Tác giả:

Ở ký túc xá nam của đại học S, 11 giờ đêm luôn là giờ náo nhiệt nhất. Bên trong dãy hành lang tối tăm chật hẹp là một đám thanh niên dưới mặc quần đùi trên áo ba lỗ chân xỏ dép lê, hai tay cầm chậu sứ và cốc đánh răng, vừa đi vừa nhảy vào phòng tắm chuyện trò rôm rả, lâu lâu còn truyền ra thêm vài tiếng quỷ khóc sói gào. Ngay phía cuối hành lang bỗng xuất hiện một chàng trai khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thì vội vàng, đầu tóc thì hệt như đống cỏ khô vô tổ chức. Anh mặc một chiếc áo thun sờn cũ đẫm mồ hôi, dán sát vào người, trên lưng đeo thêm cái balo màu đen to phồng, nhìn thôi cũng biết là sinh viên nghèo. Anh đẩy cửa phòng ký túc xá ra, đặt balo lên bàn, hô một tiếng "Tớ về rồi", sau đó chưa kịp thay quần áo đã ngồi luôn xuống ghế. Cơ sở vật chất ở đại học S rất tệ, tám người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, thiếu điều cậu dựa tôi tôi dán cậu, ở một thời gian dài còn sẽ thường xuyên thấy tức ngực khó thở. Bạn cùng phòng Lý Duệ từ trên giường thò đầu xuống, hỏi: "Trình…

Chương 91

Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc HoaTác giả: Úc HoaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịỞ ký túc xá nam của đại học S, 11 giờ đêm luôn là giờ náo nhiệt nhất. Bên trong dãy hành lang tối tăm chật hẹp là một đám thanh niên dưới mặc quần đùi trên áo ba lỗ chân xỏ dép lê, hai tay cầm chậu sứ và cốc đánh răng, vừa đi vừa nhảy vào phòng tắm chuyện trò rôm rả, lâu lâu còn truyền ra thêm vài tiếng quỷ khóc sói gào. Ngay phía cuối hành lang bỗng xuất hiện một chàng trai khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thì vội vàng, đầu tóc thì hệt như đống cỏ khô vô tổ chức. Anh mặc một chiếc áo thun sờn cũ đẫm mồ hôi, dán sát vào người, trên lưng đeo thêm cái balo màu đen to phồng, nhìn thôi cũng biết là sinh viên nghèo. Anh đẩy cửa phòng ký túc xá ra, đặt balo lên bàn, hô một tiếng "Tớ về rồi", sau đó chưa kịp thay quần áo đã ngồi luôn xuống ghế. Cơ sở vật chất ở đại học S rất tệ, tám người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, thiếu điều cậu dựa tôi tôi dán cậu, ở một thời gian dài còn sẽ thường xuyên thấy tức ngực khó thở. Bạn cùng phòng Lý Duệ từ trên giường thò đầu xuống, hỏi: "Trình… Trình Dục sững người rất lâu trước lời nói của Chu Hoành Viễn. Phản ứng đầu tiên của anh là bối rối, sau đó cắn chặt môi, nhịp tim đập thình thịch không ngừng, như một chú nai con bị thú săn rượt đuổi trong rừng, như một con thỏ nhỏ đang rơi vào hoảng loạn. Lời Chu Hoành Viễn nói dường như mang một sức hút kỳ lạ; dù điều này là phi đạo đức, là phạm phải điều cấm kỵ, là trái với luân thường đạo lý, dù họ hơn kém nhau mười năm, cách nhau hai thế hệ, dù có vô vàn lý do để từ chối, nhưng anh lại như bị mê hoặc, cứ mãi nghĩ ngợi về một hạnh phúc lạ lùng, một kết quả khác biệt. Trình Dục đặt tay lên ngực, tự nhủ vô số lần rằng mình nên từ chối, nhưng cảm xúc luôn chiến thắng được lý trí; quyết định này hoang đường bao nhiêu thì lại hấp dẫn bấy nhiêu, quái đản bao nhiêu thì lại bình thường bấy nhiêu. Nghìn vạn lời chỉ để giải thích cho một chữ "yêu" bình thường nhất trên đời. Đương nhiên là Trình Dục yêu Chu Hoành Viễn, như cái cách mà Chu Hoành Viễn yêu anh vậy. Tình yêu này có lẽ không đủ thuần khiết, nhưng tình yêu dù có phức tạp đến đâu, dù mối quan hệ có rối ren thế nào, đều không thể phủ nhận được sự tồn tại của nó. Bọn họ giống như người thân đã cùng nhau đi qua bao sóng gió, trải nghiệm đủ thăng trầm, có lúc lạc lối, có lúc mất nhau, nhưng cho đến tận hôm nay, sau mười mấy năm trời, họ vẫn ở bên nương tựa vào nhau. Bánh xe định mệnh bắt đầu lăn từ một buổi chạng vạng vào 18 năm trước, khi họ gặp nhau lần đầu. Họ đã sống một cuộc đời chăm chỉ, nỗ lực, ôm trọn những tham vọng hão huyền và điều tầm thường chân thật, họ xa nhau rồi lại tìm về với nhau, và tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là tiếp nối của 18 năm trước. Định mệnh của họ ngay từ đầu đã đính chặt với nhau, khó mà tách rời. Họ là người thân, là bạn đồng hành, là cảm xúc chân thành sáng tỏ và tình cảm không thể buông bỏ trong đời nhau. Không ai có thể thay thế vị trí được của người kia; không một tình cảm nào vượt qua được ý nghĩa của họ đối với nhau. Bọn họ ràng buộc lẫn nhau, cũng giúp nhau trở nên vẹn toàn. Họ đã từng thử từ bỏ, từng đầu hàng trước số phận và thế tục, nhưng cuối cùng, xương cốt có gãy thì gân vẫn còn[1], thà rằng chấp nhận tình yêu sâu nặng từ tận đáy lòng, còn hơn sống trong đau khổ và giằng xé vô tận. [1] Câu gốc: 砍断骨头连着筋, ý nói dù có nảy sinh mâu thuẫn nhưng tình cảm vẫn không bị cắt đứt Trình Dục chứng kiến được từng chút thay đổi của Chu Hoành Viễn. Quả thật anh không thể quên rằng Chu Hoành Viễn đã từng phản bội, không thể quên đi biết bao ngày đêm chìm trong tuyệt vọng và căm hận, nhưng anh sẵn lòng buông bỏ. Quả thật anh không cách nào hoàn toàn tha thứ cho sự hèn hạ của Chu Hoành Viễn, những vết sẹo khảm vào xương tuỷ đến giờ vẫn còn ân ẩn đau, nhưng anh sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu. Không quên được là sự cố chấp của Trình Dục, không tha thứ là sự "tàn nhẫn" của anh, nhưng buông bỏ và bắt đầu lại là sự dịu dàng và lòng từ bi lớn nhất anh có thể cho. Đến tận hôm nay, anh vẫn chưa thể tha thứ cho hành động của Chu Hoành Viễn, nhưng anh vẫn sẵn lòng yêu Chu Hoành Viễn, yêu cả linh hồn hỏng hóc, bẩn thỉu, hư vinh và xấu xí của hắn, cũng như yêu những nỗ lực, nghiêm túc, chân thành và dũng cảm của hắn. Thế là, Trình Dục nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Được", để rồi ngay sau đó, một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo được đeo lên ngón giữa của anh, Chu Hoành Viễn ôm chặt anh vào lòng, xúc động dùng giọng nói trầm thấp tràn đầy niềm vui khó tin vụng về thổ lộ hết mọi tâm tình. 

