Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 869
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 869: “Bảy trăm tỷ lần thứ…” Lúc hắn định hô lên lần thứ ba, cửa phòng yến hội đang đóng chặt bỗng mở ra. “Một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ” Diệp Phi đi vào trong. Nhìn thấy Diệp Phi giữa đường nhảy ra, tất cả mọi người ở đây đều im lặng. Không ai có thể nghĩ đến lúc này có người dám tăng giá, dù sao đối phương cũng là gia tộc nhà họ Trịnh. Càng không nghĩ đến Diệp Phi vừa ra giá đã là một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, tiền mà cứ như là giấy vậy. Nên mọi người đều quay đầu lại nhìn anh, không biết thằng nhóc này ngu ngốc hay là quá ngạo mạn đây? Người phụ trách dẫn theo bảo vệ đến gần, ánh mắt tỏ ra vẻ đối địch. Anh ta cho rằng Diệp Phi đến quấy rối: “Thưa ngài, tôi muốn kiểm tra tư cách của ngài” Ngón tay của Diệp Phi nhẹ nhàng đưa lên, một tấm thiệp mời bay vào tay người quản lý: “Đây là thiệp mời mà hôm qua ngài Chu đã đưa cho tôi.” “Ở trong đó còn có tiền đảm bảo, nên mấy người cút được bao xa thì cút đi” Người quản lý liếc mắt nhìn tấm thiệp mời, khóe miệng không ngừng giật giật, thiệp mời không hề là giả. Sau đó lại liếc nhìn số tiền đảm bảo, mí mắt càng nhịn không được nhảy lên. Tiền đảm bảo, ba mươi lắm ngàn tỷ. Cũng quá đốt tiền rồi. Vẻ mặt anh ta không vui liếc nhìn Trịnh Tuấn Khanh, cuối cùng vẫn lùi sang một bên. Tuy là anh ta đã hiểu rõ rằng Diệp Phi đến là để tranh chấp với Trịnh Tuấn Khanh nhưng mà anh ta cũng không thể từ chối người đấu giá vừa hợp pháp vừa có thực lực được. Nếu không… sẽ mất hết danh tiếng. Thấy Diệp Phi có tư cách đấu giá, mọi người lại càng xôn xao bàn tán. Không ngờ Diệp Phi thật sự có khả năng về tài chính. Lăng Thiên Thủy cũng nhìn chằm chằm Diệp Phi, ánh mắt lóe lên tia lạnh băng. Cao Tĩnh thì vui vẻ phấn khởi. Nhưng mà Trịnh Tuấn Khanh thì ngay cả mắt cũng không thèm liếc, dường như là Diệp Phi không xứng là đối thủ của anh ta. “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ lần đầu tiên…” Lúc người chủ trì đang định hô lên thì Trịnh Tuấn Khanh đã giơ bảng. “Hai nghìn một trăm tỷ” Vừa nói xong thì tất cả mọi người lại xôn xao, hai nghìn một trăm tỷ đã vượt qua giá trị của mảnh ngọc thạch. Rõ ràng đây là một trận tranh chấp. Chỉ là rất nhiều người ở đây cũng không coi trọng một thằng nhóc nói giọng địa phương khác lấy gì để đối đầu với cậu ba nhà họ Trịnh? Không ít những cô gái xinh đẹp diễm lệ cười cười khinh thường, cảm thấy Diệp Phi đúng là không biết tự lượng sức mình. Diệp Phi không hề chớp mắt: “3500 tỷ” Diệp Phi đưa tay về phía trước, đồng thời hô lên một con số khổng lồ. Bán đấu giá quan trọng nhất chính là khí thế. Khí thế như hổ có thể sẽ hạ gục được đối phương. Thà rằng một lần đưa ra giá cao nhất còn hơn là cứ giảng co từ từ tăng giá đấu với đối thủ. Vậy nên lúc đấu giá không cần phải có năng lực tài chính. Mà còn cần cả hiểu biết về tâm lý còn người. Hôm nay Diệp Phi đến đây chính là để đè chết Trịnh Tuấn Khanh, nên vừa ra giá đã là những con số khổng lồ.