Cuối tháng năm, thành phố Tân La đã bắt đầu có chút không khí nóng bức đầu hè. Lâm Tiêu đứng trước một quán bar tên là “Cuối Tháng Chín,” nhìn bức tường nghệ thuật phủ đầy dây hoa lăng tiêu, trong đầu bất giác hiện lên một đoạn ký ức. “Họ của anh phát âm giống với loài hoa mà em yêu thích.” Lần đầu tiên nghe thấy người ấy mở lời chính là câu nói bâng quơ này. Anh vẫn còn nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó. Khi anh lạnh lùng bước qua người ấy, y đã lấy từ trong sách giáo khoa ra một tấm thẻ đánh dấu trang làm từ hoa khô và đưa cho mình. “Đây là thẻ đánh dấu em tự làm từ hoa lăng tiêu, tặng anh đấy.” Thái độ lạnh nhạt của anh không khiến đối phương chùn bước, ngược lại còn nhận được một nụ cười càng rực rỡ hơn. Nụ cười ấy tỏa sáng dưới ánh nắng xuân tháng ba trong khuôn viên trường, vì vẻ ngoài xinh đẹp mà trở nên càng rạng ngời và cuốn hút. Đôi mắt cong cong, hàng lông mi dài, và một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi trông thật ngoan ngoãn. Lâm Tiêu bước lên bậc thềm, một người phục vụ mở cửa…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...