"Anh Hắc! Anh đừng đuổi nữa! Coi như tôi cầu anh đó đó!" Trên con đường xi măng của thôn Thanh Hà, một thiếu niên dung mạo tinh xảo vừa chạy vừa hét, hai chân thoăn thoắt như bay, còn không quên quay đầu nhìn con chó dữ nổi tiếng trong thôn, một con chó đen to tướng đang đuổi theo sát nút. Thiếu niên ấy tên là Bạch Đào, là một blogger ẩm thực có chút tiếng tăm. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn rất được mèo chó yêu thích, trừ Đại Hắc nhà bác cả. Cách đây mấy năm, khi Đại Hắc còn nhỏ, hễ thấy Bạch Đào là vừa rượt vừa cắn. Không chảy máu nhưng đau thì có thừa. Bạch Đào từng nói chuyện này với bác cả hai lần, nhưng đối phương chỉ cười cợt cho qua, bảo chó con thích cậu, đang đùa giỡn thôi. Mãi đến khi Tiểu Hắc lớn thành Đại Hắc, một vuốt làm cậu rách cả da chảy máu, lúc tự lấy cồn sát trùng vết thương, Bạch Đào vô tình thấy bác cả đang cho Đại Hắc ăn thịt, còn vừa đút vừa khen ngoan lắm. Chính khoảnh khắc đó, Bạch Đào hiểu ra, mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà bác, bị ghét bỏ cũng là chuyện…
Chương 15: Bánh trôi
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu HổTác giả: Quất Tử Tranh Chấp NhiTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Anh Hắc! Anh đừng đuổi nữa! Coi như tôi cầu anh đó đó!" Trên con đường xi măng của thôn Thanh Hà, một thiếu niên dung mạo tinh xảo vừa chạy vừa hét, hai chân thoăn thoắt như bay, còn không quên quay đầu nhìn con chó dữ nổi tiếng trong thôn, một con chó đen to tướng đang đuổi theo sát nút. Thiếu niên ấy tên là Bạch Đào, là một blogger ẩm thực có chút tiếng tăm. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn rất được mèo chó yêu thích, trừ Đại Hắc nhà bác cả. Cách đây mấy năm, khi Đại Hắc còn nhỏ, hễ thấy Bạch Đào là vừa rượt vừa cắn. Không chảy máu nhưng đau thì có thừa. Bạch Đào từng nói chuyện này với bác cả hai lần, nhưng đối phương chỉ cười cợt cho qua, bảo chó con thích cậu, đang đùa giỡn thôi. Mãi đến khi Tiểu Hắc lớn thành Đại Hắc, một vuốt làm cậu rách cả da chảy máu, lúc tự lấy cồn sát trùng vết thương, Bạch Đào vô tình thấy bác cả đang cho Đại Hắc ăn thịt, còn vừa đút vừa khen ngoan lắm. Chính khoảnh khắc đó, Bạch Đào hiểu ra, mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà bác, bị ghét bỏ cũng là chuyện… Bạch Đào mới leo được nửa chừng núi thì đã bị Bùi Tranh, người đi nhanh chân, đuổi kịp. Đại Hắc cũng từ giữa đường nhảy ra, lè lưỡi, vẫy đuôi mừng rỡ chạy vòng vòng quanh Bùi Tranh.Bạch Đào ôm cái vại lên cao một chút, nói: "Cách này của ngươi đúng là hữu dụng thật đấy."Bùi Tranh giơ chân né Đại Hắc: "Lan thẩm bảo là ta dạy ngươi.""Ha ha." Bạch Đào bật cười, "Chứng tỏ ta là kẻ chuyên nghiệp rồi.""Ta vừa ở khúc hạ lưu con suối, thấy hai căn nhà mới xây. Đó là nhà của Đại Ngưu với An ca hả?""Ừ.""Huynh với họ thân thiết như thế, sao không xây chung một chỗ?""Không đủ chỗ." Khu đất ở hạ lưu chỉ đủ xây cho hai hộ, Bùi Tranh vốn thích yên tĩnh nên dứt khoát dời lên trên một đoạn. Dù sao cũng không xa, cách chừng trăm mét.Về tới nhà, Bạch Đào đem cái vại đặt vào bếp, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. "Bùi đại ca, huynh có đói không? Giờ cũng đã qua Ngọ rồi, ta nấu gì ăn trước nhé?"Bùi Tranh gật đầu."Vậy huỵn nhóm lửa, ta chuẩn bị đồ ăn." Bạch Đào cắt một miếng thịt ba chỉ, rửa sạch rồi nói, "Cho tiện thì trưa nay ăn mì đi."Cậu băm nhỏ thịt cùng với ít hành gừng, nêm chút muối rồi vo thành từng viên thịt nhỏ, để sang một bên. Sau đó lấy nốt hai quả trứng còn lại trong nhà Bùi Tranh, đập ra, đun nóng dầu rồi chiên hai quả trứng ốp-la. Cho thêm nước vào nồi, nước sôi thì thả thịt viên vào, đợi chín gần thì bỏ mì vào nấu chung.Bạch Đào lấy hai cái bát to, cho sẵn gia vị, rồi múc mì vào. Mỗi người một quả trứng ốp, thêm vài viên thịt, hoàn hảo.Bùi Tranh ăn khỏe hơn Bạch Đào một chút, bát mì của y đầy đến mức suýt tràn ra ngoài.Nồi còn ít nước súp, Bạch Đào bẻ hai cái bánh bao cho vào nồi, để ngấm hết nước rồi đem bỏ vào bát ăn của Đại Hắc. Thấy Đại Hắc vừa vẫy đuôi vừa ăn ngon lành, cậu còn gắp thêm một viên thịt từ bát mình bỏ vào cho nó."Sau này không được bắt nạt ta nữa, biết chưa." Cậu nói.Đại Hắc vừa thè lưỡi l**m một cái đã nuốt trọn viên thịt, Bạch Đào nghi ngờ không biết nó có cảm nhận được mùi vị gì không. Không nhịn được mà lẩm bẩm, "Mày thế này với Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả thì khác gì đâu?"Bùi Tranh ngồi dưới hiên, bưng bát mì, vừa ăn vừa nhìn một người một chó chơi đùa với nhau.Ăn cơm xong, Bùi Tranh dọn dẹp sạch sẽ bếp núc rồi lấy ra mấy đầu tên cũ từng dùng trước kia, ngồi ở sân bắt đầu mài lại. Còn Bạch Đào thì chuẩn bị nguyên liệu làm nhân bánh trôi. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cậu định làm ít bánh trôi để có không khí lễ.Đầu tiên, cậu đổ mè đen và đậu phộng mua sẵn vào chảo, rang nhỏ lửa cho đến khi thơm và giòn, rồi bỏ hết vào cối đá để giã. Việc này khá tốn sức, Bạch Đào mới giã được một nửa thì đã mỏi tay, cuối cùng ôm cối đá lạch bạch chạy đi tìm Bùi Tranh.Bùi Tranh lúc này vừa mài xong mũi tên, đang định gọi Đại Hắc cùng lên núi, thì bắt gặp ánh mắt trông mong của Bạch Đào."Bùi đại ca sắp lên núi à?"Bùi Tranh im lặng một lúc, rồi đặt cung xuống: "Có chuyện gì?"Bạch Đào lập tức đưa cối đá ra: "Hehe, ta muốn nhờ huynh giúp ta giã nốt cái này."Bùi Tranh nhận lấy cối, ngồi dưới hiên nhà bắt đầu làm việc."Không cần giã quá mịn đâu, để lại chút cảm giác hạt là được." Bạch Đào vừa nói vừa ngầm khen y trong lòng thêm mấy câu, sau đó quay về bếp, cắt vụn đường đỏ để sẵn sang một bên.Đợi nhào xong bột nếp, Bùi Tranh cũng bưng cối vào bếp, đưa tay ra ra hiệu.Bạch Đào gật đầu: "Cảm ơn Bùi đại ca, vậy là được rồi."Cậu đổ phần hạt đã giã vào thau, cho thêm đường đỏ và mỡ lợn, trộn đều rồi viên thành từng viên nhỏ vừa phải. Sau đó gói nhân vào trong vỏ bột nếp, là thành bánh trôi.Bột nếp cậu chuẩn bị có hơi nhiều, bánh trôi cỡ khoảng ba phân đường kính, cuối cùng cũng nặn được hơn 100 viên. Phần bột thừa không đủ gói nhân, Bạch Đào vo lại, bỏ vào bát, đậy khăn ẩm lên, định sáng mai nấu bánh trôi không nhân, chỉ cần nấu chín rồi thêm tí đường là ngon, nếu có thêm chút rượu nếp nữa thì càng tuyệt.Bạch Đào xoa xoa cổ tay, không thấy Bùi Tranh và Đại Hắc đâu, biết chắc hai người lại lên núi rồi. Cậu tìm một cái giỏ tre, rửa sạch, lót vải màn vào, rồi đặt 30 viên bánh trôi vào trong, gập mép vải lại phủ lên trên.Chờ Bùi Tranh quay lại, cậu nói một tiếng rồi xách giỏ ra ngoài.Dựa theo trí nhớ, Bạch Đào tìm đến nhà lý chính. Người mở cửa vẫn là chàng thanh niên lần trước, lý chính cũng vừa khéo có mặt ở nhà."Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cháu làm chút bánh trôi quê nhà." Bạch Đào đặt giỏ lên bàn, "Cảm ơn lý chính đã thu nhận, đây là chút lòng thành của cháu."Hôm nay cậu đến, một là nhân dịp lễ bày tỏ lòng biết ơn vì được phép ở lại Thanh Hà thôn, hai là muốn hỏi thăm về mấy căn nhà trống trong thôn. Cậu không tiện ở nhờ nhà Bùi Tranh mãi, giờ trong tay đã có ít tiền, cũng nên dọn ra ngoài ở riêng. Còn chuyện dựng nhà mới thì thôi, số tiền cậu có không đủ đâu.Lý chính mời ngồi: "Cháu khách sáo quá rồi, đây là việc mà ta, với tư cách là lý chính, nên làm. Mấy ngày ở thôn Thanh Hà, cháu thấy quen không?"Bạch Đào gật đầu: "Rất quen thuộc, Bùi đại ca rất tốt, sống cùng nhau cũng dễ chịu. Nhân bánh trôi này cũng là do huynh ấy giúp cháu giã đó."Chỉ là ít bánh trôi thôi, lý chính cũng không khách sáo, nhận lấy rồi bảo thanh niên bên cạnh dỡ bánh ra khỏi giỏ: "Bánh trôi thì ta có nghe mấy người bạn phía Nam nhắc tới, nghe nói giống giống với bánh Nguyên Tiêu bên ta."Thấy quà đã nhận, Bạch Đào vừa định mở lời thì lý chính đã nói trước: "Hôm nay ta vừa lên nha môn một chuyến, huyện lệnh bảo phía Bắc vừa có trận tuyết lớn, có khá nhiều dân chạy nạn, thôn ta cũng sẽ phải nhận vài hộ. Trong mấy ngày tới sẽ có người được nhập hộ khẩu. Nếu cháu muốn ở lại Thanh Hà lâu dài, có thể nhân dịp này nhập hộ luôn. Trong thôn cũng có vài căn nhà trống, cháu tranh thủ hai ngày này chọn một chỗ ổn ổn mà ở."Tứ quốc vừa mới thống nhất, việc thống kê hộ tịch đang được tiến hành lại từ đầu, phải đến mùa xuân năm nay mới hoàn tất. Thời điểm hiện tại là lúc dễ nhập hộ khẩu nhất.Người mà Bạch Đào quen thuộc nhất lúc này là Bùi Tranh, cùng với Lan thẩm Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An, tất nhiên cậu muốn ở lại nơi này."Đa tạ lý chính đã nhắc nhở, vậy mai cháu đi xem nhà."Lý chính gọi thanh niên bên cạnh lại: "Đây là tiểu nhi tử nhà ta, tên Trương Tư Viễn. Ngày mai cháu đến tìm nó, nó sẽ dẫn cháu đi xem mấy căn nhà trống trong thôn."Bạch Đào đứng dậy, chắp tay cảm ơn: "Vậy ngày mai làm phiền rồi."Trương Tư Viễn xua tay: "Đều là việc nên làm cả."Bạch Đào hiểu ý, xem ra lý chính đang định bồi dưỡng con trai út làm người nối nghiệp.Lúc cậu xách giỏ trống định rời đi, sực nhớ lần trước thấy tức phụ của lý chính đeo chuỗi hạt Phật trên tay, trong nhà cũng có thờ hương án, bèn quay đầu nói thêm một câu: "Bánh trôi trong này có mỡ heo, không biết trong nhà có kiêng không?""Cảm ơn cháu đã nhắc." Lý chính thầm tán thưởng trong lòng: người này tâm tư đúng là cẩn thận. Quả thật tức phụ và nương của ông đều có tín Phật, mỗi ngày mùng một và rằm đều không ăn mặn. Hôm nay lại đúng rằm.Trên đường về, tâm trạng của Bạch Đào rất tốt, vừa đi vừa ngân nga một điệu hát. Đến cổng viện, cậu còn dùng mông để đẩy cửa ra.
Bạch Đào mới leo được nửa chừng núi thì đã bị Bùi Tranh, người đi nhanh chân, đuổi kịp. Đại Hắc cũng từ giữa đường nhảy ra, lè lưỡi, vẫy đuôi mừng rỡ chạy vòng vòng quanh Bùi Tranh.
Bạch Đào ôm cái vại lên cao một chút, nói: "Cách này của ngươi đúng là hữu dụng thật đấy."
Bùi Tranh giơ chân né Đại Hắc: "Lan thẩm bảo là ta dạy ngươi."
"Ha ha." Bạch Đào bật cười, "Chứng tỏ ta là kẻ chuyên nghiệp rồi."
"Ta vừa ở khúc hạ lưu con suối, thấy hai căn nhà mới xây. Đó là nhà của Đại Ngưu với An ca hả?"
"Ừ."
"Huynh với họ thân thiết như thế, sao không xây chung một chỗ?"
"Không đủ chỗ." Khu đất ở hạ lưu chỉ đủ xây cho hai hộ, Bùi Tranh vốn thích yên tĩnh nên dứt khoát dời lên trên một đoạn. Dù sao cũng không xa, cách chừng trăm mét.
Về tới nhà, Bạch Đào đem cái vại đặt vào bếp, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. "Bùi đại ca, huynh có đói không? Giờ cũng đã qua Ngọ rồi, ta nấu gì ăn trước nhé?"
Bùi Tranh gật đầu.
"Vậy huỵn nhóm lửa, ta chuẩn bị đồ ăn." Bạch Đào cắt một miếng thịt ba chỉ, rửa sạch rồi nói, "Cho tiện thì trưa nay ăn mì đi."
Cậu băm nhỏ thịt cùng với ít hành gừng, nêm chút muối rồi vo thành từng viên thịt nhỏ, để sang một bên. Sau đó lấy nốt hai quả trứng còn lại trong nhà Bùi Tranh, đập ra, đun nóng dầu rồi chiên hai quả trứng ốp-la. Cho thêm nước vào nồi, nước sôi thì thả thịt viên vào, đợi chín gần thì bỏ mì vào nấu chung.
Bạch Đào lấy hai cái bát to, cho sẵn gia vị, rồi múc mì vào. Mỗi người một quả trứng ốp, thêm vài viên thịt, hoàn hảo.
Bùi Tranh ăn khỏe hơn Bạch Đào một chút, bát mì của y đầy đến mức suýt tràn ra ngoài.
Nồi còn ít nước súp, Bạch Đào bẻ hai cái bánh bao cho vào nồi, để ngấm hết nước rồi đem bỏ vào bát ăn của Đại Hắc. Thấy Đại Hắc vừa vẫy đuôi vừa ăn ngon lành, cậu còn gắp thêm một viên thịt từ bát mình bỏ vào cho nó.
"Sau này không được bắt nạt ta nữa, biết chưa." Cậu nói.
Đại Hắc vừa thè lưỡi l**m một cái đã nuốt trọn viên thịt, Bạch Đào nghi ngờ không biết nó có cảm nhận được mùi vị gì không. Không nhịn được mà lẩm bẩm, "Mày thế này với Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả thì khác gì đâu?"
Bùi Tranh ngồi dưới hiên, bưng bát mì, vừa ăn vừa nhìn một người một chó chơi đùa với nhau.
Ăn cơm xong, Bùi Tranh dọn dẹp sạch sẽ bếp núc rồi lấy ra mấy đầu tên cũ từng dùng trước kia, ngồi ở sân bắt đầu mài lại. Còn Bạch Đào thì chuẩn bị nguyên liệu làm nhân bánh trôi. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cậu định làm ít bánh trôi để có không khí lễ.
Đầu tiên, cậu đổ mè đen và đậu phộng mua sẵn vào chảo, rang nhỏ lửa cho đến khi thơm và giòn, rồi bỏ hết vào cối đá để giã. Việc này khá tốn sức, Bạch Đào mới giã được một nửa thì đã mỏi tay, cuối cùng ôm cối đá lạch bạch chạy đi tìm Bùi Tranh.
Bùi Tranh lúc này vừa mài xong mũi tên, đang định gọi Đại Hắc cùng lên núi, thì bắt gặp ánh mắt trông mong của Bạch Đào.
"Bùi đại ca sắp lên núi à?"
Bùi Tranh im lặng một lúc, rồi đặt cung xuống: "Có chuyện gì?"
Bạch Đào lập tức đưa cối đá ra: "Hehe, ta muốn nhờ huynh giúp ta giã nốt cái này."
