Buổi tối tám giờ, phân cục Hướng Dương thuộc thành phố Trọng Quang. "Tiểu Giang, bên tổng đài vừa nhận được cuộc gọi báo án, ở thôn Tháp Bộ xảy ra một vụ án mạng. Lão Dương trực ban chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi, cậu đi với tôi qua đó xem sao." Giang Bùi Di đang gõ máy thì tay dừng lại một chút, ngẩng mắt lên, sau lớp tròng kính pha lê, đôi mắt đen nhánh của anh lộ ra vẻ trầm tĩnh lạ thường. Anh đứng dậy, giọng điệu ôn hòa: "Được." Lão cảnh sát nhân dân hài lòng nhếch miệng cười, một tay vỗ vai Giang Bùi Di như anh em tốt, khoác vai anh rồi cùng nhau đi ra ngoài. Giang Bùi Di là thực tập sinh mới đến, nghe nói có quan hệ họ hàng xa với cục trưởng, từ nơi khác chuyển đến nhờ vả, được sắp xếp làm công việc đánh máy và viết báo biểu. Nhưng theo các tiền bối quan sát thì anh trai trẻ dáng người mảnh khảnh này quả thật chẳng có tí cá tính nào, ai sai gì cũng làm, bưng trà rót nước, chạy việc vặt thành công giúp thực tập sinh đời trước thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, rồi đưa anh vào…
Chương 142: Phiên Ngoại 9
Nghịch Lưu - Thương NghiênTác giả: Thương NghiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Trinh ThámBuổi tối tám giờ, phân cục Hướng Dương thuộc thành phố Trọng Quang. "Tiểu Giang, bên tổng đài vừa nhận được cuộc gọi báo án, ở thôn Tháp Bộ xảy ra một vụ án mạng. Lão Dương trực ban chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi, cậu đi với tôi qua đó xem sao." Giang Bùi Di đang gõ máy thì tay dừng lại một chút, ngẩng mắt lên, sau lớp tròng kính pha lê, đôi mắt đen nhánh của anh lộ ra vẻ trầm tĩnh lạ thường. Anh đứng dậy, giọng điệu ôn hòa: "Được." Lão cảnh sát nhân dân hài lòng nhếch miệng cười, một tay vỗ vai Giang Bùi Di như anh em tốt, khoác vai anh rồi cùng nhau đi ra ngoài. Giang Bùi Di là thực tập sinh mới đến, nghe nói có quan hệ họ hàng xa với cục trưởng, từ nơi khác chuyển đến nhờ vả, được sắp xếp làm công việc đánh máy và viết báo biểu. Nhưng theo các tiền bối quan sát thì anh trai trẻ dáng người mảnh khảnh này quả thật chẳng có tí cá tính nào, ai sai gì cũng làm, bưng trà rót nước, chạy việc vặt thành công giúp thực tập sinh đời trước thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, rồi đưa anh vào… Phiên Ngoại 3: Con Mèo Của Schrodinger Lâm Phỉ Thạch hơi cau mày, cảm giác trong lời nói của đối phương có gì đó ẩn giấu, liền bước tới gần, nhẹ giọng nói với người phụ nữ mặc áo tang: "Xin chia buồn cùng gia đình." Chị gái Lưu Mạn Vân khóc đến nỗi cả người run rẩy, nức nở nói: "Ngay lúc Mạn Vân mất liên lạc, tôi đã có linh cảm chẳng lành. Không ngờ lại thành thật..." "Người đã khuất không thể sống lại, chị đừng quá đau buồn, ảnh hưởng sức khoẻ không đáng. Bọn tôi sẽ dốc toàn lực điều tra vụ án này, nhất định sẽ trả lại công bằng cho người bị hại và cả gia đình." Lâm Phỉ Thạch an ủi, giọng nói ôn hòa, không hề có ý công kích hay chất vấn. "Nghe chị nói vậy... Gần đây trong nhà còn xảy ra chuyện gì khác sao?" Người phụ nữ như nhớ đến chuyện đau lòng nào đó, đưa tay che mặt, nghẹn ngào: "Tôi, con trai tôi... mới mấy hôm trước cũng vừa mất... Nó chết thảm lắm..." Đuôi mày Lâm Phỉ Thạch khẽ động: "Vậy khi ấy chị có báo án không?" Không hiểu sao, người phụ nữ đột nhiên im lặng, chỉ quay đầu liếc nhìn chồng của Lưu Mạn Vân. Người đàn ông bắt được ánh mắt ấy, sắc mặt khẽ biến, rồi cũng nghẹn giọng trả lời: "Không có." Giang Bùi Di đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén không bỏ qua biểu cảm nhỏ nào của bọn họ, cảm thấy có gì đó mờ ám liền hỏi thẳng: "Xin hỏi con trai chị mất như thế nào? Chuyện liên quan đến mạng người, vì sao lại không báo cảnh sát? Hay trong lòng các người đã có nghi ngờ gì, biết rõ hung thủ là ai?" Người phụ nữ lau nước mắt, nghẹn giọng kể: "Con trai tôi... nó với Đồng Đồng tức con trai của Mạn Vân, hai đứa vẫn luôn thân thiết. Tối hôm nó chết, hai đứa vẫn còn ở cùng nhau... Kết quả là con tôi bị đâm chết, còn Đồng Đồng thì mất tích!" "Tôi không hiểu sao nó lại ra tay với con trai tôi... Giờ tôi cũng không tìm thấy Đồng Đồng đâu cả, tôi chỉ muốn nó cho tôi một lời giải thích..." Bà ta òa khóc: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng em gái tôi và chồng nó đều nói Đồng Đồng không phải loại con nít hư hỏng, không cho tôi báo! Giờ thì sao? Mạn Vân cũng xảy ra chuyện rồi đấy!" Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ giọng nhẹ nhàng: "Nhưng làm sao chị khẳng định được Đồng Đồng chính là hung thủ giết hai người đó?" Người phụ nữ cố nén cảm xúc, chậm rãi nói: "Tôi... tôi không chắc... Cũng có thể Đồng Đồng cũng là nạn nhân, bị người ta bắt cóc... cũng có thể là nó chạy trốn, sau khi giết người..." Chồng Lưu Mạn Vân lập tức phản bác: "Mạn Vân là mẹ ruột của Đồng Đồng! Nếu nó là hung thủ, sao lại hại cả mẹ ruột mình?" "Vậy sao lúc trước cậu lại gửi Đồng Đồng ở chỗ tôi?!" Người phụ nữ đột ngột gào lên: "Không phải vì nó có vấn đề tâm lý sao? Không phải vì nó bị bệnh thần kinh à?!"
Phiên Ngoại 3: Con Mèo Của Schrodinger
Lâm Phỉ Thạch hơi cau mày, cảm giác trong lời nói của đối phương có gì đó ẩn giấu, liền bước tới gần, nhẹ giọng nói với người phụ nữ mặc áo tang: "Xin chia buồn cùng gia đình."
Chị gái Lưu Mạn Vân khóc đến nỗi cả người run rẩy, nức nở nói: "Ngay lúc Mạn Vân mất liên lạc, tôi đã có linh cảm chẳng lành. Không ngờ lại thành thật..."
"Người đã khuất không thể sống lại, chị đừng quá đau buồn, ảnh hưởng sức khoẻ không đáng. Bọn tôi sẽ dốc toàn lực điều tra vụ án này, nhất định sẽ trả lại công bằng cho người bị hại và cả gia đình." Lâm Phỉ Thạch an ủi, giọng nói ôn hòa, không hề có ý công kích hay chất vấn. "Nghe chị nói vậy... Gần đây trong nhà còn xảy ra chuyện gì khác sao?"
Người phụ nữ như nhớ đến chuyện đau lòng nào đó, đưa tay che mặt, nghẹn ngào: "Tôi, con trai tôi... mới mấy hôm trước cũng vừa mất... Nó chết thảm lắm..."
