"Lâm Thanh Yến để cho người hâm mộ tụ tập ở sân bay, không những gây mất trật tự nơi công cộng, mà còn xô ngã một phụ nữ mang thai hiện tại người phụ nữ ấy đã được đưa thẳng đến bệnh viện." "Đm tuyệt vời! Mỗi lần nhìn thấy ba chữ Lâm Thanh Yến trên hotsearch thì tao luôn cảm thấy buồn nôn, chắc chắn không có chuyện gì tốt rồi. Nhưng hy vọng thai phụ và đứa bé trong bụng được bình an vô sự, nếu không thì cậu ta chẳng khác gì một tên giết người cả!" "Người hâm mộ theo đuổi thần tượng hoàn toàn không phải thứ tốt đẹp gì, con chó Lâm cút khỏi giới giải trí đi!" "Tháng trước cậu ta còn lấy cớ quay phim, cố ý tát mạnh vào mặt An Nam Ý, Nam Nam nhà chúng ta thật đáng thương, nửa bên mặt đã sưng tấy lên rồi mà vẫn cười nói không sao, Lâm Thanh Yến cũng không nể mặt nể mũi gì, đến câu xin lỗi cũng không nói!" "Bây giờ tiêu chuẩn của giới giải trí quá thấp rồi, loại chó mèo gì cũng có thể gia nhập được sao? Cái loại mù chữ còn chưa học xong cấp ba như nó thì mau cút về nhà đi học đi!" "Nghe nói…
Chương 4: C4: Tụ máu não
Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn MạngTác giả: Dữu Tử Nãi ĐườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Lâm Thanh Yến để cho người hâm mộ tụ tập ở sân bay, không những gây mất trật tự nơi công cộng, mà còn xô ngã một phụ nữ mang thai hiện tại người phụ nữ ấy đã được đưa thẳng đến bệnh viện." "Đm tuyệt vời! Mỗi lần nhìn thấy ba chữ Lâm Thanh Yến trên hotsearch thì tao luôn cảm thấy buồn nôn, chắc chắn không có chuyện gì tốt rồi. Nhưng hy vọng thai phụ và đứa bé trong bụng được bình an vô sự, nếu không thì cậu ta chẳng khác gì một tên giết người cả!" "Người hâm mộ theo đuổi thần tượng hoàn toàn không phải thứ tốt đẹp gì, con chó Lâm cút khỏi giới giải trí đi!" "Tháng trước cậu ta còn lấy cớ quay phim, cố ý tát mạnh vào mặt An Nam Ý, Nam Nam nhà chúng ta thật đáng thương, nửa bên mặt đã sưng tấy lên rồi mà vẫn cười nói không sao, Lâm Thanh Yến cũng không nể mặt nể mũi gì, đến câu xin lỗi cũng không nói!" "Bây giờ tiêu chuẩn của giới giải trí quá thấp rồi, loại chó mèo gì cũng có thể gia nhập được sao? Cái loại mù chữ còn chưa học xong cấp ba như nó thì mau cút về nhà đi học đi!" "Nghe nói… "Lâm Thanh Yến, cậu không nói một tiếng nào mà chạy đi đâu mất rồi, ông đây gọi mấy chục cuộc cậu mới nghe, có biết cả công ty đều đang đi tìm cậu không, gây loạn xong liền chạy trốn như một kẻ hèn nhát hay sao?"Đối diện với sự phẫn nộ của người quản lý Lý Hằng, trên gương mặt không cảm xúc ấy của Lâm Thanh Yến vẫn không thay đổi, trên má vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt chưa khô. Cậu bình tĩnh nói: "Anh Lý, cho dù anh tin hay không tin, sự thật không phải như vậy, tôi vô tội."Người phụ nữ bị đụng trúng ở sân bay ngày đó hoàn toàn không phải người hâm mộ của cậu, cậu vô tình nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của người phụ nữ ấy, bên trong là hình của An Nam Ý. Hơn nữa người bị đụng trúng cũng không phải là thai phụ, chỉ là độn thứ gì đó vào trong bụng, cái thai đó là giả.Tất cả chỉ là một vở kịch mà thôi.Là ai trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, sự thật không cần nói ra cũng đã rõ rồi.Nhưng hiện tại cũng không cần phải giải thích nữa, căn bản không có ai tin cậu cả.Cho dù chuyện này được làm sáng tỏ thì chuyện này vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với người qua đường trên mạng xã hội, giống như những vụ bê bối khác nhau đã xảy ra với cậu trước đó. Rõ ràng sự thật không giống như mọi người đã nhìn thấy, nhưng lại không có ai tin cậu. Ngược lại người mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều hơn.Dù sự thật có là gì đi nữa, mọi người tin cái gì thì đó chính là sự thật trong lòng bọn họ.Cư dân mạng chính là như thế, chỉ nghe theo những gì người khác nói.Phía bên điện thoại Lý Hằng vẫn luyên thuyên không ngớt những lời càm ràm, Lâm Thanh Yến từ trong góc đứng dậy, lạnh nhạt ngắt ngang lời nói của quản lý, "Bây giờ tôi lập tức mua vé máy bay để quay về, hậu quả tôi tự gánh chịu.""Được, có lời nói này của cậu, tất nhiên tôi tin cậu. Còn nữa...tối mai có một sự kiện offline do thương hiệu cậu làm đại diện tổ chức. Mặc dù tôi biết bây giờ cậu không muốn xuất hiện trước công chúng nhưng không thể từ chối được...""Anh yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ."——Không ai biết rằng Lâm Thanh Yến đã đến nước M, nhưng lại rời đi sau khi đến được vài giờ, tựa như cơn gió thổi qua không để lại dấu vết.Trên taxi đến sân bay, cậu đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, là bác sĩ điều trị của cậu:"Lâm tiên sinh, đã qua mấy ngày rồi, cậu suy nghĩ kĩ chưa? Máu bầm trong não của cậu đã chèn ép đến các cơ quan thần kinh rồi, nếu không tiến hành phẫu thuật kịp thời, rất có khả năng là sẽ để lại di chứng về sau, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng."Lâm Thanh Yến gần như quên mất chuyện này, cậu dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm đôi mắt vẫn còn đỏ. Im lặng hồi lâu, cậu nói:" Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận, đợi xong việc rồi nói."Lần trước lúc ở nhà cậu cảm thấy choáng váng, không cẩn thận hụt chân té từ trên cầu thang xuống, bản thân lại không có chút cảm giác nào. Dù sao cậu cũng không cảm thấy đau, do có trợ lý nhắc cậu mới biết sau gáy mình chảy máu, còn chảy rất nhiều máu nữa."Lâm tiên sinh, sức khỏe mới là quan trọng nhất, có bận thế nào đi nữa thì có quan trọng bằng mạng của mình hay không, tôi nhớ cậu chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi, tương lai vẫn còn mấy chục năm nữa đủ để cho cậu bận rộn." Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc, còn có chút tức giận.Ông không hiểu được rõ ràng đây là một thanh niên đẹp trai lại rất có ý chí, trên gương mặt ấy còn mang theo một nụ cười lễ phép và thẹn thùng, tương lai nhất định là rất rộng mở. Cho dù xung quanh bị một làn sương mờ che phủ, cũng không thể làm mờ đi nụ cười xinh đẹp rạng rỡ ấy của người này.Đúng vậy, bản thân cậu cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi...Lâm Thanh Yến cười khổ, nhưng cậu đã không nhìn thấy được tương lai của mình nữa rồi, cậu cũng từng đấu tranh, từng không cam lòng, cố gắng dùng sức lực của bản thân để vượt qua dãy núi chông gai cản đường.Nhưng con đường đó đã bị chặn từ lâu.Tối hôm sau, Lâm Thanh Yến vẫn xuất hiện đúng giờ tại nơi diễn ra sự kiện.Sự kiện được tổ chức tại một trung tâm thương mại, dưới sân khấu còn có fan và người qua đường đến xem, tụ tập rất đông rất náo nhiệt.Theo quy trình, sau khi người dẫn chương trình phát biểu khai mạc xong, thì đến lượt Lâm Thanh Yến bước lên sân khấu, cậu sẽ trình diễn một bài hát.
"Lâm Thanh Yến, cậu không nói một tiếng nào mà chạy đi đâu mất rồi, ông đây gọi mấy chục cuộc cậu mới nghe, có biết cả công ty đều đang đi tìm cậu không, gây loạn xong liền chạy trốn như một kẻ hèn nhát hay sao?"
Đối diện với sự phẫn nộ của người quản lý Lý Hằng, trên gương mặt không cảm xúc ấy của Lâm Thanh Yến vẫn không thay đổi, trên má vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt chưa khô. Cậu bình tĩnh nói: "Anh Lý, cho dù anh tin hay không tin, sự thật không phải như vậy, tôi vô tội."
Người phụ nữ bị đụng trúng ở sân bay ngày đó hoàn toàn không phải người hâm mộ của cậu, cậu vô tình nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của người phụ nữ ấy, bên trong là hình của An Nam Ý. Hơn nữa người bị đụng trúng cũng không phải là thai phụ, chỉ là độn thứ gì đó vào trong bụng, cái thai đó là giả.
Tất cả chỉ là một vở kịch mà thôi.
Là ai trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, sự thật không cần nói ra cũng đã rõ rồi.
Nhưng hiện tại cũng không cần phải giải thích nữa, căn bản không có ai tin cậu cả.
Cho dù chuyện này được làm sáng tỏ thì chuyện này vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với người qua đường trên mạng xã hội, giống như những vụ bê bối khác nhau đã xảy ra với cậu trước đó. Rõ ràng sự thật không giống như mọi người đã nhìn thấy, nhưng lại không có ai tin cậu. Ngược lại người mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều hơn.
Dù sự thật có là gì đi nữa, mọi người tin cái gì thì đó chính là sự thật trong lòng bọn họ.
Cư dân mạng chính là như thế, chỉ nghe theo những gì người khác nói.
Phía bên điện thoại Lý Hằng vẫn luyên thuyên không ngớt những lời càm ràm, Lâm Thanh Yến từ trong góc đứng dậy, lạnh nhạt ngắt ngang lời nói của quản lý, "Bây giờ tôi lập tức mua vé máy bay để quay về, hậu quả tôi tự gánh chịu."
"Được, có lời nói này của cậu, tất nhiên tôi tin cậu. Còn nữa...tối mai có một sự kiện offline do thương hiệu cậu làm đại diện tổ chức. Mặc dù tôi biết bây giờ cậu không muốn xuất hiện trước công chúng nhưng không thể từ chối được..."
"Anh yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ."
——
Không ai biết rằng Lâm Thanh Yến đã đến nước M, nhưng lại rời đi sau khi đến được vài giờ, tựa như cơn gió thổi qua không để lại dấu vết.
Trên taxi đến sân bay, cậu đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, là bác sĩ điều trị của cậu:
"Lâm tiên sinh, đã qua mấy ngày rồi, cậu suy nghĩ kĩ chưa? Máu bầm trong não của cậu đã chèn ép đến các cơ quan thần kinh rồi, nếu không tiến hành phẫu thuật kịp thời, rất có khả năng là sẽ để lại di chứng về sau, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng."
Lâm Thanh Yến gần như quên mất chuyện này, cậu dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm đôi mắt vẫn còn đỏ. Im lặng hồi lâu, cậu nói:" Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận, đợi xong việc rồi nói."
Lần trước lúc ở nhà cậu cảm thấy choáng váng, không cẩn thận hụt chân té từ trên cầu thang xuống, bản thân lại không có chút cảm giác nào. Dù sao cậu cũng không cảm thấy đau, do có trợ lý nhắc cậu mới biết sau gáy mình chảy máu, còn chảy rất nhiều máu nữa.
"Lâm tiên sinh, sức khỏe mới là quan trọng nhất, có bận thế nào đi nữa thì có quan trọng bằng mạng của mình hay không, tôi nhớ cậu chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi, tương lai vẫn còn mấy chục năm nữa đủ để cho cậu bận rộn." Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc, còn có chút tức giận.
Ông không hiểu được rõ ràng đây là một thanh niên đẹp trai lại rất có ý chí, trên gương mặt ấy còn mang theo một nụ cười lễ phép và thẹn thùng, tương lai nhất định là rất rộng mở. Cho dù xung quanh bị một làn sương mờ che phủ, cũng không thể làm mờ đi nụ cười xinh đẹp rạng rỡ ấy của người này.
Đúng vậy, bản thân cậu cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi...Lâm Thanh Yến cười khổ, nhưng cậu đã không nhìn thấy được tương lai của mình nữa rồi, cậu cũng từng đấu tranh, từng không cam lòng, cố gắng dùng sức lực của bản thân để vượt qua dãy núi chông gai cản đường.
Nhưng con đường đó đã bị chặn từ lâu.
Tối hôm sau, Lâm Thanh Yến vẫn xuất hiện đúng giờ tại nơi diễn ra sự kiện.
Sự kiện được tổ chức tại một trung tâm thương mại, dưới sân khấu còn có fan và người qua đường đến xem, tụ tập rất đông rất náo nhiệt.
Theo quy trình, sau khi người dẫn chương trình phát biểu khai mạc xong, thì đến lượt Lâm Thanh Yến bước lên sân khấu, cậu sẽ trình diễn một bài hát.
Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn MạngTác giả: Dữu Tử Nãi ĐườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Lâm Thanh Yến để cho người hâm mộ tụ tập ở sân bay, không những gây mất trật tự nơi công cộng, mà còn xô ngã một phụ nữ mang thai hiện tại người phụ nữ ấy đã được đưa thẳng đến bệnh viện." "Đm tuyệt vời! Mỗi lần nhìn thấy ba chữ Lâm Thanh Yến trên hotsearch thì tao luôn cảm thấy buồn nôn, chắc chắn không có chuyện gì tốt rồi. Nhưng hy vọng thai phụ và đứa bé trong bụng được bình an vô sự, nếu không thì cậu ta chẳng khác gì một tên giết người cả!" "Người hâm mộ theo đuổi thần tượng hoàn toàn không phải thứ tốt đẹp gì, con chó Lâm cút khỏi giới giải trí đi!" "Tháng trước cậu ta còn lấy cớ quay phim, cố ý tát mạnh vào mặt An Nam Ý, Nam Nam nhà chúng ta thật đáng thương, nửa bên mặt đã sưng tấy lên rồi mà vẫn cười nói không sao, Lâm Thanh Yến cũng không nể mặt nể mũi gì, đến câu xin lỗi cũng không nói!" "Bây giờ tiêu chuẩn của giới giải trí quá thấp rồi, loại chó mèo gì cũng có thể gia nhập được sao? Cái loại mù chữ còn chưa học xong cấp ba như nó thì mau cút về nhà đi học đi!" "Nghe nói… "Lâm Thanh Yến, cậu không nói một tiếng nào mà chạy đi đâu mất rồi, ông đây gọi mấy chục cuộc cậu mới nghe, có biết cả công ty đều đang đi tìm cậu không, gây loạn xong liền chạy trốn như một kẻ hèn nhát hay sao?"Đối diện với sự phẫn nộ của người quản lý Lý Hằng, trên gương mặt không cảm xúc ấy của Lâm Thanh Yến vẫn không thay đổi, trên má vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt chưa khô. Cậu bình tĩnh nói: "Anh Lý, cho dù anh tin hay không tin, sự thật không phải như vậy, tôi vô tội."Người phụ nữ bị đụng trúng ở sân bay ngày đó hoàn toàn không phải người hâm mộ của cậu, cậu vô tình nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của người phụ nữ ấy, bên trong là hình của An Nam Ý. Hơn nữa người bị đụng trúng cũng không phải là thai phụ, chỉ là độn thứ gì đó vào trong bụng, cái thai đó là giả.Tất cả chỉ là một vở kịch mà thôi.Là ai trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, sự thật không cần nói ra cũng đã rõ rồi.Nhưng hiện tại cũng không cần phải giải thích nữa, căn bản không có ai tin cậu cả.Cho dù chuyện này được làm sáng tỏ thì chuyện này vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với người qua đường trên mạng xã hội, giống như những vụ bê bối khác nhau đã xảy ra với cậu trước đó. Rõ ràng sự thật không giống như mọi người đã nhìn thấy, nhưng lại không có ai tin cậu. Ngược lại người mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều hơn.Dù sự thật có là gì đi nữa, mọi người tin cái gì thì đó chính là sự thật trong lòng bọn họ.Cư dân mạng chính là như thế, chỉ nghe theo những gì người khác nói.Phía bên điện thoại Lý Hằng vẫn luyên thuyên không ngớt những lời càm ràm, Lâm Thanh Yến từ trong góc đứng dậy, lạnh nhạt ngắt ngang lời nói của quản lý, "Bây giờ tôi lập tức mua vé máy bay để quay về, hậu quả tôi tự gánh chịu.""Được, có lời nói này của cậu, tất nhiên tôi tin cậu. Còn nữa...tối mai có một sự kiện offline do thương hiệu cậu làm đại diện tổ chức. Mặc dù tôi biết bây giờ cậu không muốn xuất hiện trước công chúng nhưng không thể từ chối được...""Anh yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ."——Không ai biết rằng Lâm Thanh Yến đã đến nước M, nhưng lại rời đi sau khi đến được vài giờ, tựa như cơn gió thổi qua không để lại dấu vết.Trên taxi đến sân bay, cậu đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, là bác sĩ điều trị của cậu:"Lâm tiên sinh, đã qua mấy ngày rồi, cậu suy nghĩ kĩ chưa? Máu bầm trong não của cậu đã chèn ép đến các cơ quan thần kinh rồi, nếu không tiến hành phẫu thuật kịp thời, rất có khả năng là sẽ để lại di chứng về sau, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng."Lâm Thanh Yến gần như quên mất chuyện này, cậu dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm đôi mắt vẫn còn đỏ. Im lặng hồi lâu, cậu nói:" Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận, đợi xong việc rồi nói."Lần trước lúc ở nhà cậu cảm thấy choáng váng, không cẩn thận hụt chân té từ trên cầu thang xuống, bản thân lại không có chút cảm giác nào. Dù sao cậu cũng không cảm thấy đau, do có trợ lý nhắc cậu mới biết sau gáy mình chảy máu, còn chảy rất nhiều máu nữa."Lâm tiên sinh, sức khỏe mới là quan trọng nhất, có bận thế nào đi nữa thì có quan trọng bằng mạng của mình hay không, tôi nhớ cậu chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi, tương lai vẫn còn mấy chục năm nữa đủ để cho cậu bận rộn." Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc, còn có chút tức giận.Ông không hiểu được rõ ràng đây là một thanh niên đẹp trai lại rất có ý chí, trên gương mặt ấy còn mang theo một nụ cười lễ phép và thẹn thùng, tương lai nhất định là rất rộng mở. Cho dù xung quanh bị một làn sương mờ che phủ, cũng không thể làm mờ đi nụ cười xinh đẹp rạng rỡ ấy của người này.Đúng vậy, bản thân cậu cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi...Lâm Thanh Yến cười khổ, nhưng cậu đã không nhìn thấy được tương lai của mình nữa rồi, cậu cũng từng đấu tranh, từng không cam lòng, cố gắng dùng sức lực của bản thân để vượt qua dãy núi chông gai cản đường.Nhưng con đường đó đã bị chặn từ lâu.Tối hôm sau, Lâm Thanh Yến vẫn xuất hiện đúng giờ tại nơi diễn ra sự kiện.Sự kiện được tổ chức tại một trung tâm thương mại, dưới sân khấu còn có fan và người qua đường đến xem, tụ tập rất đông rất náo nhiệt.Theo quy trình, sau khi người dẫn chương trình phát biểu khai mạc xong, thì đến lượt Lâm Thanh Yến bước lên sân khấu, cậu sẽ trình diễn một bài hát.