Tác giả:

Lớp3 khối 12. Một đôi chân dài gác lên mặt bàn học, chiếc quần đồng phục màu xanh lam đậm bị đè tạo ra nếp nhăn, nhưng chủ nhân của đôi chân đó lại coi như không thấy. Anh chàng với mái tóc màu vàng đầy ngang bướng có vẻ như đang chìm trong cơn tức giận vì một chuyện nào đó, mà ngọn nguồn tạo nên mọi cảm xúc đó, giống như.. đến từ cậu. Cậu, Tạ Ninh. 5 năm liền đều là học sinh ba tốt của thành phố Hoa Giang, tài đức vẹn toàn, ngoại hình xinh đẹp, từ nhỏ đến lớp chưa tùng gây chuyện ' con nhà người ta' Tạ Ninh. "Nghe nói mày là cái thằng nhà giàu mới nổi đã ôm được đùi Đoàn Lăng? Thằng ẻo lả, mày meo* chui từ đâu tới đây?" (*) đọc thêm vài chương nữa mọi người sẽ rõ hơn, bởi vì bạn này sợ ba nên không dám chửi bậy, nên nói lóng từ mẹ nó thành meo. So với bộ dạng hùng hổ dọa người đến hỏi tội, thì cái giọng điệu của chân dài chỉ có thể miễn cưỡng coi là cường ngạnh, mà trong cái cường ngạnh này lại mang theo một ít ủy khuất khó mà phát hiện, giống như đang nói rằng ' rõ ràng ông đây mới…

Chương 64: C64: Chương 64

Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân MêTác giả: Tây OaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLớp3 khối 12. Một đôi chân dài gác lên mặt bàn học, chiếc quần đồng phục màu xanh lam đậm bị đè tạo ra nếp nhăn, nhưng chủ nhân của đôi chân đó lại coi như không thấy. Anh chàng với mái tóc màu vàng đầy ngang bướng có vẻ như đang chìm trong cơn tức giận vì một chuyện nào đó, mà ngọn nguồn tạo nên mọi cảm xúc đó, giống như.. đến từ cậu. Cậu, Tạ Ninh. 5 năm liền đều là học sinh ba tốt của thành phố Hoa Giang, tài đức vẹn toàn, ngoại hình xinh đẹp, từ nhỏ đến lớp chưa tùng gây chuyện ' con nhà người ta' Tạ Ninh. "Nghe nói mày là cái thằng nhà giàu mới nổi đã ôm được đùi Đoàn Lăng? Thằng ẻo lả, mày meo* chui từ đâu tới đây?" (*) đọc thêm vài chương nữa mọi người sẽ rõ hơn, bởi vì bạn này sợ ba nên không dám chửi bậy, nên nói lóng từ mẹ nó thành meo. So với bộ dạng hùng hổ dọa người đến hỏi tội, thì cái giọng điệu của chân dài chỉ có thể miễn cưỡng coi là cường ngạnh, mà trong cái cường ngạnh này lại mang theo một ít ủy khuất khó mà phát hiện, giống như đang nói rằng ' rõ ràng ông đây mới… Nếu không phải tự mình cảm nhận được mối quan hệ tệ hại giữa Diệp Tuyên và Đoàn Lăng, thì dù có nghe Hà Mạn Quyển nói cậu cũng khó mà tin được.“Nhưng mà, nếu nó không đến Nam Cao thì cũng chẳng có cơ hội gặp Mạnh chó.”Nghĩ đến cái lần bị đánh, Hà Mạn Quyển xoa xoa chỗ bả vai đã gần khỏi: “Không có Mạnh chó che chở thì với cái đức hạnh kia Tiểu Mạo có thể đi đâu chứ? Nam Cao cũng không được như Dương Trừng, ở đấy chẳng có trật tự gì, trái ngược với chúng ta quả đúng là Đức Cha mà!“…Đừng ví dụ lung tung.”Tạ Ninh đã đọc qua truyện gốc nên cũng biết đại khái phong cách của Nam Cao, nhưng mà chưa được tận mắt nhìn thấy, sức tưởng tượng vẫn là có hạn. Chia sẻ niềm vui xong, Hà Mạn Quyển lại lôi kéo cậu mấy câu về khu vui chơi, sau khi bị Tạ Ninh trảm đinh chặt sắt mà từ chối bèn giận dỗi bỏ đi.Tiết học tiếp theo, Tạ Ninh chợt nghe thấy trên hành lang có người như bắc loa báo tin vui, nói là rác Nam Cao cuối cùng cũng cuốn xéo rồi, lúc đó cậu còn thoáng thở phào. Kỳ thi tháng sắp đến gần, giải quyết xong vấn đề Tiểu Mạo, cậu với Đoàn Lăng cũng sẽ ít tiếp xúc hơn và có thể tập trung ôn bài. Nhưng ngay ngày hôm ấy lúc tan học, Tạ Ninh mới nhận ra bản thân nghĩ nhiều rồi.Tiểu Mạo rời đi cũng không phải tin tốt, như lời Hà Mạn Quyển đã nói, Tiểu Mạo được người che chở nên mấy ngày qua ở Dương Trừng không hề có ai dám đụng đến cậu ta. Nói đến thì, trừ Đoàn Lăng ra, hắn xem như là người duy nhất chủ động khiêu khích.Mười phút sau khi chuông tan học reo, Tạ Ninh như mọi hôm chầm chậm bước ra khỏi lớp, lại nhìn thấy ở cửa lớp 3/1 Cố Tử Chân đang ngăn Đoàn Lăng lại, lần đầu tiên vẻ mặt mất bình tĩnh như thế.Mặc dù đứng cách rất xa,nhưng Tạ Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói hắn ta lộ rõ sự gấp gáp.“Mạnh Kỳ Cửu ra mặt cho Tiểu Mạo.”Tạm ngưng mấy giây, Cố Tử Chân bổ sung thêm một câu.“Nó chống nạng đến.”

Nếu không phải tự mình cảm nhận được mối quan hệ tệ hại giữa Diệp Tuyên và Đoàn Lăng, thì dù có nghe Hà Mạn Quyển nói cậu cũng khó mà tin được.

“Nhưng mà, nếu nó không đến Nam Cao thì cũng chẳng có cơ hội gặp Mạnh chó.”

Nghĩ đến cái lần bị đánh, Hà Mạn Quyển xoa xoa chỗ bả vai đã gần khỏi: “Không có Mạnh chó che chở thì với cái đức hạnh kia Tiểu Mạo có thể đi đâu chứ? Nam Cao cũng không được như Dương Trừng, ở đấy chẳng có trật tự gì, trái ngược với chúng ta quả đúng là Đức Cha mà!

“…Đừng ví dụ lung tung.”

Tạ Ninh đã đọc qua truyện gốc nên cũng biết đại khái phong cách của Nam Cao, nhưng mà chưa được tận mắt nhìn thấy, sức tưởng tượng vẫn là có hạn. Chia sẻ niềm vui xong, Hà Mạn Quyển lại lôi kéo cậu mấy câu về khu vui chơi, sau khi bị Tạ Ninh trảm đinh chặt sắt mà từ chối bèn giận dỗi bỏ đi.

Tiết học tiếp theo, Tạ Ninh chợt nghe thấy trên hành lang có người như bắc loa báo tin vui, nói là rác Nam Cao cuối cùng cũng cuốn xéo rồi, lúc đó cậu còn thoáng thở phào. Kỳ thi tháng sắp đến gần, giải quyết xong vấn đề Tiểu Mạo, cậu với Đoàn Lăng cũng sẽ ít tiếp xúc hơn và có thể tập trung ôn bài. Nhưng ngay ngày hôm ấy lúc tan học, Tạ Ninh mới nhận ra bản thân nghĩ nhiều rồi.

Tiểu Mạo rời đi cũng không phải tin tốt, như lời Hà Mạn Quyển đã nói, Tiểu Mạo được người che chở nên mấy ngày qua ở Dương Trừng không hề có ai dám đụng đến cậu ta. Nói đến thì, trừ Đoàn Lăng ra, hắn xem như là người duy nhất chủ động khiêu khích.

Mười phút sau khi chuông tan học reo, Tạ Ninh như mọi hôm chầm chậm bước ra khỏi lớp, lại nhìn thấy ở cửa lớp 3/1 Cố Tử Chân đang ngăn Đoàn Lăng lại, lần đầu tiên vẻ mặt mất bình tĩnh như thế.

Mặc dù đứng cách rất xa,nhưng Tạ Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói hắn ta lộ rõ sự gấp gáp.

“Mạnh Kỳ Cửu ra mặt cho Tiểu Mạo.”

Tạm ngưng mấy giây, Cố Tử Chân bổ sung thêm một câu.

“Nó chống nạng đến.”

Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân MêTác giả: Tây OaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLớp3 khối 12. Một đôi chân dài gác lên mặt bàn học, chiếc quần đồng phục màu xanh lam đậm bị đè tạo ra nếp nhăn, nhưng chủ nhân của đôi chân đó lại coi như không thấy. Anh chàng với mái tóc màu vàng đầy ngang bướng có vẻ như đang chìm trong cơn tức giận vì một chuyện nào đó, mà ngọn nguồn tạo nên mọi cảm xúc đó, giống như.. đến từ cậu. Cậu, Tạ Ninh. 5 năm liền đều là học sinh ba tốt của thành phố Hoa Giang, tài đức vẹn toàn, ngoại hình xinh đẹp, từ nhỏ đến lớp chưa tùng gây chuyện ' con nhà người ta' Tạ Ninh. "Nghe nói mày là cái thằng nhà giàu mới nổi đã ôm được đùi Đoàn Lăng? Thằng ẻo lả, mày meo* chui từ đâu tới đây?" (*) đọc thêm vài chương nữa mọi người sẽ rõ hơn, bởi vì bạn này sợ ba nên không dám chửi bậy, nên nói lóng từ mẹ nó thành meo. So với bộ dạng hùng hổ dọa người đến hỏi tội, thì cái giọng điệu của chân dài chỉ có thể miễn cưỡng coi là cường ngạnh, mà trong cái cường ngạnh này lại mang theo một ít ủy khuất khó mà phát hiện, giống như đang nói rằng ' rõ ràng ông đây mới… Nếu không phải tự mình cảm nhận được mối quan hệ tệ hại giữa Diệp Tuyên và Đoàn Lăng, thì dù có nghe Hà Mạn Quyển nói cậu cũng khó mà tin được.“Nhưng mà, nếu nó không đến Nam Cao thì cũng chẳng có cơ hội gặp Mạnh chó.”Nghĩ đến cái lần bị đánh, Hà Mạn Quyển xoa xoa chỗ bả vai đã gần khỏi: “Không có Mạnh chó che chở thì với cái đức hạnh kia Tiểu Mạo có thể đi đâu chứ? Nam Cao cũng không được như Dương Trừng, ở đấy chẳng có trật tự gì, trái ngược với chúng ta quả đúng là Đức Cha mà!“…Đừng ví dụ lung tung.”Tạ Ninh đã đọc qua truyện gốc nên cũng biết đại khái phong cách của Nam Cao, nhưng mà chưa được tận mắt nhìn thấy, sức tưởng tượng vẫn là có hạn. Chia sẻ niềm vui xong, Hà Mạn Quyển lại lôi kéo cậu mấy câu về khu vui chơi, sau khi bị Tạ Ninh trảm đinh chặt sắt mà từ chối bèn giận dỗi bỏ đi.Tiết học tiếp theo, Tạ Ninh chợt nghe thấy trên hành lang có người như bắc loa báo tin vui, nói là rác Nam Cao cuối cùng cũng cuốn xéo rồi, lúc đó cậu còn thoáng thở phào. Kỳ thi tháng sắp đến gần, giải quyết xong vấn đề Tiểu Mạo, cậu với Đoàn Lăng cũng sẽ ít tiếp xúc hơn và có thể tập trung ôn bài. Nhưng ngay ngày hôm ấy lúc tan học, Tạ Ninh mới nhận ra bản thân nghĩ nhiều rồi.Tiểu Mạo rời đi cũng không phải tin tốt, như lời Hà Mạn Quyển đã nói, Tiểu Mạo được người che chở nên mấy ngày qua ở Dương Trừng không hề có ai dám đụng đến cậu ta. Nói đến thì, trừ Đoàn Lăng ra, hắn xem như là người duy nhất chủ động khiêu khích.Mười phút sau khi chuông tan học reo, Tạ Ninh như mọi hôm chầm chậm bước ra khỏi lớp, lại nhìn thấy ở cửa lớp 3/1 Cố Tử Chân đang ngăn Đoàn Lăng lại, lần đầu tiên vẻ mặt mất bình tĩnh như thế.Mặc dù đứng cách rất xa,nhưng Tạ Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói hắn ta lộ rõ sự gấp gáp.“Mạnh Kỳ Cửu ra mặt cho Tiểu Mạo.”Tạm ngưng mấy giây, Cố Tử Chân bổ sung thêm một câu.“Nó chống nạng đến.”

Chương 64: C64: Chương 64