Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 865
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. CHương 865: Toàn bộ mười ba chi nhánh của nhà Đường bán hết tất cả, gom góp của cải hơn 600 người, cũng chỉ bằng 35 nghìn tỷ, mà đây là tổng tài sản khác nhau dồn vào, chứ không phải là tiền mặt. Diệp Phi lấy ra dễ như chơi, Đường Nhược Tuyết thật sự có chút hoảng hốt. Diệp Phi cười: “Anh nói tiền là của anh, em có tin không?” “Không tin.” Đường Nhược Tuyết cười khổ một tiếng: “Không phải em không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mà là tốc độ tăng trưởng này thật sự rất kinh người.” “Dù có phát triển như thế nào thì cũng không thể có được. 350 nghìn tỷ trong vài tháng”. Cô muốn nói rằng cô tin, nhưng không thể che giấu được suy nghĩ trong lòng. “Đúng vậy, đây là tiền mà anh vay” Diệp Phi cười đáp: “Anh mượn của ông Hàn cùng ngài Mã, đây chỉ là tiền tiêu vặt của bọn họ mà thôi.” “Em cứ từ từ mà sử dụng, nhất định có thể thu hồi lại tài chính sau cuộc đấu giá.” Trong số tiền này cũng có khoản mượn của Tống Vạn Ba, nhưng Diệp Phi không nói ra, sợ rằng Đường Nhược Tuyết lại buồn phiền vì Tống Hồng Nhan. “Anh cảm ơn bọn họ trước hộ em, em sẽ đến cảm ơn họ sau: Đường Nhược Tuyết biết năng lực của Diệp Phi ở Trung Hải, vì vậy sau khi xác nhận anh mượn tiền mấy người Hàn Nam Hoa, cô cũng sẽ không suy nghĩ rối rắm về vấn đề này nữa: “Đúng rồi, anh và Tống Hồng Nhan thế nào rồi?” Cô cố ý như vô tình hỏi: “Tất cả mọi việc của cô ấy đã giải quyết xong chưa?” “Về cơ bản đều đã giải quyết” Diệp Phi tránh nặng tìm nhẹ nói: ‘Mấy ngày nay anh không có tìm gặp cô ấy, nên tình hình cụ thể như thế nào cũng không rõ lắm” Đường Nhược Tuyết cười tươi: “Xem ra anh rất muốn tìm cô ấy nhỉ” “Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, anh không thể cắt đứt liên lạc với cô ấy” Diệp Phi đánh trống lảng nói: “Đúng rồi, khi nhà họ Tống gặp khó khăn, Trịnh Tuấn Khanh đã bỏ đá xuống giếng, Tống Hồng Nhan vô cùng hận anh ta” “Anh nghĩ hai người có thể chung tay đối phó với Trịnh Tuấn Khanh” Anh nói thêm: “Điều này sẽ không chỉ giúp tăng thêm sức mạnh, mà còn có thể giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau” “Đề nghị này không tì Đường Nhược Tuyết trầm ngâm nói: “Mặc dù em và Tống Hồng Nhan không ưa nhau, nhưng nếu có thể cùng nhau đối phó Trịnh Tuấn Khanh, cũng không ngại tạm thời bắt tay giảng hòa” Hai ngày nay Trịnh Tuấn Khanh quấy rối đã khiến Đường Nhược Tuyết nhận ra khuyết điểm của bản thân, một doanh nhân làm ăn theo khuôn phép như cô rất khó có thể chơi đùa được với Trịnh Tuấn Khanh vốn không có nguyên tắc. Vì vậy, Đường Nhược Tuyết sẵn sàng ngồi xuống trò chuyện với Tống Hồng Nhan cùng nhau xử lý chuyện này. Xét cho cùng, Tống Hồng Nhan nhìn vẫn dễ chịu hơn Trịnh Tuấn Khanh. Diệp Phi vui vẻ nói: “Thật không? Vậy tối nay anh sẽ liên hệ với cô ấy, xem cô ấy suy nghĩ sao về chuyện này. “ Mối quan hệ như nước với lửa giữa hai người phụ nữ ở Trung Hải ai cũng biết, Diệp Phi vẫn luôn hy vọng có cơ hội cải thiện quan hệ này, bây giờ có kẻ thù chung cần đối phó, Diệp Phi cảm thấy cơ hội đến rồi. “Anh đã lên tiếng, cô ấy nhất định sẽ đồng ý” Dường như Đường Nhược Tuyết hiểu rất rõ Tống Hồng Nhan: “Mặc dù em không thích cô ấy, nhưng em phải thừa nhận rằng cô ấy thực sự yêu anh đến tận xương tủy” “Đây cũng là một trong những lý do khiến em ghét cô ấy, cô ấy cũng được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ, là chủ tịch tập đoàn Ngũ Hồ” “Người phụ nữ oai phong một cõi như vậy, nhưng lại nghe lời anh như thế, nói gì nghe đấy, em chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một chút tiếc nuối. Nghĩ đến Tống Hồng Nhan, Diệp Phi cảm thấy có chút áy náy, Đường Nhược Tuyết nói đúng, Tống Hồng Nhan là người phụ nữ có thể vì anh mà cho đi tất cả. Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi chằm chằm rồi nói: “Diệp Phi, số của anh thật tốt, được một cô gái tốt như vậy thích”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. CHương 865: Toàn bộ mười ba chi nhánh của nhà Đường bán hết tất cả, gom góp của cải hơn 600 người, cũng chỉ bằng 35 nghìn tỷ, mà đây là tổng tài sản khác nhau dồn vào, chứ không phải là tiền mặt. Diệp Phi lấy ra dễ như chơi, Đường Nhược Tuyết thật sự có chút hoảng hốt. Diệp Phi cười: “Anh nói tiền là của anh, em có tin không?” “Không tin.” Đường Nhược Tuyết cười khổ một tiếng: “Không phải em không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mà là tốc độ tăng trưởng này thật sự rất kinh người.” “Dù có phát triển như thế nào thì cũng không thể có được. 350 nghìn tỷ trong vài tháng”. Cô muốn nói rằng cô tin, nhưng không thể che giấu được suy nghĩ trong lòng. “Đúng vậy, đây là tiền mà anh vay” Diệp Phi cười đáp: “Anh mượn của ông Hàn cùng ngài Mã, đây chỉ là tiền tiêu vặt của bọn họ mà thôi.” “Em cứ từ từ mà sử dụng, nhất định có thể thu hồi lại tài chính sau cuộc đấu giá.” Trong số tiền này cũng có khoản mượn của Tống Vạn Ba, nhưng Diệp Phi không nói ra, sợ rằng Đường Nhược Tuyết lại buồn phiền vì Tống Hồng Nhan. “Anh cảm ơn bọn họ trước hộ em, em sẽ đến cảm ơn họ sau: Đường Nhược Tuyết biết năng lực của Diệp Phi ở Trung Hải, vì vậy sau khi xác nhận anh mượn tiền mấy người Hàn Nam Hoa, cô cũng sẽ không suy nghĩ rối rắm về vấn đề này nữa: “Đúng rồi, anh và Tống Hồng Nhan thế nào rồi?” Cô cố ý như vô tình hỏi: “Tất cả mọi việc của cô ấy đã giải quyết xong chưa?” “Về cơ bản đều đã giải quyết” Diệp Phi tránh nặng tìm nhẹ nói: ‘Mấy ngày nay anh không có tìm gặp cô ấy, nên tình hình cụ thể như thế nào cũng không rõ lắm” Đường Nhược Tuyết cười tươi: “Xem ra anh rất muốn tìm cô ấy nhỉ” “Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, anh không thể cắt đứt liên lạc với cô ấy” Diệp Phi đánh trống lảng nói: “Đúng rồi, khi nhà họ Tống gặp khó khăn, Trịnh Tuấn Khanh đã bỏ đá xuống giếng, Tống Hồng Nhan vô cùng hận anh ta” “Anh nghĩ hai người có thể chung tay đối phó với Trịnh Tuấn Khanh” Anh nói thêm: “Điều này sẽ không chỉ giúp tăng thêm sức mạnh, mà còn có thể giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau” “Đề nghị này không tì Đường Nhược Tuyết trầm ngâm nói: “Mặc dù em và Tống Hồng Nhan không ưa nhau, nhưng nếu có thể cùng nhau đối phó Trịnh Tuấn Khanh, cũng không ngại tạm thời bắt tay giảng hòa” Hai ngày nay Trịnh Tuấn Khanh quấy rối đã khiến Đường Nhược Tuyết nhận ra khuyết điểm của bản thân, một doanh nhân làm ăn theo khuôn phép như cô rất khó có thể chơi đùa được với Trịnh Tuấn Khanh vốn không có nguyên tắc. Vì vậy, Đường Nhược Tuyết sẵn sàng ngồi xuống trò chuyện với Tống Hồng Nhan cùng nhau xử lý chuyện này. Xét cho cùng, Tống Hồng Nhan nhìn vẫn dễ chịu hơn Trịnh Tuấn Khanh. Diệp Phi vui vẻ nói: “Thật không? Vậy tối nay anh sẽ liên hệ với cô ấy, xem cô ấy suy nghĩ sao về chuyện này. “ Mối quan hệ như nước với lửa giữa hai người phụ nữ ở Trung Hải ai cũng biết, Diệp Phi vẫn luôn hy vọng có cơ hội cải thiện quan hệ này, bây giờ có kẻ thù chung cần đối phó, Diệp Phi cảm thấy cơ hội đến rồi. “Anh đã lên tiếng, cô ấy nhất định sẽ đồng ý” Dường như Đường Nhược Tuyết hiểu rất rõ Tống Hồng Nhan: “Mặc dù em không thích cô ấy, nhưng em phải thừa nhận rằng cô ấy thực sự yêu anh đến tận xương tủy” “Đây cũng là một trong những lý do khiến em ghét cô ấy, cô ấy cũng được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ, là chủ tịch tập đoàn Ngũ Hồ” “Người phụ nữ oai phong một cõi như vậy, nhưng lại nghe lời anh như thế, nói gì nghe đấy, em chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một chút tiếc nuối. Nghĩ đến Tống Hồng Nhan, Diệp Phi cảm thấy có chút áy náy, Đường Nhược Tuyết nói đúng, Tống Hồng Nhan là người phụ nữ có thể vì anh mà cho đi tất cả. Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi chằm chằm rồi nói: “Diệp Phi, số của anh thật tốt, được một cô gái tốt như vậy thích”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. CHương 865: Toàn bộ mười ba chi nhánh của nhà Đường bán hết tất cả, gom góp của cải hơn 600 người, cũng chỉ bằng 35 nghìn tỷ, mà đây là tổng tài sản khác nhau dồn vào, chứ không phải là tiền mặt. Diệp Phi lấy ra dễ như chơi, Đường Nhược Tuyết thật sự có chút hoảng hốt. Diệp Phi cười: “Anh nói tiền là của anh, em có tin không?” “Không tin.” Đường Nhược Tuyết cười khổ một tiếng: “Không phải em không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mà là tốc độ tăng trưởng này thật sự rất kinh người.” “Dù có phát triển như thế nào thì cũng không thể có được. 350 nghìn tỷ trong vài tháng”. Cô muốn nói rằng cô tin, nhưng không thể che giấu được suy nghĩ trong lòng. “Đúng vậy, đây là tiền mà anh vay” Diệp Phi cười đáp: “Anh mượn của ông Hàn cùng ngài Mã, đây chỉ là tiền tiêu vặt của bọn họ mà thôi.” “Em cứ từ từ mà sử dụng, nhất định có thể thu hồi lại tài chính sau cuộc đấu giá.” Trong số tiền này cũng có khoản mượn của Tống Vạn Ba, nhưng Diệp Phi không nói ra, sợ rằng Đường Nhược Tuyết lại buồn phiền vì Tống Hồng Nhan. “Anh cảm ơn bọn họ trước hộ em, em sẽ đến cảm ơn họ sau: Đường Nhược Tuyết biết năng lực của Diệp Phi ở Trung Hải, vì vậy sau khi xác nhận anh mượn tiền mấy người Hàn Nam Hoa, cô cũng sẽ không suy nghĩ rối rắm về vấn đề này nữa: “Đúng rồi, anh và Tống Hồng Nhan thế nào rồi?” Cô cố ý như vô tình hỏi: “Tất cả mọi việc của cô ấy đã giải quyết xong chưa?” “Về cơ bản đều đã giải quyết” Diệp Phi tránh nặng tìm nhẹ nói: ‘Mấy ngày nay anh không có tìm gặp cô ấy, nên tình hình cụ thể như thế nào cũng không rõ lắm” Đường Nhược Tuyết cười tươi: “Xem ra anh rất muốn tìm cô ấy nhỉ” “Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, anh không thể cắt đứt liên lạc với cô ấy” Diệp Phi đánh trống lảng nói: “Đúng rồi, khi nhà họ Tống gặp khó khăn, Trịnh Tuấn Khanh đã bỏ đá xuống giếng, Tống Hồng Nhan vô cùng hận anh ta” “Anh nghĩ hai người có thể chung tay đối phó với Trịnh Tuấn Khanh” Anh nói thêm: “Điều này sẽ không chỉ giúp tăng thêm sức mạnh, mà còn có thể giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau” “Đề nghị này không tì Đường Nhược Tuyết trầm ngâm nói: “Mặc dù em và Tống Hồng Nhan không ưa nhau, nhưng nếu có thể cùng nhau đối phó Trịnh Tuấn Khanh, cũng không ngại tạm thời bắt tay giảng hòa” Hai ngày nay Trịnh Tuấn Khanh quấy rối đã khiến Đường Nhược Tuyết nhận ra khuyết điểm của bản thân, một doanh nhân làm ăn theo khuôn phép như cô rất khó có thể chơi đùa được với Trịnh Tuấn Khanh vốn không có nguyên tắc. Vì vậy, Đường Nhược Tuyết sẵn sàng ngồi xuống trò chuyện với Tống Hồng Nhan cùng nhau xử lý chuyện này. Xét cho cùng, Tống Hồng Nhan nhìn vẫn dễ chịu hơn Trịnh Tuấn Khanh. Diệp Phi vui vẻ nói: “Thật không? Vậy tối nay anh sẽ liên hệ với cô ấy, xem cô ấy suy nghĩ sao về chuyện này. “ Mối quan hệ như nước với lửa giữa hai người phụ nữ ở Trung Hải ai cũng biết, Diệp Phi vẫn luôn hy vọng có cơ hội cải thiện quan hệ này, bây giờ có kẻ thù chung cần đối phó, Diệp Phi cảm thấy cơ hội đến rồi. “Anh đã lên tiếng, cô ấy nhất định sẽ đồng ý” Dường như Đường Nhược Tuyết hiểu rất rõ Tống Hồng Nhan: “Mặc dù em không thích cô ấy, nhưng em phải thừa nhận rằng cô ấy thực sự yêu anh đến tận xương tủy” “Đây cũng là một trong những lý do khiến em ghét cô ấy, cô ấy cũng được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ, là chủ tịch tập đoàn Ngũ Hồ” “Người phụ nữ oai phong một cõi như vậy, nhưng lại nghe lời anh như thế, nói gì nghe đấy, em chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một chút tiếc nuối. Nghĩ đến Tống Hồng Nhan, Diệp Phi cảm thấy có chút áy náy, Đường Nhược Tuyết nói đúng, Tống Hồng Nhan là người phụ nữ có thể vì anh mà cho đi tất cả. Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi chằm chằm rồi nói: “Diệp Phi, số của anh thật tốt, được một cô gái tốt như vậy thích”