Trình Dục sững người rất lâu trước lời nói của Chu Hoành Viễn. Phản ứng đầu tiên của anh là bối rối, sau đó cắn chặt môi, nhịp tim đập thình thịch không ngừng, như một chú nai con bị thú săn rượt đuổi trong rừng, như một con thỏ nhỏ đang rơi vào hoảng loạn. Lời Chu Hoành Viễn nói dường như mang một sức hút kỳ lạ; dù điều này là phi đạo đức, là phạm phải điều cấm kỵ, là trái với luân thường đạo lý, dù họ hơn kém nhau mười năm, cách nhau hai thế hệ, dù có vô vàn lý do để từ chối, nhưng anh lại như bị mê hoặc, cứ mãi nghĩ ngợi về một hạnh phúc lạ lùng, một kết quả khác biệt.

 

Trình Dục đặt tay lên ngực, tự nhủ vô số lần rằng mình nên từ chối, nhưng cảm xúc luôn chiến thắng được lý trí; quyết định này hoang đường bao nhiêu thì lại hấp dẫn bấy nhiêu, quái đản bao nhiêu thì lại bình thường bấy nhiêu. Nghìn vạn lời chỉ để giải thích cho một chữ "yêu" bình thường nhất trên đời.

 

Đương nhiên là Trình Dục yêu Chu Hoành Viễn, như cái cách mà Chu Hoành Viễn yêu anh vậy. Tình yêu này có lẽ không đủ thuần khiết, nhưng tình yêu dù có phức tạp đến đâu, dù mối quan hệ có rối ren thế nào, đều không thể phủ nhận được sự tồn tại của nó. Bọn họ giống như người thân đã cùng nhau đi qua bao sóng gió, trải nghiệm đủ thăng trầm, có lúc lạc lối, có lúc mất nhau, nhưng cho đến tận hôm nay, sau mười mấy năm trời, họ vẫn ở bên nương tựa vào nhau. Bánh xe định mệnh bắt đầu lăn từ một buổi chạng vạng vào 18 năm trước, khi họ gặp nhau lần đầu. Họ đã sống một cuộc đời chăm chỉ, nỗ lực, ôm trọn những tham vọng hão huyền và điều tầm thường chân thật, họ xa nhau rồi lại tìm về với nhau, và tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là tiếp nối của 18 năm trước. Định mệnh của họ ngay từ đầu đã đính chặt với nhau, khó mà tách rời.

 

Họ là người thân, là bạn đồng hành, là cảm xúc chân thành sáng tỏ và tình cảm không thể buông bỏ trong đời nhau.

 

Không ai có thể thay thế vị trí được của người kia; không một tình cảm nào vượt qua được ý nghĩa của họ đối với nhau. Bọn họ ràng buộc lẫn nhau, cũng giúp nhau trở nên vẹn toàn.

 

Họ đã từng thử từ bỏ, từng đầu hàng trước số phận và thế tục, nhưng cuối cùng, xương cốt có gãy thì gân vẫn còn[1], thà rằng chấp nhận tình yêu sâu nặng từ tận đáy lòng, còn hơn sống trong đau khổ và giằng xé vô tận.

 

[1] Câu gốc:

 

砍断骨头连着筋

ý nói dù có nảy sinh mâu thuẫn nhưng tình cảm vẫn không bị cắt đứt

 

Trình Dục chứng kiến được từng chút thay đổi của Chu Hoành Viễn. Quả thật anh không thể quên rằng Chu Hoành Viễn đã từng phản bội, không thể quên đi biết bao ngày đêm chìm trong tuyệt vọng và căm hận, nhưng anh sẵn lòng buông bỏ. Quả thật anh không cách nào hoàn toàn tha thứ cho sự hèn hạ của Chu Hoành Viễn, những vết sẹo khảm vào xương tuỷ đến giờ vẫn còn ân ẩn đau, nhưng anh sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu. Không quên được là sự cố chấp của Trình Dục, không tha thứ là sự "tàn nhẫn" của anh, nhưng buông bỏ và bắt đầu lại là sự dịu dàng và lòng từ bi lớn nhất anh có thể cho. Đến tận hôm nay, anh vẫn chưa thể tha thứ cho hành động của Chu Hoành Viễn, nhưng anh vẫn sẵn lòng yêu Chu Hoành Viễn, yêu cả linh hồn hỏng hóc, bẩn thỉu, hư vinh và xấu xí của hắn, cũng như yêu những nỗ lực, nghiêm túc, chân thành và dũng cảm của hắn.

 

Thế là, Trình Dục nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Được", để rồi ngay sau đó, một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo được đeo lên ngón giữa của anh, Chu Hoành Viễn ôm chặt anh vào lòng, xúc động dùng giọng nói trầm thấp tràn đầy niềm vui khó tin vụng về thổ lộ hết mọi tâm tình. 

Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc HoaTác giả: Úc HoaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịỞ ký túc xá nam của đại học S, 11 giờ đêm luôn là giờ náo nhiệt nhất. Bên trong dãy hành lang tối tăm chật hẹp là một đám thanh niên dưới mặc quần đùi trên áo ba lỗ chân xỏ dép lê, hai tay cầm chậu sứ và cốc đánh răng, vừa đi vừa nhảy vào phòng tắm chuyện trò rôm rả, lâu lâu còn truyền ra thêm vài tiếng quỷ khóc sói gào. Ngay phía cuối hành lang bỗng xuất hiện một chàng trai khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thì vội vàng, đầu tóc thì hệt như đống cỏ khô vô tổ chức. Anh mặc một chiếc áo thun sờn cũ đẫm mồ hôi, dán sát vào người, trên lưng đeo thêm cái balo màu đen to phồng, nhìn thôi cũng biết là sinh viên nghèo. Anh đẩy cửa phòng ký túc xá ra, đặt balo lên bàn, hô một tiếng "Tớ về rồi", sau đó chưa kịp thay quần áo đã ngồi luôn xuống ghế. Cơ sở vật chất ở đại học S rất tệ, tám người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, thiếu điều cậu dựa tôi tôi dán cậu, ở một thời gian dài còn sẽ thường xuyên thấy tức ngực khó thở. Bạn cùng phòng Lý Duệ từ trên giường thò đầu xuống, hỏi: "Trình… Trình Dục sững người rất lâu trước lời nói của Chu Hoành Viễn. Phản ứng đầu tiên của anh là bối rối, sau đó cắn chặt môi, nhịp tim đập thình thịch không ngừng, như một chú nai con bị thú săn rượt đuổi trong rừng, như một con thỏ nhỏ đang rơi vào hoảng loạn. Lời Chu Hoành Viễn nói dường như mang một sức hút kỳ lạ; dù điều này là phi đạo đức, là phạm phải điều cấm kỵ, là trái với luân thường đạo lý, dù họ hơn kém nhau mười năm, cách nhau hai thế hệ, dù có vô vàn lý do để từ chối, nhưng anh lại như bị mê hoặc, cứ mãi nghĩ ngợi về một hạnh phúc lạ lùng, một kết quả khác biệt. Trình Dục đặt tay lên ngực, tự nhủ vô số lần rằng mình nên từ chối, nhưng cảm xúc luôn chiến thắng được lý trí; quyết định này hoang đường bao nhiêu thì lại hấp dẫn bấy nhiêu, quái đản bao nhiêu thì lại bình thường bấy nhiêu. Nghìn vạn lời chỉ để giải thích cho một chữ "yêu" bình thường nhất trên đời. Đương nhiên là Trình Dục yêu Chu Hoành Viễn, như cái cách mà Chu Hoành Viễn yêu anh vậy. Tình yêu này có lẽ không đủ thuần khiết, nhưng tình yêu dù có phức tạp đến đâu, dù mối quan hệ có rối ren thế nào, đều không thể phủ nhận được sự tồn tại của nó. Bọn họ giống như người thân đã cùng nhau đi qua bao sóng gió, trải nghiệm đủ thăng trầm, có lúc lạc lối, có lúc mất nhau, nhưng cho đến tận hôm nay, sau mười mấy năm trời, họ vẫn ở bên nương tựa vào nhau. Bánh xe định mệnh bắt đầu lăn từ một buổi chạng vạng vào 18 năm trước, khi họ gặp nhau lần đầu. Họ đã sống một cuộc đời chăm chỉ, nỗ lực, ôm trọn những tham vọng hão huyền và điều tầm thường chân thật, họ xa nhau rồi lại tìm về với nhau, và tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là tiếp nối của 18 năm trước. Định mệnh của họ ngay từ đầu đã đính chặt với nhau, khó mà tách rời. Họ là người thân, là bạn đồng hành, là cảm xúc chân thành sáng tỏ và tình cảm không thể buông bỏ trong đời nhau. Không ai có thể thay thế vị trí được của người kia; không một tình cảm nào vượt qua được ý nghĩa của họ đối với nhau. Bọn họ ràng buộc lẫn nhau, cũng giúp nhau trở nên vẹn toàn. Họ đã từng thử từ bỏ, từng đầu hàng trước số phận và thế tục, nhưng cuối cùng, xương cốt có gãy thì gân vẫn còn[1], thà rằng chấp nhận tình yêu sâu nặng từ tận đáy lòng, còn hơn sống trong đau khổ và giằng xé vô tận. [1] Câu gốc: 砍断骨头连着筋, ý nói dù có nảy sinh mâu thuẫn nhưng tình cảm vẫn không bị cắt đứt Trình Dục chứng kiến được từng chút thay đổi của Chu Hoành Viễn. Quả thật anh không thể quên rằng Chu Hoành Viễn đã từng phản bội, không thể quên đi biết bao ngày đêm chìm trong tuyệt vọng và căm hận, nhưng anh sẵn lòng buông bỏ. Quả thật anh không cách nào hoàn toàn tha thứ cho sự hèn hạ của Chu Hoành Viễn, những vết sẹo khảm vào xương tuỷ đến giờ vẫn còn ân ẩn đau, nhưng anh sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu. Không quên được là sự cố chấp của Trình Dục, không tha thứ là sự "tàn nhẫn" của anh, nhưng buông bỏ và bắt đầu lại là sự dịu dàng và lòng từ bi lớn nhất anh có thể cho. Đến tận hôm nay, anh vẫn chưa thể tha thứ cho hành động của Chu Hoành Viễn, nhưng anh vẫn sẵn lòng yêu Chu Hoành Viễn, yêu cả linh hồn hỏng hóc, bẩn thỉu, hư vinh và xấu xí của hắn, cũng như yêu những nỗ lực, nghiêm túc, chân thành và dũng cảm của hắn. Thế là, Trình Dục nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Được", để rồi ngay sau đó, một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo được đeo lên ngón giữa của anh, Chu Hoành Viễn ôm chặt anh vào lòng, xúc động dùng giọng nói trầm thấp tràn đầy niềm vui khó tin vụng về thổ lộ hết mọi tâm tình. 

Chương 91