10 giờ tối, Thẩm Quân Hoài vẫn chưa về nhà. Cửa sổ phòng đang mở, cái nhộn nhịp huyên náo của mùa hè đã dần tan. Mùi thơm từ cây hoa quế trong sân nhà ngọt đẫm nồng nàn ùa vào căn phòng khách chỉ đang bật một chiếc đèn. Lộ Thanh Trần ngồi bên bàn ăn, hít thật mạnh luồng hương ấy, ngẩn người ra. Bữa tối bày trên bàn đã nguội ngắt. Lộ Thanh Trần nhìn đăm đăm chỗ sủi cảo tôm với bánh bao kim sa mình làm mất cả ngày trời, lăn tăn lưỡng lự giữa việc chờ tiếp hay dọn dẹp xong xuôi còn đi ngủ. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài cửa. Lộ Thanh Trần lập tức ngồi thẳng người, dỏng tai lắng nghe thật kĩ. Thẩm Quân Hoài về rồi, cậu nghĩ. Hơn nữa chỉ cần nghe tiếng bước chân thôi là cậu biết, Thẩm Quân Hoài uống rượu. Lộ Thanh Trần đột ngột đứng bật dậy, chiếc ghế ma sát với mặt đất thành tiếng “ken két” nghe cứ như lời than khóc khàn đặc giữa đêm đen, đập mạnh vào màng nhĩ cậu. Cậu không lo được gì khác nữa, nhanh chóng đi qua bàn ăn ra đến cửa, bình tĩnh lại giây lát rồi mở cửa ra trước khi…
Tác giả: