Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, Trình Hàng Nhất buồn ngủ đến mức có thể đứng ngủ ngay tại chỗ. Chiếc muỗng trong tay cậu khuấy nhè nhẹ nồi cháo thịt, động tác hời hợt đến mức như thể chỉ làm theo quán tính. Đứng lâu quá khiến bắp chân tê rần, cậu liền nhấc chân kia lên cọ cọ vào chân còn lại. Chỉ cần cậu ở nhà, ba bữa của Từ Khai Từ đều do cậu nấu. Không chỉ là ba bữa ăn, mà cả việc chải tóc, mặc quần áo, massage phục hồi chức năng, cậu đều cố gắng tự mình lo liệu. Chỉ riêng điều này thôi, Trình Hàng Nhất cảm thấy mình đã là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn. Chỉ là... Chỉ là... Cậu ngáp một cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Cháo vẫn đang nấu, nếu lơ đễnh quá lâu sẽ bị cháy mất. Phía sau đột nhiên có thứ gì đó mềm mềm chạm vào. Cậu không cần quay đầu cũng biết đó là Từ Khai Từ. "Dậy rồi à? Ra ngoài trước đi, bữa sáng sắp xong rồi." Trình Hàng Nhất giật mình, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Sợ rằng Từ Khai Từ sẽ nhận ra điều gì đó, cậu vội vàng đuổi anh ra ngoài. Đêm qua trời mưa, Từ Khai…
Chương 98: Chương 98
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên HậuTác giả: Bát Thiên Quang Niên HậuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcBây giờ mới hơn bảy giờ sáng, Trình Hàng Nhất buồn ngủ đến mức có thể đứng ngủ ngay tại chỗ. Chiếc muỗng trong tay cậu khuấy nhè nhẹ nồi cháo thịt, động tác hời hợt đến mức như thể chỉ làm theo quán tính. Đứng lâu quá khiến bắp chân tê rần, cậu liền nhấc chân kia lên cọ cọ vào chân còn lại. Chỉ cần cậu ở nhà, ba bữa của Từ Khai Từ đều do cậu nấu. Không chỉ là ba bữa ăn, mà cả việc chải tóc, mặc quần áo, massage phục hồi chức năng, cậu đều cố gắng tự mình lo liệu. Chỉ riêng điều này thôi, Trình Hàng Nhất cảm thấy mình đã là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn. Chỉ là... Chỉ là... Cậu ngáp một cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Cháo vẫn đang nấu, nếu lơ đễnh quá lâu sẽ bị cháy mất. Phía sau đột nhiên có thứ gì đó mềm mềm chạm vào. Cậu không cần quay đầu cũng biết đó là Từ Khai Từ. "Dậy rồi à? Ra ngoài trước đi, bữa sáng sắp xong rồi." Trình Hàng Nhất giật mình, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Sợ rằng Từ Khai Từ sẽ nhận ra điều gì đó, cậu vội vàng đuổi anh ra ngoài. Đêm qua trời mưa, Từ Khai… Cậu quay đầu đi, không nói thêm gì nữa. Xem như mặc nhận, hoặc là né tránh, tóm lại chẳng muốn mở miệng giải thích vì sao lại cắt tóc ngắn.Lại càng không muốn nhớ đến cảm giác của mình vào đêm hôm đó, khi nhìn đống tóc vụn rơi đầy trên sàn nhà.Trước khi gặp lại Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất có vô số điều muốn nói. Những lời ấy đã diễn đi diễn lại cả ngàn, cả vạn lần trong đầu, từng câu từng chữ đều được cậu chuẩn bị sẵn, tưởng tượng vô số lần cảnh mình sẽ nói thế nào, sẽ giải thích ra sao.Thế nhưng, khi thật sự đứng trước mặt Từ Khai Từ, cậu mới nhận ra những gì đã chuẩn bị đều vô dụng.Chỉ còn lại những câu lộn xộn, những lời nói không đầu không đuôi, chỉ để bày tỏ nỗi buồn và sự nhớ nhung của mình.Cậu chỉ biết nắm chặt lấy áo Từ Khai Từ, vùi đầu vào người anh, khóc nấc lên từng tiếng một, mỗi tiếng lại lớn hơn tiếng trước.Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, đôi chân bị Trình Hàng Nhất ôm chặt lấy. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt từng mảng vải trên quần anh.Anh không còn sức để nâng tay lên lau nước mắt cho cậu.Chỉ có thể hơi nghiêng người, mượn chút sức lực ít ỏi để nhẹ nhàng cọ cọ lên mái tóc của Trình Hàng Nhất.Tóc cậu vuốt quá nhiều keo, dù với cảm giác yếu ớt của mình, Từ Khai Từ vẫn có thể nhận ra tóc cậu cứng cứng."Trình Trình, hôm nay anh gặp em... là vì anh nghĩ hôm đó chúng ta không có một kết thúc rõ ràng, nên em cứ mãi vương vấn.""Nhưng hôm nay là đủ rồi. Chúng ta chốt lại ở đây đi. Lau khô nước mắt, ra ngoài kia đón nhận hoa tươi và những tràng vỗ tay thuộc về em. Sau này, đừng tìm anh nữa."Tay của Trình Hàng Nhất vẫn không ngừng cọ cọ lên người Từ Khai Từ, dù về sau không còn là hành động có ý thức nữa, mà là do cảm xúc quá mạnh mẽ khiến cả người cậu run rẩy, tay vô thức co quắp lại.Cũng may nhờ vậy mà cậu vẫn còn một chút tiếp xúc cuối cùng với Từ Khai Từ.Trình Hàng Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa không cam lòng vừa đau đớn tột độ. Khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, hai tay càng siết chặt lấy Từ Khai Từ, như thể chỉ cần lơi ra một chút, anh sẽ biến mất ngay lập tức."Em không muốn! Em không muốn! Em muốn quay lại với anh! Chúng ta về lại Thịnh Thế Lam Loan đi, tiếp tục ở bên nhau!" Cậu run rẩy khi nói những lời này, hận không thể đem Từ Khai Từ hòa vào cơ thể mình, để từ nay về sau không bao giờ rời xa nữa.Từ Khai Từ cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay run rẩy dần ổn định lại, là người chủ động cắt đứt tiếp xúc giữa hai người.Anh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, chịu đựng cơn đau mà người khác không thể hiểu được, quay mặt đi, không nhìn vào mắt Trình Hàng Nhất."Trình Trình, trưởng thành lên đi. Chúng ta không thể quay lại nữa."Sau đêm nay, người bước tiếp đến hạnh phúc... chỉ có em.
Cậu quay đầu đi, không nói thêm gì nữa. Xem như mặc nhận, hoặc là né tránh, tóm lại chẳng muốn mở miệng giải thích vì sao lại cắt tóc ngắn.
Lại càng không muốn nhớ đến cảm giác của mình vào đêm hôm đó, khi nhìn đống tóc vụn rơi đầy trên sàn nhà.
Trước khi gặp lại Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất có vô số điều muốn nói. Những lời ấy đã diễn đi diễn lại cả ngàn, cả vạn lần trong đầu, từng câu từng chữ đều được cậu chuẩn bị sẵn, tưởng tượng vô số lần cảnh mình sẽ nói thế nào, sẽ giải thích ra sao.
Thế nhưng, khi thật sự đứng trước mặt Từ Khai Từ, cậu mới nhận ra những gì đã chuẩn bị đều vô dụng.
Chỉ còn lại những câu lộn xộn, những lời nói không đầu không đuôi, chỉ để bày tỏ nỗi buồn và sự nhớ nhung của mình.
Cậu chỉ biết nắm chặt lấy áo Từ Khai Từ, vùi đầu vào người anh, khóc nấc lên từng tiếng một, mỗi tiếng lại lớn hơn tiếng trước.
Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, đôi chân bị Trình Hàng Nhất ôm chặt lấy. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt từng mảng vải trên quần anh.
Anh không còn sức để nâng tay lên lau nước mắt cho cậu.
Chỉ có thể hơi nghiêng người, mượn chút sức lực ít ỏi để nhẹ nhàng cọ cọ lên mái tóc của Trình Hàng Nhất.
Tóc cậu vuốt quá nhiều keo, dù với cảm giác yếu ớt của mình, Từ Khai Từ vẫn có thể nhận ra tóc cậu cứng cứng.
"Trình Trình, hôm nay anh gặp em... là vì anh nghĩ hôm đó chúng ta không có một kết thúc rõ ràng, nên em cứ mãi vương vấn."
"Nhưng hôm nay là đủ rồi. Chúng ta chốt lại ở đây đi. Lau khô nước mắt, ra ngoài kia đón nhận hoa tươi và những tràng vỗ tay thuộc về em. Sau này, đừng tìm anh nữa."
Tay của Trình Hàng Nhất vẫn không ngừng cọ cọ lên người Từ Khai Từ, dù về sau không còn là hành động có ý thức nữa, mà là do cảm xúc quá mạnh mẽ khiến cả người cậu run rẩy, tay vô thức co quắp lại.
Cũng may nhờ vậy mà cậu vẫn còn một chút tiếp xúc cuối cùng với Từ Khai Từ.
Trình Hàng Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa không cam lòng vừa đau đớn tột độ. Khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, hai tay càng siết chặt lấy Từ Khai Từ, như thể chỉ cần lơi ra một chút, anh sẽ biến mất ngay lập tức.
"Em không muốn! Em không muốn! Em muốn quay lại với anh! Chúng ta về lại Thịnh Thế Lam Loan đi, tiếp tục ở bên nhau!" Cậu run rẩy khi nói những lời này, hận không thể đem Từ Khai Từ hòa vào cơ thể mình, để từ nay về sau không bao giờ rời xa nữa.
Từ Khai Từ cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay run rẩy dần ổn định lại, là người chủ động cắt đứt tiếp xúc giữa hai người.
Anh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, chịu đựng cơn đau mà người khác không thể hiểu được, quay mặt đi, không nhìn vào mắt Trình Hàng Nhất.
"Trình Trình, trưởng thành lên đi. Chúng ta không thể quay lại nữa."
Sau đêm nay, người bước tiếp đến hạnh phúc... chỉ có em.
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên HậuTác giả: Bát Thiên Quang Niên HậuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcBây giờ mới hơn bảy giờ sáng, Trình Hàng Nhất buồn ngủ đến mức có thể đứng ngủ ngay tại chỗ. Chiếc muỗng trong tay cậu khuấy nhè nhẹ nồi cháo thịt, động tác hời hợt đến mức như thể chỉ làm theo quán tính. Đứng lâu quá khiến bắp chân tê rần, cậu liền nhấc chân kia lên cọ cọ vào chân còn lại. Chỉ cần cậu ở nhà, ba bữa của Từ Khai Từ đều do cậu nấu. Không chỉ là ba bữa ăn, mà cả việc chải tóc, mặc quần áo, massage phục hồi chức năng, cậu đều cố gắng tự mình lo liệu. Chỉ riêng điều này thôi, Trình Hàng Nhất cảm thấy mình đã là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn. Chỉ là... Chỉ là... Cậu ngáp một cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Cháo vẫn đang nấu, nếu lơ đễnh quá lâu sẽ bị cháy mất. Phía sau đột nhiên có thứ gì đó mềm mềm chạm vào. Cậu không cần quay đầu cũng biết đó là Từ Khai Từ. "Dậy rồi à? Ra ngoài trước đi, bữa sáng sắp xong rồi." Trình Hàng Nhất giật mình, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Sợ rằng Từ Khai Từ sẽ nhận ra điều gì đó, cậu vội vàng đuổi anh ra ngoài. Đêm qua trời mưa, Từ Khai… Cậu quay đầu đi, không nói thêm gì nữa. Xem như mặc nhận, hoặc là né tránh, tóm lại chẳng muốn mở miệng giải thích vì sao lại cắt tóc ngắn.Lại càng không muốn nhớ đến cảm giác của mình vào đêm hôm đó, khi nhìn đống tóc vụn rơi đầy trên sàn nhà.Trước khi gặp lại Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất có vô số điều muốn nói. Những lời ấy đã diễn đi diễn lại cả ngàn, cả vạn lần trong đầu, từng câu từng chữ đều được cậu chuẩn bị sẵn, tưởng tượng vô số lần cảnh mình sẽ nói thế nào, sẽ giải thích ra sao.Thế nhưng, khi thật sự đứng trước mặt Từ Khai Từ, cậu mới nhận ra những gì đã chuẩn bị đều vô dụng.Chỉ còn lại những câu lộn xộn, những lời nói không đầu không đuôi, chỉ để bày tỏ nỗi buồn và sự nhớ nhung của mình.Cậu chỉ biết nắm chặt lấy áo Từ Khai Từ, vùi đầu vào người anh, khóc nấc lên từng tiếng một, mỗi tiếng lại lớn hơn tiếng trước.Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, đôi chân bị Trình Hàng Nhất ôm chặt lấy. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt từng mảng vải trên quần anh.Anh không còn sức để nâng tay lên lau nước mắt cho cậu.Chỉ có thể hơi nghiêng người, mượn chút sức lực ít ỏi để nhẹ nhàng cọ cọ lên mái tóc của Trình Hàng Nhất.Tóc cậu vuốt quá nhiều keo, dù với cảm giác yếu ớt của mình, Từ Khai Từ vẫn có thể nhận ra tóc cậu cứng cứng."Trình Trình, hôm nay anh gặp em... là vì anh nghĩ hôm đó chúng ta không có một kết thúc rõ ràng, nên em cứ mãi vương vấn.""Nhưng hôm nay là đủ rồi. Chúng ta chốt lại ở đây đi. Lau khô nước mắt, ra ngoài kia đón nhận hoa tươi và những tràng vỗ tay thuộc về em. Sau này, đừng tìm anh nữa."Tay của Trình Hàng Nhất vẫn không ngừng cọ cọ lên người Từ Khai Từ, dù về sau không còn là hành động có ý thức nữa, mà là do cảm xúc quá mạnh mẽ khiến cả người cậu run rẩy, tay vô thức co quắp lại.Cũng may nhờ vậy mà cậu vẫn còn một chút tiếp xúc cuối cùng với Từ Khai Từ.Trình Hàng Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa không cam lòng vừa đau đớn tột độ. Khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, hai tay càng siết chặt lấy Từ Khai Từ, như thể chỉ cần lơi ra một chút, anh sẽ biến mất ngay lập tức."Em không muốn! Em không muốn! Em muốn quay lại với anh! Chúng ta về lại Thịnh Thế Lam Loan đi, tiếp tục ở bên nhau!" Cậu run rẩy khi nói những lời này, hận không thể đem Từ Khai Từ hòa vào cơ thể mình, để từ nay về sau không bao giờ rời xa nữa.Từ Khai Từ cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay run rẩy dần ổn định lại, là người chủ động cắt đứt tiếp xúc giữa hai người.Anh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, chịu đựng cơn đau mà người khác không thể hiểu được, quay mặt đi, không nhìn vào mắt Trình Hàng Nhất."Trình Trình, trưởng thành lên đi. Chúng ta không thể quay lại nữa."Sau đêm nay, người bước tiếp đến hạnh phúc... chỉ có em.