Bùi Tranh nhận lấy cối, ngồi dưới hiên nhà bắt đầu làm việc.
"Không cần giã quá mịn đâu, để lại chút cảm giác hạt là được." Bạch Đào vừa nói vừa ngầm khen y trong lòng thêm mấy câu, sau đó quay về bếp, cắt vụn đường đỏ để sẵn sang một bên.
Đợi nhào xong bột nếp, Bùi Tranh cũng bưng cối vào bếp, đưa tay ra ra hiệu.
Bạch Đào gật đầu: "Cảm ơn Bùi đại ca, vậy là được rồi."
Cậu đổ phần hạt đã giã vào thau, cho thêm đường đỏ và mỡ lợn, trộn đều rồi viên thành từng viên nhỏ vừa phải. Sau đó gói nhân vào trong vỏ bột nếp, là thành bánh trôi.
Bột nếp cậu chuẩn bị có hơi nhiều, bánh trôi cỡ khoảng ba phân đường kính, cuối cùng cũng nặn được hơn 100 viên. Phần bột thừa không đủ gói nhân, Bạch Đào vo lại, bỏ vào bát, đậy khăn ẩm lên, định sáng mai nấu bánh trôi không nhân, chỉ cần nấu chín rồi thêm tí đường là ngon, nếu có thêm chút rượu nếp nữa thì càng tuyệt.
Bạch Đào xoa xoa cổ tay, không thấy Bùi Tranh và Đại Hắc đâu, biết chắc hai người lại lên núi rồi. Cậu tìm một cái giỏ tre, rửa sạch, lót vải màn vào, rồi đặt 30 viên bánh trôi vào trong, gập mép vải lại phủ lên trên.
Chờ Bùi Tranh quay lại, cậu nói một tiếng rồi xách giỏ ra ngoài.
Dựa theo trí nhớ, Bạch Đào tìm đến nhà lý chính. Người mở cửa vẫn là chàng thanh niên lần trước, lý chính cũng vừa khéo có mặt ở nhà.
"Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cháu làm chút bánh trôi quê nhà." Bạch Đào đặt giỏ lên bàn, "Cảm ơn lý chính đã thu nhận, đây là chút lòng thành của cháu."
Hôm nay cậu đến, một là nhân dịp lễ bày tỏ lòng biết ơn vì được phép ở lại Thanh Hà thôn, hai là muốn hỏi thăm về mấy căn nhà trống trong thôn. Cậu không tiện ở nhờ nhà Bùi Tranh mãi, giờ trong tay đã có ít tiền, cũng nên dọn ra ngoài ở riêng. Còn chuyện dựng nhà mới thì thôi, số tiền cậu có không đủ đâu.
Lý chính mời ngồi: "Cháu khách sáo quá rồi, đây là việc mà ta, với tư cách là lý chính, nên làm. Mấy ngày ở thôn Thanh Hà, cháu thấy quen không?"
Bạch Đào gật đầu: "Rất quen thuộc, Bùi đại ca rất tốt, sống cùng nhau cũng dễ chịu. Nhân bánh trôi này cũng là do huynh ấy giúp cháu giã đó."
Chỉ là ít bánh trôi thôi, lý chính cũng không khách sáo, nhận lấy rồi bảo thanh niên bên cạnh dỡ bánh ra khỏi giỏ: "Bánh trôi thì ta có nghe mấy người bạn phía Nam nhắc tới, nghe nói giống giống với bánh Nguyên Tiêu bên ta."
Thấy quà đã nhận, Bạch Đào vừa định mở lời thì lý chính đã nói trước: "Hôm nay ta vừa lên nha môn một chuyến, huyện lệnh bảo phía Bắc vừa có trận tuyết lớn, có khá nhiều dân chạy nạn, thôn ta cũng sẽ phải nhận vài hộ. Trong mấy ngày tới sẽ có người được nhập hộ khẩu. Nếu cháu muốn ở lại Thanh Hà lâu dài, có thể nhân dịp này nhập hộ luôn. Trong thôn cũng có vài căn nhà trống, cháu tranh thủ hai ngày này chọn một chỗ ổn ổn mà ở."
Tứ quốc vừa mới thống nhất, việc thống kê hộ tịch đang được tiến hành lại từ đầu, phải đến mùa xuân năm nay mới hoàn tất. Thời điểm hiện tại là lúc dễ nhập hộ khẩu nhất.
Người mà Bạch Đào quen thuộc nhất lúc này là Bùi Tranh, cùng với Lan thẩm Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An, tất nhiên cậu muốn ở lại nơi này.
