nham thú mà lần đầu bé ăn. Thịt tương đối tốt, hương vị đậm đà vẫn rất được hoan nghênh.
Chỗ khác, có nhiều thịt thú được bắt từ rừng về nuôi. Chất lượng thịt mặc dù không ngon lắm, nhưng dùng để luộc hoặc hun khói thì lại có một mùi vị khác lạ, ăn trong miệng lưu lại hương thơm, còn có cá biển được phơi khô.
Sau đó, Lôi Nặc lại mua một ít đồ ngọt mà người Miya thích cho bé, bé có vẻ không thích, thú nhân liền nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tiểu vu mã nhà mình không thích.
Là bé không muốn, hay tiểu vu mã nhà hắn còn đang ngượng ngùng.
Lôi Nặc gật gật đầu, cảm thấy khả năng này vẫn tương đối đúng.
Sau đó lại mua một ít rau củ quả mà người Miya thích, bởi vì đồ vật quá nhiều, Lôi Nặc lại ôm tiểu vu mã nhà hắn nên cuối cùng đành thuê một cỗ xe, có chút giống xe ngựa, nhưng được kéo phía trước không phải là ngựa, mà là một con thú da dày thịt béo Tạp Mã, loại Tạp Mã thú này được thú nhân Miya nuôi nhốt, tính tình hiền lành, bởi vì thân hình khổng lồ, sức lực rất khỏe, thường được dùng cho việc kéo xe thay cho việc đi bộ của thú nhân.
Bé đứng bên cạnh xe thú, nhìn Lôi Nặc đem một giỏ rau củ quả, thịt thà đặt lên xe, sắp xếp xong liền ôm lấy bé con đang ngẩn người lên xe cao lớn.
Xe này phía trước có hai chỗ ngồi, còn có một mái che nắng, phía sau là thùng xe, Tạp Mã thú rất hiền lành, lỗ mũi bị xuyên qua một chiếc vòng tròn mạ vàng. Thú nhân phụ trách đánh xe hô một tiếng: "Đi nào."
Sau đó, thú nhân Miya leo lên lưng Tạp Mã thú bề ngoài có vẻ giống tê giác, thú nhân Miya kia leo lên xong, vỗ vỗ Tạp Mã thú, ghé vào tai Tạp Mã thú nói thật nhỏ cái gì đó, Tạp Mã thú nện từng bước chân thô to hướng nhà Lôi Nặc đi đến.
Xe thú chuyển động, khiến xe xóc nảy, Lôi Nặc đem bé đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của bé, một tay xoa xoa mái tóc mềm mại làm cho hắn yêu thích không thôi.
Khoảng nửa tiếng sau, Tạp Mã thú đã tới trước cửa nhà Lôi Nặc, người phụ trách đánh xe đem đồ đạc trên xe tháo xuống, Lôi Nặc trả tiền công cho hắn.
"Được rồi, em cứ ngồi ở đó, ăn cái này đi."
Xe vừa dừng lại, bé liền nhảy xuống, thân hình nhỏ bé muốn ôm một sọt hoa quả vào trong nhà, đáng tiếc, thân hình quá nhỏ, cái mông vểnh lên, ngồi xổm chỗ đó lôi kéo nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sọt trái cây như cũ không hề nhúc nhích.
Lôi Nặc nhìn thấy buồn cười, một cái liền ôm lấy bé vào trong phòng, để bé ngồi lên ghế, bỏ ra đồ ngọt được thịnh hành ở đại lục Miya vừa mua trên chợ. Đồ ngọt kia là một loại ô mai chua chua ngọt ngọt, màu xanh, phần đầu to một chút, được ướp thêm đường và rượu hoa quả, mùi vị khá ngon. Lôi Nặc đem một bình lớn mở ra, lấy một quả bỏ vào miệng bé, bi kịch liền xảy ra.
Bé mở rộng miệng, ngậm vào một quả ô mai to như quả trứng gà, ngao ô nửa ngày, nước mắt lưng tròng, cái tay nhỏ khó khăn đem quả ô mai lấy ra, đưa tới trước mặt Lôi Nặc, bé muốn cho Lôi Nặc cùng ăn.
