Tác giả:

“Tô Dĩ Trần, cậu nghĩ cậu là ai?” “Cậu không có tư cách động vào đồ của Bùi Túc Nguyệt!” “Cậu ỷ vào gương mặt có vài phần tương tự với Túc Túc, ỷ vào việc tôi chiều chuộng cậu, cậu liền nghĩ rằng mình có thể được voi đòi tiên à?” Từng câu từng chữ của Cố Hàn Chu lạnh lẽo như lưỡi kiếm, ánh mắt hắn mang theo cái lạnh thấu xương, cảm giác áp bức dần dần tràn ngập, khi hắn tiến lại gần, ánh mắt giận dữ của hắn trông vô cùng đáng sợ. Không một ai có thể chịu đựng được cơn giận của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị. Cố Hàn Chu rất ít khi tức giận như vậy. Nhưng hôm nay, Tô Dĩ Trần đã vô tình làm vỡ chiếc bình cổ làm bằng ngọc bích mà Bùi Túc Nguyệt tặng cho nhà họ Cố trước khi ra cậu nước ngoài. Đó là món quà mà Túc Túc tặng cho hắn, đồng thời cũng là chỗ dựa tinh thần để hắn có thể nhìn vật nhớ người.  Mỗi lần nhìn thấy chiếc bình hoa ngọc bích này, hắn đều nghĩ đến đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo của Túc Túc. Nhưng thứ gọi là “chỗ dựa” ấy giờ đã vỡ nát, hơn nữa hôm nay hắn còn…

Truyện chữ