Trước bồn rửa tay, khuôn mặt Hứa Tế ướt đẫm, tóc trước trán cũng bị nước làm ướt.   Trong gương phản chiếu gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng thanh tú, lúc này lại thoáng ửng hồng, có vẻ không tự nhiên.   Lông mày cậu khẽ nhíu lại, như thể đang chịu đựng điều gì đó, những ngón tay thon dài bám chặt vào thành bồn rửa, cơ thể cậu đang không ổn.   Hôm nay cậu cùng đồng nghiệp ra ngoài gặp nhà đầu tư, đã uống vài ly. Theo lý mà nói, tửu lượng của cậu không kém đến mức này, không hiểu trong rượu đã bị bỏ gì vào.   Hứa Tế nghĩ đến việc nhắn tin cho đồng nghiệp, xin phép rời đi trước.   Nhưng chưa kịp làm gì, một bàn tay đã bất ngờ đặt lên vai cậu: “Hứa Tế, cậu không sao chứ?”   Hứa Tế ngẩng đầu, nhìn thấy nhà đầu tư vừa rồi còn trong phòng riêng, không biết đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.   Đối phương đã ngoài bốn mươi, nở nụ cười thân thiện hỏi: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại kém vậy. Từ tầng 17 trở lên của khách sạn này đều có phòng trống, tôi đặt cho cậu một phòng nhé? Lên đó nghỉ…

Truyện chữ