Thú Sủng - Huyết HuyếtTác giả: Huyết HuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngRất đói! Thật sự rất đói! Bé đã không thể biết rõ đây là ngày thứ bao nhiêu không được ăn gì cả, bé chật vật chạy phía trước, thân ảnh nhỏ gầy lảo đảo, quần áo cũ nát không chịu nổi, sau lưng bé là tốp năm tốp ba cả trai lẫn gái cầm chổi quét nhà đuổi theo. "Đứng lại cho ta, con mèo nhỏ chết tiệt kia xem ta có hay không chặt đứt chân của ngươi" Giọng người phụ nữ gầm thét chói tai, vung mạnh cây chổi về phía bé, gương mặt to béo của bà không khỏi hiện lên một tia đắc ý. Con mèo nhỏ chết tiệt kia, xem lão nương có đánh chết được mày không? Mà bé tựa như đối với điều này không có chút sợ hãi, gắt gao cầm trong tay thứ gì đó, hướng trong miệng nhét vào, sợ bị đối phương đoạt đi, nhét hết vào trong miệng, quai hàm phình phình, bé còn đắc ý vừa hướng về phía người phụ nữ phía sau lè lưỡi làm cái mặt quỷ trêu chọc vừa chạy đi. Chỉ là tựa hồ bé không có nhận ra tình hình giao thông trước mặt, đột nhiên va chạm một cái, trước mắt một mảnh tối sầm, bé mở to hai mắt nhìn phía trước,… Thanh niên thanh tú bị lãnh tuấn thú nhân lôi đi. Bé ghé vào trên vai thú nhân mở đôi mắt đen to tròn nhìn nhìn. Thú nhân còn tưởng bé không vui, sờ sờ cái đầu nhỏ xù tóc của bé an ủi. "Đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ" Lôi Nặc ôm bé đi vào cửa hàng bán thịt. Mặt tiền của cửa hàng xếp thành rạp, bên trong bày đủ các loại thịt. Có thịt thú hoang, như thịt linh nham thú mà lần đầu bé ăn. Thịt tương đối tốt, hương vị đậm đà vẫn rất được hoan nghênh. Chỗ khác, có nhiều thịt thú được bắt từ rừng về nuôi. Chất lượng thịt mặc dù không ngon lắm, nhưng dùng để luộc hoặc hun khói thì lại có một mùi vị khác lạ, ăn trong miệng lưu lại hương thơm, còn có cá biển được phơi khô. Sau đó, Lôi Nặc lại mua một ít đồ ngọt mà người Miya thích cho bé, bé có vẻ không thích, thú nhân liền nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tiểu vu mã nhà mình không thích. Là bé không muốn, hay tiểu vu mã nhà hắn còn đang ngượng ngùng. Lôi Nặc gật gật đầu, cảm thấy khả năng này vẫn tương đối đúng. Sau đó lại mua một ít rau củ quả mà người Miya thích, bởi vì đồ vật quá nhiều, Lôi Nặc lại ôm tiểu vu mã nhà hắn nên cuối cùng đành thuê một cỗ xe, có chút giống xe ngựa, nhưng được kéo phía trước không phải là ngựa, mà là một con thú da dày thịt béo Tạp Mã, loại Tạp Mã thú này được thú nhân Miya nuôi nhốt, tính tình hiền lành, bởi vì thân hình khổng lồ, sức lực rất khỏe, thường được dùng cho việc kéo xe thay cho việc đi bộ của thú nhân. Bé đứng bên cạnh xe thú, nhìn Lôi Nặc đem một giỏ rau củ quả, thịt thà đặt lên xe, sắp xếp xong liền ôm lấy bé con đang ngẩn người lên xe cao lớn. Xe này phía trước có hai chỗ ngồi, còn có một mái che nắng, phía sau là thùng xe, Tạp Mã thú rất hiền lành, lỗ mũi bị xuyên qua một chiếc vòng tròn mạ vàng. Thú nhân phụ trách đánh xe hô một tiếng: "Đi nào." Sau đó, thú nhân Miya leo lên lưng Tạp Mã thú bề ngoài có vẻ giống tê giác, thú nhân Miya kia leo lên xong, vỗ vỗ Tạp Mã thú, ghé vào tai Tạp Mã thú nói thật nhỏ cái gì đó, Tạp Mã thú nện từng bước chân thô to hướng nhà Lôi Nặc đi đến. Xe thú chuyển động, khiến xe xóc nảy, Lôi Nặc đem bé đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của bé, một tay xoa xoa mái tóc mềm mại làm cho hắn yêu thích không thôi. Khoảng nửa tiếng sau, Tạp Mã thú đã tới trước cửa nhà Lôi Nặc, người phụ trách đánh xe đem đồ đạc trên xe tháo xuống, Lôi Nặc trả tiền công cho hắn. "Được rồi, em cứ ngồi ở đó, ăn cái này đi." Xe vừa dừng lại, bé liền nhảy xuống, thân hình nhỏ bé muốn ôm một sọt hoa quả vào trong nhà, đáng tiếc, thân hình quá nhỏ, cái mông vểnh lên, ngồi xổm chỗ đó lôi kéo nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sọt trái cây như cũ không hề nhúc nhích. Lôi Nặc nhìn thấy buồn cười, một cái liền ôm lấy bé vào trong phòng, để bé ngồi lên ghế, bỏ ra đồ ngọt được thịnh hành ở đại lục Miya vừa mua trên chợ. Đồ ngọt kia là một loại ô mai chua chua ngọt ngọt, màu xanh, phần đầu to một chút, được ướp thêm đường và rượu hoa quả, mùi vị khá ngon. Lôi Nặc đem một bình lớn mở ra, lấy một quả bỏ vào miệng bé, bi kịch liền xảy ra. Bé mở rộng miệng, ngậm vào một quả ô mai to như quả trứng gà, ngao ô nửa ngày, nước mắt lưng tròng, cái tay nhỏ khó khăn đem quả ô mai lấy ra, đưa tới trước mặt Lôi Nặc, bé muốn cho Lôi Nặc cùng ăn.