Trì Ngôn đang phải trải qua màn tỏ tình lần thứ tám của người trước mặt. Trước đó, anh đã thẳng thừng từ chối hắn ta bảy lần.   Chịu hết nổi cái mặt dày của đối phương, dù bị từ chối thế nào vẫn cứ đeo bám dai dẳng. Anh đã từ chối tất cả hoa và thư tình hắn tặng, vậy mà hắn vẫn có thể cầm loa, dùng những lời tỏ tình sến súa lỗi thời không biết bao nhiêu năm để bày tỏ tình cảm với anh.   Cứ đến giờ ra chơi là y như rằng hắn lại đứng chặn ở cửa lớp anh vẫy tay, dùng ánh mắt như cún con nhìn anh tha thiết, làm ầm ĩ đến mức cả khoa đều biết hotboy khoa Trì Ngôn có một kẻ ái mộ cuồng nhiệt như thế.   “Tiểu Ngôn, mình thật sự thích cậu, mình…”   “Được rồi, tôi đã biết cậu thật sự thích tôi rồi, nhưng tôi cũng thật sự không có chút tình cảm nào với cậu, tôi thậm chí còn chẳng biết cậu là ai.” Trì Ngôn ngắt lời. Anh đã nghe hắn ta nói những lời si tình đến cả vạn lần, sự bực bội trong lòng chất chồng như núi, chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc lộ ra.   “Nhưng mà… nhưng mà lỡ như cậu thử chấp…

Truyện chữ