Tháng Mười ở Giang Thành vẫn còn oi bức. Dù quán ăn tư nhân này mở điều hòa hết công suất, không khí ngột ngạt vẫn cứ bám lấy người ta. Huống hồ, giữa trưa nốc rượu trắng, cả thể xác lẫn tinh thần đều chẳng dễ chịu gì. Tang Diệc lật ngược chiếc ly rỗng, khóe môi nở nụ cười: “Vương tổng, tôi cạn ly, anh tùy ý.” Vương tổng nhìn không chỉ chiếc ly rỗng mà cả chai rượu đã cạn sạch, khoanh tay tựa lưng vào ghế, khóe môi nhếch lên: “Tiểu Tang càng ngày càng biết uống rồi đấy.” Tang Diệc cố đè nén cơn cồn cào trong dạ dày, mỉm cười cầm ấm trà trên bàn, rót đầy ly cho Vương tổng: “Làm nghề này, không biết uống cũng phải biết.” Ngành quản lý nghệ sĩ trong giới giải trí, chính là cuộc chiến của quan hệ, tửu lượng, và… mặt dày. Ánh mắt Vương tổng lướt từ trên xuống dưới. Mái tóc húi cua quê mùa chẳng che nổi những đường nét sắc sảo. Dưới lớp áo thun rẻ tiền và quần jean bình thường, vòng eo rắn chắc và đôi chân dài miên man khiến người ta chỉ muốn l.ột s.ạch ra mà thử một lần. Trẻ trung khỏe…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...