"Đa tạ lý chính đã nhắc nhở, vậy mai cháu đi xem nhà."
Lý chính gọi thanh niên bên cạnh lại: "Đây là tiểu nhi tử nhà ta, tên Trương Tư Viễn. Ngày mai cháu đến tìm nó, nó sẽ dẫn cháu đi xem mấy căn nhà trống trong thôn."
Bạch Đào đứng dậy, chắp tay cảm ơn: "Vậy ngày mai làm phiền rồi."
Trương Tư Viễn xua tay: "Đều là việc nên làm cả."
Bạch Đào hiểu ý, xem ra lý chính đang định bồi dưỡng con trai út làm người nối nghiệp.
Lúc cậu xách giỏ trống định rời đi, sực nhớ lần trước thấy tức phụ của lý chính đeo chuỗi hạt Phật trên tay, trong nhà cũng có thờ hương án, bèn quay đầu nói thêm một câu: "Bánh trôi trong này có mỡ heo, không biết trong nhà có kiêng không?"
"Cảm ơn cháu đã nhắc." Lý chính thầm tán thưởng trong lòng: người này tâm tư đúng là cẩn thận. Quả thật tức phụ và nương của ông đều có tín Phật, mỗi ngày mùng một và rằm đều không ăn mặn. Hôm nay lại đúng rằm.
Trên đường về, tâm trạng của Bạch Đào rất tốt, vừa đi vừa ngân nga một điệu hát. Đến cổng viện, cậu còn dùng mông để đẩy cửa ra.
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu HổTác giả: Quất Tử Tranh Chấp NhiTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Anh Hắc! Anh đừng đuổi nữa! Coi như tôi cầu anh đó đó!" Trên con đường xi măng của thôn Thanh Hà, một thiếu niên dung mạo tinh xảo vừa chạy vừa hét, hai chân thoăn thoắt như bay, còn không quên quay đầu nhìn con chó dữ nổi tiếng trong thôn, một con chó đen to tướng đang đuổi theo sát nút. Thiếu niên ấy tên là Bạch Đào, là một blogger ẩm thực có chút tiếng tăm. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn rất được mèo chó yêu thích, trừ Đại Hắc nhà bác cả. Cách đây mấy năm, khi Đại Hắc còn nhỏ, hễ thấy Bạch Đào là vừa rượt vừa cắn. Không chảy máu nhưng đau thì có thừa. Bạch Đào từng nói chuyện này với bác cả hai lần, nhưng đối phương chỉ cười cợt cho qua, bảo chó con thích cậu, đang đùa giỡn thôi. Mãi đến khi Tiểu Hắc lớn thành Đại Hắc, một vuốt làm cậu rách cả da chảy máu, lúc tự lấy cồn sát trùng vết thương, Bạch Đào vô tình thấy bác cả đang cho Đại Hắc ăn thịt, còn vừa đút vừa khen ngoan lắm. Chính khoảnh khắc đó, Bạch Đào hiểu ra, mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà bác, bị ghét bỏ cũng là chuyện… Bạch Đào mới leo được nửa chừng núi thì đã bị Bùi Tranh, người đi nhanh chân, đuổi kịp. Đại Hắc cũng từ giữa đường nhảy ra, lè lưỡi, vẫy đuôi mừng rỡ chạy vòng vòng quanh Bùi Tranh.Bạch Đào ôm cái vại lên cao một chút, nói: "Cách này của ngươi đúng là hữu dụng thật đấy."Bùi Tranh giơ chân né Đại Hắc: "Lan thẩm bảo là ta dạy ngươi.""Ha ha." Bạch Đào bật cười, "Chứng tỏ ta là kẻ chuyên nghiệp rồi.""Ta vừa ở khúc hạ lưu con suối, thấy hai căn nhà mới xây. Đó là nhà của Đại Ngưu với An ca hả?""