Đuôi mày Lâm Phỉ Thạch khẽ động: "Vậy khi ấy chị có báo án không?"
Không hiểu sao, người phụ nữ đột nhiên im lặng, chỉ quay đầu liếc nhìn chồng của Lưu Mạn Vân. Người đàn ông bắt được ánh mắt ấy, sắc mặt khẽ biến, rồi cũng nghẹn giọng trả lời: "Không có."
Giang Bùi Di đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén không bỏ qua biểu cảm nhỏ nào của bọn họ, cảm thấy có gì đó mờ ám liền hỏi thẳng: "Xin hỏi con trai chị mất như thế nào? Chuyện liên quan đến mạng người, vì sao lại không báo cảnh sát? Hay trong lòng các người đã có nghi ngờ gì, biết rõ hung thủ là ai?"
Người phụ nữ lau nước mắt, nghẹn giọng kể: "Con trai tôi... nó với Đồng Đồng tức con trai của Mạn Vân, hai đứa vẫn luôn thân thiết. Tối hôm nó chết, hai đứa vẫn còn ở cùng nhau... Kết quả là con tôi bị đâm chết, còn Đồng Đồng thì mất tích!"
"Tôi không hiểu sao nó lại ra tay với con trai tôi... Giờ tôi cũng không tìm thấy Đồng Đồng đâu cả, tôi chỉ muốn nó cho tôi một lời giải thích..." Bà ta òa khóc: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng em gái tôi và chồng nó đều nói Đồng Đồng không phải loại con nít hư hỏng, không cho tôi báo! Giờ thì sao? Mạn Vân cũng xảy ra chuyện rồi đấy!"
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ giọng nhẹ nhàng: "Nhưng làm sao chị khẳng định được Đồng Đồng chính là hung thủ giết hai người đó?"
Người phụ nữ cố nén cảm xúc, chậm rãi nói: "Tôi... tôi không chắc... Cũng có thể Đồng Đồng cũng là nạn nhân, bị người ta bắt cóc... cũng có thể là nó chạy trốn, sau khi giết người..."
Chồng Lưu Mạn Vân lập tức phản bác: "Mạn Vân là mẹ ruột của Đồng Đồng! Nếu nó là hung thủ, sao lại hại cả mẹ ruột mình?"
"Vậy sao lúc trước cậu lại gửi Đồng Đồng ở chỗ tôi?!" Người phụ nữ đột ngột gào lên: "Không phải vì nó có vấn đề tâm lý sao? Không phải vì nó bị bệnh thần kinh à?!"
Nghịch Lưu - Thương NghiênTác giả: Thương NghiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Trinh ThámBuổi tối tám giờ, phân cục Hướng Dương thuộc thành phố Trọng Quang. "Tiểu Giang, bên tổng đài vừa nhận được cuộc gọi báo án, ở thôn Tháp Bộ xảy ra một vụ án mạng. Lão Dương trực ban chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi, cậu đi với tôi qua đó xem sao." Giang Bùi Di đang gõ máy thì tay dừng lại một chút, ngẩng mắt lên, sau lớp tròng kính pha lê, đôi mắt đen nhánh của anh lộ ra vẻ trầm tĩnh lạ thường. Anh đứng dậy, giọng điệu ôn hòa: "Được." Lão cảnh sát nhân dân hài lòng nhếch miệng cười, một tay vỗ vai Giang Bùi Di như anh em tốt, khoác vai anh rồi cùng nhau đi ra ngoài. Giang Bùi Di là thực tập sinh mới đến, nghe nói có quan hệ họ hàng xa với cục trưởng, từ nơi khác chuyển đến nhờ vả, được sắp xếp làm công việc đánh máy và viết báo biểu. Nhưng theo các tiền bối quan sát thì anh trai trẻ dáng người mảnh khảnh này quả thật chẳng có tí cá tính nào, ai sai gì cũng làm, bưng trà rót nước, chạy việc vặt thành công giúp thực tập sinh đời trước thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, rồi đưa anh vào… Phiên Ngoại 3: Con Mèo Của Schrodinger Lâm Phỉ Thạch hơi cau mày, cảm giác trong lời nói của đối phương có gì đó ẩn giấu, liền bước tới gần, nhẹ giọng nói với người phụ nữ mặc áo tang: "Xin chia buồn cùng gia đình." Chị gái Lưu Mạn Vân khóc đến nỗi cả người run rẩy, nức nở nói: "Ngay lúc Mạn Vân mất liên lạc, tôi đã có linh cảm chẳng lành. Không ngờ lại thành thật..." "Người đã khuất không thể sống lại, chị đừng quá đau buồn, ảnh hưởng sức khoẻ không đáng. Bọn tôi sẽ dốc toàn lực điều tra vụ án này, nhất định sẽ trả lại công bằng cho người bị hại và cả gia đình." Lâm Phỉ Thạch an ủi, giọng nói ôn hòa, không hề có ý công kích hay chất vấn. "Nghe chị nói vậy... Gần đây trong nhà còn xảy ra chuyện gì khác sao?" Người phụ nữ như nhớ đến chuyện đau lòng nào đó, đưa tay che mặt, nghẹn ngào: "Tôi, con trai tôi... mới mấy hôm trước cũng vừa mất... Nó chết thảm lắm..." Đuôi mày Lâm Phỉ Thạch khẽ động: "Vậy khi ấy chị có báo án không?" Không hiểu sao, người phụ nữ đột nhiên im lặng, chỉ quay đầu liếc nhìn chồng của Lưu Mạn Vân. Người đàn ông bắt được ánh mắt ấy, sắc mặt khẽ biến, rồi cũng nghẹn giọng trả lời: "Không có." Giang Bùi Di đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén không bỏ qua biểu cảm nhỏ nào của bọn họ, cảm thấy có gì đó mờ ám liền hỏi thẳng: "Xin hỏi con trai chị mất như thế nào? Chuyện liên quan đến mạng người, vì sao lại không báo cảnh sát? Hay trong lòng các người đã có nghi ngờ gì, biết rõ hung thủ là ai?" Người phụ nữ lau nước mắt, nghẹn giọng kể: "Con trai tôi... nó với Đồng Đồng tức con trai của Mạn Vân, hai đứa vẫn luôn thân thiết. Tối hôm nó chết, hai đứa vẫn còn ở cùng nhau... Kết quả là con tôi bị đâm chết, còn Đồng Đồng thì mất tích!" "Tôi không hiểu sao nó lại ra tay với con trai tôi... Giờ tôi cũng không tìm thấy Đồng Đồng đâu cả, tôi chỉ muốn nó cho tôi một lời giải thích..." Bà ta òa khóc: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng em gái tôi và chồng nó đều nói Đồng Đồng không phải loại con nít hư hỏng, không cho tôi báo! Giờ thì sao? Mạn Vân cũng xảy ra chuyện rồi đấy!" Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ giọng nhẹ nhàng: "Nhưng làm sao chị khẳng định được Đồng Đồng chính là hung thủ giết hai người đó?" Người phụ nữ cố nén cảm xúc, chậm rãi nói: "Tôi... tôi không chắc... Cũng có thể Đồng Đồng cũng là nạn nhân, bị người ta bắt cóc... cũng có thể là nó chạy trốn, sau khi giết người..." Chồng Lưu Mạn Vân lập tức phản bác: "Mạn Vân là mẹ ruột của Đồng Đồng! Nếu nó là hung thủ, sao lại hại cả mẹ ruột mình?" "Vậy sao lúc trước cậu lại gửi Đồng Đồng ở chỗ tôi?!" Người phụ nữ đột ngột gào lên: "Không phải vì nó có vấn đề tâm lý sao? Không phải vì nó bị bệnh thần kinh à?!"