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 869: “Bảy trăm tỷ lần thứ…” Lúc hắn định hô lên lần thứ ba, cửa phòng yến hội đang đóng chặt bỗng mở ra. “Một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ” Diệp Phi đi vào trong. Nhìn thấy Diệp Phi giữa đường nhảy ra, tất cả mọi người ở đây đều im lặng. Không ai có thể nghĩ đến lúc này có người dám tăng giá, dù sao đối phương cũng là gia tộc nhà họ Trịnh. Càng không nghĩ đến Diệp Phi vừa ra giá đã là một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, tiền mà cứ như là giấy vậy. Nên mọi người đều quay đầu lại nhìn anh, không biết thằng nhóc này ngu ngốc hay là quá ngạo mạn đây? Người phụ trách dẫn theo bảo vệ đến gần, ánh mắt tỏ ra vẻ đối địch. Anh ta cho rằng Diệp Phi đến quấy rối: “Thưa ngài, tôi muốn kiểm tra tư cách của ngài” Ngón tay của Diệp Phi nhẹ nhàng đưa lên, một tấm thiệp mời bay vào tay người quản lý: “Đây là thiệp mời mà hôm qua ngài Chu đã đưa cho tôi.” “Ở trong đó còn có tiền đảm bảo, nên mấy người cút được bao xa thì cút đi” Người quản lý liếc mắt nhìn tấm thiệp mời, khóe miệng không ngừng giật giật, thiệp mời không hề là giả. Sau đó lại liếc nhìn số tiền đảm bảo, mí mắt càng nhịn không được nhảy lên. Tiền đảm bảo, ba mươi lắm ngàn tỷ. Cũng quá đốt tiền rồi. Vẻ mặt anh ta không vui liếc nhìn Trịnh Tuấn Khanh, cuối cùng vẫn lùi sang một bên. Tuy là anh ta đã hiểu rõ rằng Diệp Phi đến là để tranh chấp với Trịnh Tuấn Khanh nhưng mà anh ta cũng không thể từ chối người đấu giá vừa hợp pháp vừa có thực lực được. Nếu không… sẽ mất hết danh tiếng. Thấy Diệp Phi có tư cách đấu giá, mọi người lại càng xôn xao bàn tán. Không ngờ Diệp Phi thật sự có khả năng về tài chính. Lăng Thiên Thủy cũng nhìn chằm chằm Diệp Phi, ánh mắt lóe lên tia lạnh băng. Cao Tĩnh thì vui vẻ phấn khởi. Nhưng mà Trịnh Tuấn Khanh thì ngay cả mắt cũng không thèm liếc, dường như là Diệp Phi không xứng là đối thủ của anh ta. “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ lần đầu tiên…” Lúc người chủ trì đang định hô lên thì Trịnh Tuấn Khanh đã giơ bảng. “Hai nghìn một trăm tỷ” Vừa nói xong thì tất cả mọi người lại xôn xao, hai nghìn một trăm tỷ đã vượt qua giá trị của mảnh ngọc thạch. Rõ ràng đây là một trận tranh chấp. Chỉ là rất nhiều người ở đây cũng không coi trọng một thằng nhóc nói giọng địa phương khác lấy gì để đối đầu với cậu ba nhà họ Trịnh? Không ít những cô gái xinh đẹp diễm lệ cười cười khinh thường, cảm thấy Diệp Phi đúng là không biết tự lượng sức mình. Diệp Phi không hề chớp mắt: “3500 tỷ” Diệp Phi đưa tay về phía trước, đồng thời hô lên một con số khổng lồ. Bán đấu giá quan trọng nhất chính là khí thế. Khí thế như hổ có thể sẽ hạ gục được đối phương. Thà rằng một lần đưa ra giá cao nhất còn hơn là cứ giảng co từ từ tăng giá đấu với đối thủ. Vậy nên lúc đấu giá không cần phải có năng lực tài chính. Mà còn cần cả hiểu biết về tâm lý còn người. Hôm nay Diệp Phi đến đây chính là để đè chết Trịnh Tuấn Khanh, nên vừa ra giá đã là những con số khổng lồ.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 869: “Bảy trăm tỷ lần thứ…” Lúc hắn định hô lên lần thứ ba, cửa phòng yến hội đang đóng chặt bỗng mở ra. “Một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ” Diệp Phi đi vào trong. Nhìn thấy Diệp Phi giữa đường nhảy ra, tất cả mọi người ở đây đều im lặng. Không ai có thể nghĩ đến lúc này có người dám tăng giá, dù sao đối phương cũng là gia tộc nhà họ Trịnh. Càng không nghĩ đến Diệp Phi vừa ra giá đã là một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, tiền mà cứ như là giấy vậy. Nên mọi người đều quay đầu lại nhìn anh, không biết thằng nhóc này ngu ngốc hay là quá ngạo mạn đây? Người phụ trách dẫn theo bảo vệ đến gần, ánh mắt tỏ ra vẻ đối địch. Anh ta cho rằng Diệp Phi đến quấy rối: “Thưa ngài, tôi muốn kiểm tra tư cách của ngài” Ngón tay của Diệp Phi nhẹ nhàng đưa lên, một tấm thiệp mời bay vào tay người quản lý: “Đây là thiệp mời mà hôm qua ngài Chu đã đưa cho tôi.” “Ở trong đó còn có tiền đảm bảo, nên mấy người cút được bao xa thì cút đi” Người quản lý liếc mắt nhìn tấm thiệp mời, khóe miệng không ngừng giật giật, thiệp mời không hề là giả. Sau đó lại liếc nhìn số tiền đảm bảo, mí mắt càng nhịn không được nhảy lên. Tiền đảm bảo, ba mươi lắm ngàn tỷ. Cũng quá đốt tiền rồi. Vẻ mặt anh ta không vui liếc nhìn Trịnh Tuấn Khanh, cuối cùng vẫn lùi sang một bên. Tuy là anh ta đã hiểu rõ rằng Diệp Phi đến là để tranh chấp với Trịnh Tuấn Khanh nhưng mà anh ta cũng không thể từ chối người đấu giá vừa hợp pháp vừa có thực lực được. Nếu không… sẽ mất hết danh tiếng. Thấy Diệp Phi có tư cách đấu giá, mọi người lại càng xôn xao bàn tán. Không ngờ Diệp Phi thật sự có khả năng về tài chính. Lăng Thiên Thủy cũng nhìn chằm chằm Diệp Phi, ánh mắt lóe lên tia lạnh băng. Cao Tĩnh thì vui vẻ phấn khởi. Nhưng mà Trịnh Tuấn Khanh thì ngay cả mắt cũng không thèm liếc, dường như là Diệp Phi không xứng là đối thủ của anh ta. “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ lần đầu tiên…” Lúc người chủ trì đang định hô lên thì Trịnh Tuấn Khanh đã giơ bảng. “Hai nghìn một trăm tỷ” Vừa nói xong thì tất cả mọi người lại xôn xao, hai nghìn một trăm tỷ đã vượt qua giá trị của mảnh ngọc thạch. Rõ ràng đây là một trận tranh chấp. Chỉ là rất nhiều người ở đây cũng không coi trọng một thằng nhóc nói giọng địa phương khác lấy gì để đối đầu với cậu ba nhà họ Trịnh? Không ít những cô gái xinh đẹp diễm lệ cười cười khinh thường, cảm thấy Diệp Phi đúng là không biết tự lượng sức mình. Diệp Phi không hề chớp mắt: “3500 tỷ” Diệp Phi đưa tay về phía trước, đồng thời hô lên một con số khổng lồ. Bán đấu giá quan trọng nhất chính là khí thế. Khí thế như hổ có thể sẽ hạ gục được đối phương. Thà rằng một lần đưa ra giá cao nhất còn hơn là cứ giảng co từ từ tăng giá đấu với đối thủ. Vậy nên lúc đấu giá không cần phải có năng lực tài chính. Mà còn cần cả hiểu biết về tâm lý còn người. Hôm nay Diệp Phi đến đây chính là để đè chết Trịnh Tuấn Khanh, nên vừa ra giá đã là những con số khổng lồ.