Ừ.""Huynh với họ thân thiết như thế, sao không xây chung một chỗ?""Không đủ chỗ." Khu đất ở hạ lưu chỉ đủ xây cho hai hộ, Bùi Tranh vốn thích yên tĩnh nên dứt khoát dời lên trên một đoạn. Dù sao cũng không xa, cách chừng trăm mét.Về tới nhà, Bạch Đào đem cái vại đặt vào bếp, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. "Bùi đại ca, huynh có đói không? Giờ cũng đã qua Ngọ rồi, ta nấu gì ăn trước nhé?"Bùi Tranh gật đầu."Vậy huỵn nhóm lửa, ta chuẩn bị đồ ăn." Bạch Đào cắt một miếng thịt ba chỉ, rửa sạch rồi nói, "Cho tiện thì trưa nay ăn mì đi."Cậu băm nhỏ thịt cùng với ít hành gừng, nêm chút muối rồi vo thành từng viên thịt nhỏ, để sang một bên. Sau đó lấy nốt hai quả trứng còn lại trong nhà Bùi Tranh, đập ra, đun nóng dầu rồi chiên hai quả trứng ốp-la. Cho thêm nước vào nồi, nước sôi thì thả thịt viên vào, đợi chín gần thì bỏ mì vào nấu chung.Bạch Đào lấy hai cái bát to, cho sẵn gia vị, rồi múc mì vào. Mỗi người một quả trứng ốp, thêm vài viên thịt, hoàn hảo.Bùi Tranh ăn khỏe hơn Bạch Đào một chút, bát mì của y đầy đến mức suýt tràn ra ngoài.Nồi còn ít nước súp, Bạch Đào bẻ hai cái bánh bao cho vào nồi, để ngấm hết nước rồi đem bỏ vào bát ăn của Đại Hắc. Thấy Đại Hắc vừa vẫy đuôi vừa ăn ngon lành, cậu còn gắp thêm một viên thịt từ bát mình bỏ vào cho nó."Sau này không được bắt nạt ta nữa, biết chưa." Cậu nói.Đại Hắc vừa thè lưỡi l**m một cái đã nuốt trọn viên thịt, Bạch Đào nghi ngờ không biết nó có cảm nhận được mùi vị gì không. Không nhịn được mà lẩm bẩm, "Mày thế này với Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả thì khác gì đâu?"Bùi Tranh ngồi dưới hiên, bưng bát mì, vừa ăn vừa nhìn một người một chó chơi đùa với nhau.Ăn cơm xong, Bùi Tranh dọn dẹp sạch sẽ bếp núc rồi lấy ra mấy đầu tên cũ từng dùng trước kia, ngồi ở sân bắt đầu mài lại. Còn Bạch Đào thì chuẩn bị nguyên liệu làm nhân bánh trôi. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cậu định làm ít bánh trôi để có không khí lễ.Đầu tiên, cậu đổ mè đen và đậu phộng mua sẵn vào chảo, rang nhỏ lửa cho đến khi thơm và giòn, rồi bỏ hết vào cối đá để giã. Việc này khá tốn sức, Bạch Đào mới giã được một nửa thì đã mỏi tay, cuối cùng ôm cối đá lạch bạch chạy đi tìm Bùi Tranh.Bùi Tranh lúc này vừa mài xong mũi tên, đang định gọi Đại Hắc cùng lên núi, thì bắt gặp ánh mắt trông mong của Bạch Đào."Bùi đại ca sắp lên núi à?"Bùi Tranh im lặng một lúc, rồi đặt cung xuống: "Có chuyện gì?"Bạch Đào lập tức đưa cối đá ra: "Hehe, ta muốn nhờ huynh giúp ta giã nốt cái này."Bùi Tranh nhận lấy cối, ngồi dưới hiên nhà bắt đầu làm việc."Không cần giã quá mịn đâu, để lại chút cảm giác hạt là được." Bạch Đào vừa nói vừa ngầm khen y trong lòng thêm mấy câu, sau đó quay về bếp, cắt vụn đường đỏ để sẵn sang một bên.Đợi nhào xong bột nếp, Bùi Tranh cũng bưng cối vào bếp, đưa tay ra ra hiệu.Bạch Đào gật đầu: "Cảm ơn Bùi đại ca, vậy là được rồi."Cậu đổ phần hạt đã giã vào thau, cho thêm đường đỏ và mỡ lợn, trộn đều rồi viên thành từng viên nhỏ vừa phải. Sau đó gói nhân vào trong vỏ bột nếp, là thành bánh trôi.Bột nếp cậu chuẩn bị có hơi nhiều, bánh trôi cỡ khoảng ba phân đường kính, cuối cùng cũng nặn được hơn 100 viên. Phần bột thừa không đủ gói nhân, Bạch Đào vo lại, bỏ vào bát, đậy khăn ẩm lên, định sáng mai nấu bánh trôi không nhân, chỉ cần nấu chín rồi thêm tí đường là ngon, nếu có thêm chút rượu nếp nữa thì càng tuyệt.Bạch Đào xoa xoa cổ tay, không thấy Bùi Tranh và Đại Hắc đâu, biết chắc hai người lại lên núi rồi. Cậu tìm một cái giỏ tre, rửa sạch, lót vải màn vào, rồi đặt 30 viên bánh trôi vào trong, gập mép vải lại phủ lên trên.Chờ Bùi Tranh quay lại, cậu nói một tiếng rồi xách giỏ ra ngoài.Dựa theo trí nhớ, Bạch Đào tìm đến nhà lý chính. Người mở cửa vẫn là chàng thanh niên lần trước, lý chính cũng vừa khéo có mặt ở nhà."Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cháu làm chút bánh trôi quê nhà." Bạch Đào đặt giỏ lên bàn, "Cảm ơn lý chính đã thu nhận, đây là chút lòng thành của cháu."Hôm nay cậu đến, một là nhân dịp lễ bày tỏ lòng biết ơn vì được phép ở lại Thanh Hà thôn, hai là muốn hỏi thăm về mấy căn nhà trống trong thôn. Cậu không tiện ở nhờ nhà Bùi Tranh mãi, giờ trong tay đã có ít tiền, cũng nên dọn ra ngoài ở riêng. Còn chuyện dựng nhà mới thì thôi, số tiền cậu có không đủ đâu.Lý chính mời ngồi: "Cháu khách sáo quá rồi, đây là việc mà ta, với tư cách là lý chính, nên làm. Mấy ngày ở thôn Thanh Hà, cháu thấy quen không?"Bạch Đào gật đầu: "Rất quen thuộc, Bùi đại ca rất tốt, sống cùng nhau cũng dễ chịu. Nhân bánh trôi này cũng là do huynh ấy giúp cháu giã đó."Chỉ là ít bánh trôi thôi, lý chính cũng không khách sáo, nhận lấy rồi bảo thanh niên bên cạnh dỡ bánh ra khỏi giỏ: "Bánh trôi thì ta có nghe mấy người bạn phía Nam nhắc tới, nghe nói giống giống với bánh Nguyên Tiêu bên ta."Thấy quà đã nhận, Bạch Đào vừa định mở lời thì lý chính đã nói trước: "Hôm nay ta vừa lên nha môn một chuyến, huyện lệnh bảo phía Bắc vừa có trận tuyết lớn, có khá nhiều dân chạy nạn, thôn ta cũng sẽ phải nhận vài hộ. Trong mấy ngày tới sẽ có người được nhập hộ khẩu. Nếu cháu muốn ở lại Thanh Hà lâu dài, có thể nhân dịp này nhập hộ luôn. Trong thôn cũng có vài căn nhà trống, cháu tranh thủ hai ngày này chọn một chỗ ổn ổn mà ở."Tứ quốc vừa mới thống nhất, việc thống kê hộ tịch đang được tiến hành lại từ đầu, phải đến mùa xuân năm nay mới hoàn tất. Thời điểm hiện tại là lúc dễ nhập hộ khẩu nhất.Người mà Bạch Đào quen thuộc nhất lúc này là Bùi Tranh, cùng với Lan thẩm Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An, tất nhiên cậu muốn ở lại nơi này."Đa tạ lý chính đã nhắc nhở, vậy mai cháu đi xem nhà."Lý chính gọi thanh niên bên cạnh lại: "Đây là tiểu nhi tử nhà ta, tên Trương Tư Viễn. Ngày mai cháu đến tìm nó, nó sẽ dẫn cháu đi xem mấy căn nhà trống trong thôn."Bạch Đào đứng dậy, chắp tay cảm ơn: "Vậy ngày mai làm phiền rồi."Trương Tư Viễn xua tay: "Đều là việc nên làm cả."Bạch Đào hiểu ý, xem ra lý chính đang định bồi dưỡng con trai út làm người nối nghiệp.Lúc cậu xách giỏ trống định rời đi, sực nhớ lần trước thấy tức phụ của lý chính đeo chuỗi hạt Phật trên tay, trong nhà cũng có thờ hương án, bèn quay đầu nói thêm một câu: "Bánh trôi trong này có mỡ heo, không biết trong nhà có kiêng không?""Cảm ơn cháu đã nhắc." Lý chính thầm tán thưởng trong lòng: người này tâm tư đúng là cẩn thận. Quả thật tức phụ và nương của ông đều có tín Phật, mỗi ngày mùng một và rằm đều không ăn mặn. Hôm nay lại đúng rằm.Trên đường về, tâm trạng của Bạch Đào rất tốt, vừa đi vừa ngân nga một điệu hát. Đến cổng viện, cậu còn dùng mông để đẩy cửa ra.