*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi thoát khỏi giấc mơ, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Ngôn Vị là: mùa đông nơi đây dường như dài hơn những nơi khác. Mới tháng Mười Một thôi mà trên cửa sổ đã phủ một lớp sương mờ. Phòng ngủ không có rèm cửa, ánh nắng xuyên qua tấm kính dán giấy hoa, chiếu thẳng vào mắt, có hơi chói. Tiêu Ngôn Vị mở mắt nằm yên cảm nhận một lúc, cảm giác tim mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mơ, nhịp đập có vẻ gấp gáp. Y trở mình, chăm chú nhìn chằm chằm vào những cây xà ngang to lớn, đen sì tr.ần tr.ụi trên trần nhà. Căn phòng dùng làm phòng ngủ của y không hề nhỏ, nhưng bài trí vô cùng đơn sơ, thậm chí có thể nói là nghèo nàn. Kéo dài từ tường đông sang tường tây là một chiếc giường đất*, loại được xây bằng gạch. Nghe nói khi nhóm lửa nấu cơm ở gian ngoài, hơi nóng sẽ được dẫn xuống dưới, có vẻ rất ấm áp. (*) Giường đất 土炕: Nhưng Tiêu Ngôn Vị không mấy hứng thú. Một là y không…
Tác giả: