"Tiểu Giản, vẫn chưa ngủ à?" Người đàn ông đẩy cửa bước vào, thấy tôi đang tựa lưng vào giường nghịch điện thoại thì đi tới, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán. Tôi liếc đồng hồ, phát hiện đã 22:13 bèn thuận miệng đáp: "Còn sớm mà, đợi anh về rồi ngủ luôn." Đối phương ừ một tiếng: "Sau này đừng đợi nữa, dạo này anh bận, sẽ về trễ." Vừa nói, hắn vừa cởi cà vạt, tay cũng tiện thể sờ lên eo tôi. Tôi cau mày hất ra: "Anh chưa tắm mà." Hắn cũng không ép, vừa c.ởi qu.ần áo vừa thong thả bước vào phòng tắm. Trước khi ai kia ra, tôi đã nhắm mắt ngủ trước, nhưng đến mơ cũng chẳng yên ổn chút nào. Dạo này, tôi luôn thấy bực bội. Không phải vì công việc, cũng không phải vì bị gia đình giục kết hôn, mà là vì tên bạn trai gần 10 năm của mình. Tôi cũng không có ý định chia tay, chỉ là cái cảm giác mang tên "thất niên chi dương" như thể bị trì hoãn đến tận 3 năm sau mới xuất hiện khiến tâm trí bứt rứt không yên, phiền đến mức chẳng thiết tha là.m tì.nh làm tội gì với anh ta nữa. Tuy rằng, phải công…
Tác giả: