Năm An Bình thứ hai mươi mốt, Tây Đô, hoàng cung Đại Lương, điện Tam Xuân. Mùa đông giá rét, ngoài điện nước nhỏ thành băng, gió bắc lạnh thấu xương cuốn theo tuyết vụn dưới hành lang, gào thét qua từng góc tường. Bên trong điện lại ấm áp như mùa xuân, vừa có địa long vừa có lò than, chỉ sợ làm người sợ lạnh bị cóng. Thái y viện Thành Chấn Khôn quỳ trước giường chạm khắc, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo, run rẩy tâu: "Bệ hạ... thân thể Quân hậu bệnh đã lâu khó chữa, lão thần bất tài..." Kim Thượng Bạc Lan Huyền ngồi bên mép giường, sắc mặt không chút biểu cảm, lặp lại lời ông vừa nói: "Bệnh đã lâu khó chữa?" Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng nghe vào tai Thành Chấn Khôn lại lạnh lẽo thấu xương, giống như ác quỷ đến từ địa ngục. Hoàng đế tiếp tục dùng giọng điệu ấy nói: "Thành thái y nổi danh 'Hoa Đà tái thế', trẫm tin thái y nhất định có thể bảo đảm Quân hậu an khang vô sự, thái y nói có phải không?" Thành Chấn Khôn run rẩy cả người, đang không biết đáp lời thế nào thì từ trong…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...