Tôi là người gốc Liêu Ninh, đến Thành Đô bằng cách thi đại học. Bốn năm hao mòn thanh xuân ở đại học Tứ Xuyên, tôi học được thứ tiếng Tiêu Diêm* nửa mùa, lúc nói ra khó nghe hơn cả tiếng phổ thông ở bản địa. Mang tiếng là sinh viên xuất sắc của khoa ngoại ngữ mà tôi lại chịu thua trước tiếng địa phương ở nơi này, kể cũng thật hổ thẹn. (*) Tiếng Tiêu Diêm: tiếng phổ thông không chuẩn của người Tứ Xuyên. Thành Đô là thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Vào năm nhất, tôi quen Giả Khoa, cậu ta đến từ Miên Dương, học Luật. Ngoài việc hơi thiếu quyết đoán ra thì con người ổn ra phết. Hồi căn tin trường tôi chưa chơi bài quẹt thẻ, phiếu cơm của tôi toàn nhờ cậu ta làm giả hết. Sau này có quẹt thẻ rồi, không tiết kiệm được tiền ăn thì cậu ta quay sang tiết kiệm dùm tôi tiền điện thoại. Mỗi lần hết thẻ điện thoại là cậu ta lại cho tôi một cái mới, dĩ nhiên cũng do cậu ta làm ra. Tôi thật sự không hiểu cậu ta học luật để làm gì. Ai cũng bảo khoa ngoại ngữ đại học Tứ Xuyên lắm gái xinh, câu này không…
Chương 36
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh NguyệtTác giả: Hoàng Minh NguyệtTruyện Đam MỹTôi là người gốc Liêu Ninh, đến Thành Đô bằng cách thi đại học. Bốn năm hao mòn thanh xuân ở đại học Tứ Xuyên, tôi học được thứ tiếng Tiêu Diêm* nửa mùa, lúc nói ra khó nghe hơn cả tiếng phổ thông ở bản địa. Mang tiếng là sinh viên xuất sắc của khoa ngoại ngữ mà tôi lại chịu thua trước tiếng địa phương ở nơi này, kể cũng thật hổ thẹn. (*) Tiếng Tiêu Diêm: tiếng phổ thông không chuẩn của người Tứ Xuyên. Thành Đô là thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Vào năm nhất, tôi quen Giả Khoa, cậu ta đến từ Miên Dương, học Luật. Ngoài việc hơi thiếu quyết đoán ra thì con người ổn ra phết. Hồi căn tin trường tôi chưa chơi bài quẹt thẻ, phiếu cơm của tôi toàn nhờ cậu ta làm giả hết. Sau này có quẹt thẻ rồi, không tiết kiệm được tiền ăn thì cậu ta quay sang tiết kiệm dùm tôi tiền điện thoại. Mỗi lần hết thẻ điện thoại là cậu ta lại cho tôi một cái mới, dĩ nhiên cũng do cậu ta làm ra. Tôi thật sự không hiểu cậu ta học luật để làm gì. Ai cũng bảo khoa ngoại ngữ đại học Tứ Xuyên lắm gái xinh, câu này không… “Bạch đại phu, ngài xem giúp ta lần nữa?”Phải nói rằng nhìn từ ngoại hình, vị Dương công tử này cũng khác xa so với mười ngày trước, ít nhất là sắc mặt hồng hào hơn hẳn lúc trước.Không trách được bản thân hắn ta lại có vẻ phấn khích như vậy.Lúc Mạnh Lâm Thanh bắt mạch, Dương công tử cũng không chịu ngồi yên, miệng liên tục lải nhải.“Bạch đại phu, mười ngày nay ta đều nghe lời ngài, những thứ không nên động vào thì tuyệt đối không động vào. Hơn nữa còn uống thuốc ngài kê cho, ta cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh hơn rất nhiều!”Như thể sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử còn chìa tay còn lại ra, giơ cánh tay lên để chứng minh.Mạnh Lâm Thanh: “…”Chỉ với hai lạng thịt này, đừng có mà làm trò cười cho thiên hạ nữa.“Đừng có động đậy.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng nói, người này đúng là phiền phức!“Vâng vâng vâng.” Dương công tử nghe lời vô cùng, thấy Bạch đại phu nhắm mắt cảm nhận mạch tượng, hắn ta l.i.ế.m l**m môi, ánh mắt ái muội hỏi: “Cái kia, Bạch đại phu…”Mạnh Lâm Thanh mở mắt: “Có chuyện thì nói.”“Chính là đã mười ngày rồi, ta cảm thấy cơ thể ta đã hồi phục khá tốt, vậy ta có thể… không cần kiêng sắc nữa được không?” Dương công tử tràn đầy mong đợi.Kiêng rượu thì dễ, kiêng sắc mới là cực hình.Hắn ta có đến tám vị mỹ thiếp, chỉ có thể nhìn không thể chạm quả thực là tra tấn.Mạnh Lâm Thanh cười lạnh, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.Chỉ mới kiêng sắc mười ngày đã khiến hắn ta khó chịu như vậy, cũng chẳng trách trước kia có thể hủy hoại thân thể đến mức đó.“Chỉ là tạm thời thôi.” Giọng Mạnh Lâm Thanh khá lạnh nhạt.“Cái gì?” Dương công tử há hốc mồm.Không ổn, không ổn rồi, nghe Bạch đại phu nói vậy là không ổn rồi!“Cơ thể ngươi vẫn chưa được điều trị khỏi hẳn, còn lâu mới được.” Mạnh Lâm Thanh cúi đầu viết đơn thuốc, hoàn toàn không hứng thú với vẻ mặt ủ rũ của Dương công tử: "Nếu không muốn kiêng sắc, sau này sẽ không thể có con.”Còn điều gì thảm hơn việc kiêng sắc, đối với Dương công tử mà nói đó chính là tuyệt tự!Hắn ta nào dám phụ lòng tổ tông!“Bạch đại phu, nhất định phải kiêng sắc sao?” Dương công tử thầm nghĩ, thật sự không thể thương lượng lại sao?“Ngươi coi lời ta nói là trò đùa sao?” Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, phiền nhất là loại bệnh nhân không hiểu tiếng người này.Không làm theo lời dặn của thầy thuốc, quả thực là tự tìm đường chết, cho dù Mạnh Lâm Thanh lợi hại đến đâu cũng không có bản năng cứu người muốn chết.Dương công tử thấy Bạch đại phu tức giận, bản thân cũng bị khả năng tuyệt hậu dọa sợ, lập tức thái độ đại biến thành thật hơn nhiều.“Bạch đại phu, ngài đừng giận, đừng giận mà!”Dương công tử thực sự cảm thấy ấm ức, đã kiêng sắc mười ngày còn phải tiếp tục kiêng sắc, việc này đối với hắn thật sự không dễ dàng.“Ngài yên tâm, ta nhất định nghe lời ngài, bảo kiêng là kiêng, ta đảm bảo!”Như là sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử giơ tay chỉ trời, làm ra bộ dạng thề thốt.“Có thể có con hay không, còn phải xem chính ngươi.” Mạnh Lâm Thanh đưa phương thuốc đã viết xong cho Tử Ngọc, ra hiệu cho Dương công tử có thể đi giao bạc lấy thuốc rồi.Dương công tử vội vàng cười nịnh nọt, đi theo Tử Ngọc.Cũng không biết phải kiêng đến khi nào.May mà sự thay đổi của thân thể, chính hắn có thể cảm nhận được cho nên mới đặc biệt tin phục Bạch đại phu.Dương công tử ngày thường ăn chơi trác táng không thiếu bạn bè xấu xa, nhưng gần đây vì muốn kiêng sắc, rất ít khi xuất hiện ở chốn phong hoa tuyết nguyệt.Chỉ là sợ bản thân nhịn không được.
“Bạch đại phu, ngài xem giúp ta lần nữa?”
Phải nói rằng nhìn từ ngoại hình, vị Dương công tử này cũng khác xa so với mười ngày trước, ít nhất là sắc mặt hồng hào hơn hẳn lúc trước.
Không trách được bản thân hắn ta lại có vẻ phấn khích như vậy.
Lúc Mạnh Lâm Thanh bắt mạch, Dương công tử cũng không chịu ngồi yên, miệng liên tục lải nhải.
“Bạch đại phu, mười ngày nay ta đều nghe lời ngài, những thứ không nên động vào thì tuyệt đối không động vào. Hơn nữa còn uống thuốc ngài kê cho, ta cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh hơn rất nhiều!”
Như thể sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử còn chìa tay còn lại ra, giơ cánh tay lên để chứng minh.
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Chỉ với hai lạng thịt này, đừng có mà làm trò cười cho thiên hạ nữa.
“Đừng có động đậy.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng nói, người này đúng là phiền phức!
“Vâng vâng vâng.” Dương công tử nghe lời vô cùng, thấy Bạch đại phu nhắm mắt cảm nhận mạch tượng, hắn ta l.i.ế.m l**m môi, ánh mắt ái muội hỏi: “Cái kia, Bạch đại phu…”
Mạnh Lâm Thanh mở mắt: “Có chuyện thì nói.”
“Chính là đã mười ngày rồi, ta cảm thấy cơ thể ta đã hồi phục khá tốt, vậy ta có thể… không cần kiêng sắc nữa được không?” Dương công tử tràn đầy mong đợi.
Kiêng rượu thì dễ, kiêng sắc mới là cực hình.
Hắn ta có đến tám vị mỹ thiếp, chỉ có thể nhìn không thể chạm quả thực là tra tấn.
Mạnh Lâm Thanh cười lạnh, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Chỉ mới kiêng sắc mười ngày đã khiến hắn ta khó chịu như vậy, cũng chẳng trách trước kia có thể hủy hoại thân thể đến mức đó.
“Chỉ là tạm thời thôi.” Giọng Mạnh Lâm Thanh khá lạnh nhạt.
“Cái gì?” Dương công tử há hốc mồm.
Không ổn, không ổn rồi, nghe Bạch đại phu nói vậy là không ổn rồi!
“Cơ thể ngươi vẫn chưa được điều trị khỏi hẳn, còn lâu mới được.” Mạnh Lâm Thanh cúi đầu viết đơn thuốc, hoàn toàn không hứng thú với vẻ mặt ủ rũ của Dương công tử: "Nếu không muốn kiêng sắc, sau này sẽ không thể có con.”
Còn điều gì thảm hơn việc kiêng sắc, đối với Dương công tử mà nói đó chính là tuyệt tự!
Hắn ta nào dám phụ lòng tổ tông!
“Bạch đại phu, nhất định phải kiêng sắc sao?” Dương công tử thầm nghĩ, thật sự không thể thương lượng lại sao?
“Ngươi coi lời ta nói là trò đùa sao?” Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, phiền nhất là loại bệnh nhân không hiểu tiếng người này.
Không làm theo lời dặn của thầy thuốc, quả thực là tự tìm đường chết, cho dù Mạnh Lâm Thanh lợi hại đến đâu cũng không có bản năng cứu người muốn chết.
Dương công tử thấy Bạch đại phu tức giận, bản thân cũng bị khả năng tuyệt hậu dọa sợ, lập tức thái độ đại biến thành thật hơn nhiều.
“Bạch đại phu, ngài đừng giận, đừng giận mà!”
Dương công tử thực sự cảm thấy ấm ức, đã kiêng sắc mười ngày còn phải tiếp tục kiêng sắc, việc này đối với hắn thật sự không dễ dàng.
“Ngài yên tâm, ta nhất định nghe lời ngài, bảo kiêng là kiêng, ta đảm bảo!”
Như là sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử giơ tay chỉ trời, làm ra bộ dạng thề thốt.
“Có thể có con hay không, còn phải xem chính ngươi.” Mạnh Lâm Thanh đưa phương thuốc đã viết xong cho Tử Ngọc, ra hiệu cho Dương công tử có thể đi giao bạc lấy thuốc rồi.
Dương công tử vội vàng cười nịnh nọt, đi theo Tử Ngọc.
Cũng không biết phải kiêng đến khi nào.
May mà sự thay đổi của thân thể, chính hắn có thể cảm nhận được cho nên mới đặc biệt tin phục Bạch đại phu.
Dương công tử ngày thường ăn chơi trác táng không thiếu bạn bè xấu xa, nhưng gần đây vì muốn kiêng sắc, rất ít khi xuất hiện ở chốn phong hoa tuyết nguyệt.
Chỉ là sợ bản thân nhịn không được.
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh NguyệtTác giả: Hoàng Minh NguyệtTruyện Đam MỹTôi là người gốc Liêu Ninh, đến Thành Đô bằng cách thi đại học. Bốn năm hao mòn thanh xuân ở đại học Tứ Xuyên, tôi học được thứ tiếng Tiêu Diêm* nửa mùa, lúc nói ra khó nghe hơn cả tiếng phổ thông ở bản địa. Mang tiếng là sinh viên xuất sắc của khoa ngoại ngữ mà tôi lại chịu thua trước tiếng địa phương ở nơi này, kể cũng thật hổ thẹn. (*) Tiếng Tiêu Diêm: tiếng phổ thông không chuẩn của người Tứ Xuyên. Thành Đô là thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Vào năm nhất, tôi quen Giả Khoa, cậu ta đến từ Miên Dương, học Luật. Ngoài việc hơi thiếu quyết đoán ra thì con người ổn ra phết. Hồi căn tin trường tôi chưa chơi bài quẹt thẻ, phiếu cơm của tôi toàn nhờ cậu ta làm giả hết. Sau này có quẹt thẻ rồi, không tiết kiệm được tiền ăn thì cậu ta quay sang tiết kiệm dùm tôi tiền điện thoại. Mỗi lần hết thẻ điện thoại là cậu ta lại cho tôi một cái mới, dĩ nhiên cũng do cậu ta làm ra. Tôi thật sự không hiểu cậu ta học luật để làm gì. Ai cũng bảo khoa ngoại ngữ đại học Tứ Xuyên lắm gái xinh, câu này không… “Bạch đại phu, ngài xem giúp ta lần nữa?”Phải nói rằng nhìn từ ngoại hình, vị Dương công tử này cũng khác xa so với mười ngày trước, ít nhất là sắc mặt hồng hào hơn hẳn lúc trước.Không trách được bản thân hắn ta lại có vẻ phấn khích như vậy.Lúc Mạnh Lâm Thanh bắt mạch, Dương công tử cũng không chịu ngồi yên, miệng liên tục lải nhải.“Bạch đại phu, mười ngày nay ta đều nghe lời ngài, những thứ không nên động vào thì tuyệt đối không động vào. Hơn nữa còn uống thuốc ngài kê cho, ta cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh hơn rất nhiều!”Như thể sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử còn chìa tay còn lại ra, giơ cánh tay lên để chứng minh.Mạnh Lâm Thanh: “…”Chỉ với hai lạng thịt này, đừng có mà làm trò cười cho thiên hạ nữa.“Đừng có động đậy.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng nói, người này đúng là phiền phức!“Vâng vâng vâng.” Dương công tử nghe lời vô cùng, thấy Bạch đại phu nhắm mắt cảm nhận mạch tượng, hắn ta l.i.ế.m l**m môi, ánh mắt ái muội hỏi: “Cái kia, Bạch đại phu…”Mạnh Lâm Thanh mở mắt: “Có chuyện thì nói.”“Chính là đã mười ngày rồi, ta cảm thấy cơ thể ta đã hồi phục khá tốt, vậy ta có thể… không cần kiêng sắc nữa được không?” Dương công tử tràn đầy mong đợi.Kiêng rượu thì dễ, kiêng sắc mới là cực hình.Hắn ta có đến tám vị mỹ thiếp, chỉ có thể nhìn không thể chạm quả thực là tra tấn.Mạnh Lâm Thanh cười lạnh, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.Chỉ mới kiêng sắc mười ngày đã khiến hắn ta khó chịu như vậy, cũng chẳng trách trước kia có thể hủy hoại thân thể đến mức đó.“Chỉ là tạm thời thôi.” Giọng Mạnh Lâm Thanh khá lạnh nhạt.“Cái gì?” Dương công tử há hốc mồm.Không ổn, không ổn rồi, nghe Bạch đại phu nói vậy là không ổn rồi!“Cơ thể ngươi vẫn chưa được điều trị khỏi hẳn, còn lâu mới được.” Mạnh Lâm Thanh cúi đầu viết đơn thuốc, hoàn toàn không hứng thú với vẻ mặt ủ rũ của Dương công tử: "Nếu không muốn kiêng sắc, sau này sẽ không thể có con.”Còn điều gì thảm hơn việc kiêng sắc, đối với Dương công tử mà nói đó chính là tuyệt tự!Hắn ta nào dám phụ lòng tổ tông!“Bạch đại phu, nhất định phải kiêng sắc sao?” Dương công tử thầm nghĩ, thật sự không thể thương lượng lại sao?“Ngươi coi lời ta nói là trò đùa sao?” Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, phiền nhất là loại bệnh nhân không hiểu tiếng người này.Không làm theo lời dặn của thầy thuốc, quả thực là tự tìm đường chết, cho dù Mạnh Lâm Thanh lợi hại đến đâu cũng không có bản năng cứu người muốn chết.Dương công tử thấy Bạch đại phu tức giận, bản thân cũng bị khả năng tuyệt hậu dọa sợ, lập tức thái độ đại biến thành thật hơn nhiều.“Bạch đại phu, ngài đừng giận, đừng giận mà!”Dương công tử thực sự cảm thấy ấm ức, đã kiêng sắc mười ngày còn phải tiếp tục kiêng sắc, việc này đối với hắn thật sự không dễ dàng.“Ngài yên tâm, ta nhất định nghe lời ngài, bảo kiêng là kiêng, ta đảm bảo!”Như là sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử giơ tay chỉ trời, làm ra bộ dạng thề thốt.“Có thể có con hay không, còn phải xem chính ngươi.” Mạnh Lâm Thanh đưa phương thuốc đã viết xong cho Tử Ngọc, ra hiệu cho Dương công tử có thể đi giao bạc lấy thuốc rồi.Dương công tử vội vàng cười nịnh nọt, đi theo Tử Ngọc.Cũng không biết phải kiêng đến khi nào.May mà sự thay đổi của thân thể, chính hắn có thể cảm nhận được cho nên mới đặc biệt tin phục Bạch đại phu.Dương công tử ngày thường ăn chơi trác táng không thiếu bạn bè xấu xa, nhưng gần đây vì muốn kiêng sắc, rất ít khi xuất hiện ở chốn phong hoa tuyết nguyệt.Chỉ là sợ bản thân nhịn không được.