Edit: Ry "Không rảnh, không là không." Túc Úc gác chân lên bàn, ưỡn người ngả ra sau, mệt mỏi xị mặt, nhìn về phía hai cái giường nhi đồng. "Sao lại không rảnh? Anh ơi cứu một mạng người hơn xây 7 cái tháp, chuyện này thật sự cần anh đó..." Cậu trai trong điện thoại nói hết lời: "Giờ anh bận cái gì hả, rõ ràng sáng nay còn bảo rảnh cơ mà?" Bé con nằm trong chiếc giường màu trắng xanh trở mình, Túc Úc vứt quyển vở ghi môn Vật Lý cấp II nâng cao đang ôm lên bàn, tay cầm bút vừa nói chuyện điện thoại vừa ngoáy ngoáy vẽ, rất mượt mà khoanh một vòng lớn trên sơ đồ điện áp. Nghe tiếng người bên kia lải nhải, cậu bực bội giải thích: "Ba tao tăng ca, tao phải trông em." Cậu trai ồ lên: "Sao ba anh phải tăng ca vậy?" Đúng rồi đấy, tăng ca bất ngờ, tóm cậu từ biển tri thức ra, bắt cậu trông em trai. Cậu vừa mới dỗ được cái đứa hay quấy kia ngủ, giờ vẫn còn một đứa mở to mắt. Túc Úc thở dài: "Mày tự cầu nguyện đi." "Đừng mà anh ơi! Anh rủ lòng từ bi cứu thằng em đi, thua trận này em phải mời…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...