"Thận tinh thiếu hụt, thận khí không đủ." Chỉ vỏn vẹn tám chữ từ miệng người ấy thốt ra làm cho Bạch Mộc Ninh giận đỏ cả mặt, cậu nhíu chặt mày, cắn môi như chuẩn bị sắp nổi trận lôi đình. Cái tính chướng khí này của cậu thật sự không chịu được khi bị người khác phỉ báng như thế. Mặt mày rõ đẹp trai, trông cũng ấm áp dịu dàng như ngọc mà sao có thể nói ra những lời lạnh lùng thế chứ? Tóm gọn lại trong tám chữ là "thận hư", vậy có khác gì nói cậu xìu rồi đâu? Xìu là xìu thế nào hả? Bạch Mộc Ninh muốn tự bênh vực mình rằng, cậu 'được' lắm đó nha. Nghĩ mà xem, với độ tuổi đôi mươi này của cậu, thời điểm cơ thể khỏe mạnh cường tráng tràn đầy sức sống thế, sao có thể hư được cơ chứ? Hồi thi thể chất học kỳ 1, cậu chạy 1.000 mét chỉ trong bốn phút, hít xà được 12 cái, dung tích phổi đạt 3.300, những con số này đủ chứng minh sức khỏe của cậu đang rất tràn trề. Cậu chẳng hề liên quan đến chữ 'hư' kia một chút nào cả. Bạch Mộc Ninh không đồng tình với quan điểm của vị bác sĩ Đông y trước mặt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...