01 Thẩm Lăng làm vỡ ngọc phù Thái tử ca ca tặng ta nhưng lại không hề hối lỗi. Ta tức đến độ quất hắn mấy roi rồi bắt hắn quỳ trước cửa phòng ta, không được phép đứng dậy. Nào ngờ lúc ta tỉnh giấc sau buổi nghỉ trưa thì lại thấy Thẩm Lăng đang quỳ ngay trước giường mình. Đôi mắt đen thẳm sâu hút ấy cứ nhìn ta chằm chằm. Ta bị dọa cho giật thót cả người. Tức thì, cơn giận dữ không ngớt cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Ta tung cước đạp vào n.g.ự.c hắn, trong mắt ngập tràn ác ý: "Tiện nô! Dám không nghe lời ta sao?" Thẩm Lăng ngã sõng soài trên đất nhưng sau đó lại lặng lẽ thẳng lưng quỳ ngay ngắn. Hàng mi hắn rũ xuống, lòng bàn tay đặt nhẹ lên ngực, chẳng rõ có phải do ta đạp mạnh quá hay không mà vẻ mặt hắn thoáng chút u ám. Ta ghét cay ghét đắng cái bộ dạng này của hắn. Như thể cả thế gian này đều mắc nợ hắn vậy. Chẳng thể kiềm chế, ta lại tung thêm một cước nhắm vào vai hắn, nào ngờ lại bị hắn giữ chặt lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp da truyền…
Chương 5: Chương 10
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống 01 Thẩm Lăng làm vỡ ngọc phù Thái tử ca ca tặng ta nhưng lại không hề hối lỗi. Ta tức đến độ quất hắn mấy roi rồi bắt hắn quỳ trước cửa phòng ta, không được phép đứng dậy. Nào ngờ lúc ta tỉnh giấc sau buổi nghỉ trưa thì lại thấy Thẩm Lăng đang quỳ ngay trước giường mình. Đôi mắt đen thẳm sâu hút ấy cứ nhìn ta chằm chằm. Ta bị dọa cho giật thót cả người. Tức thì, cơn giận dữ không ngớt cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Ta tung cước đạp vào n.g.ự.c hắn, trong mắt ngập tràn ác ý: "Tiện nô! Dám không nghe lời ta sao?" Thẩm Lăng ngã sõng soài trên đất nhưng sau đó lại lặng lẽ thẳng lưng quỳ ngay ngắn. Hàng mi hắn rũ xuống, lòng bàn tay đặt nhẹ lên ngực, chẳng rõ có phải do ta đạp mạnh quá hay không mà vẻ mặt hắn thoáng chút u ám. Ta ghét cay ghét đắng cái bộ dạng này của hắn. Như thể cả thế gian này đều mắc nợ hắn vậy. Chẳng thể kiềm chế, ta lại tung thêm một cước nhắm vào vai hắn, nào ngờ lại bị hắn giữ chặt lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp da truyền… 10 Theo lệ cũ, mỗi lần tiến cung, ta đều sẽ tới Đông Cung của Thái tử ca ca ở lại vài ngày. Nhưng sau khi đọc được những dòng bình luận kia, ta lại thấy hơi muốn về nhà. Chỉ vì Hoàng hậu mẫu nghi liên tục giữ lại, nên ta chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Có lẽ đám bình luận đó chỉ là giả thôi nhỉ... Chắc chắn là vậy rồi... Khi ta đến nơi, Thái tử ca ca đang ngâm mình trong hồ ôn tuyền. Giữa làn hơi nước mờ ảo, bóng dáng hắn ta hiện ra vừa hư ảo lại vừa đầy mê hoặc. Thấy ta bước vào, hắn ta đột ngột đứng dậy, tiện tay vơ lấy chiếc áo ngoài khoác lên người. Có điều lớp áo lại quá mỏng manh, làm ẩn hiện những múi cơ bụng săn chắc đầy sức mạnh bên trong, tạo nên một vẻ đẹp đầy cám dỗ theo kiểu “càng che càng lộ”. Những giọt nước long lanh từ mái tóc ướt sũng của hắn ta từ từ trượt xuống, rồi thấm vào lồng ngực. [Hít hà hít hà! Thái tử ca ca như món điểm tâm thơm mềm vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hôi hổi đây này!] [Bị Thái tử ca ca quyến rũ chính là định mệnh của tại hạ, tại hạ hiểu mà!] [Thân hình này, nhan sắc này! Xin người nhất định phải “sa ngã” đi!] [Tại hạ l.i.ế.m l**m l**m! “Hàng nóng”... dựng đứng rồi!] [Vị đại nhân lầu trên xin đừng làm mất hứng nữa!] Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như chẳng hề rung động, mãi cho đến khi đã đến thật gần, Thái tử ca ca mới lên tiếng gọi. "A Dương, giúp ta thay y phục." Ta gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt lấy bộ y phục, đai lưng và cả... sợi xích sắt đang đặt cạnh đó. Ể? Ta vừa ngẩng đầu nhìn Thái tử ca ca, thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, cục diện hoàn toàn đảo ngược. Cả người ta bị kéo theo Thái tử ca ca ngã vào hồ ôn tuyền. Hắn ta từ trên cao nhìn xuống ta, bàn tay to lớn ghì chặt hai cổ tay ta, khiến lồng n.g.ự.c ta bị ép ưỡn cong lên. Nếu nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng chính ta đang cố tình ưỡn n.g.ự.c mời gọi. Rõ ràng là đang mỉm cười nhưng trong đôi mắt hắn ta lại chẳng có lấy một tia hơi ấm, chỉ toàn là vẻ âm u và cuồng bạo như thể sắp mất kiểm soát đến nơi: "Nói cho ta biết, rốt cuộc bây giờ đệ và bọn họ là quan hệ gì?" "Bọn họ? Là ai?" Tư thế này khiến ta cảm giác như bị hắn ta hoàn toàn khống chế, vừa khó chịu vừa bức bối. Ta không kìm được mà bắt đầu giãy giụa. Nhưng ngay giây sau, sợi xích lạnh lẽo đã khóa chặt lấy hai cổ tay ta. Hai chân ta cũng bị đè chặt xuống, còn tay của hắn ta đã lần đến đai lưng ta, giọng nói đầy mê hoặc nhưng cũng thật yêu ma: "Đệ đừng có giả ngốc với ta. Nếu câu trả lời không phải là thứ ta muốn nghe, vậy thì kết quả nhận được e rằng cũng chẳng phải là điều đệ mong muốn đâu." Lời lẽ đầy uy h.i.ế.p của hắn ta khiến ta không khỏi kinh hãi. Đám bình luận lại bắt đầu nhảy loạn xạ: [Hôn hắn! Cắn hắn! Vần hắn tới bến đi!] [Mau mau mau! Các tỷ muội mau “lên xe” hóng “phim” nào!] [Aaaa, Thái tử ca ca “xong việc” nhớ nhốt tiểu thiếu gia vào lồng vàng nha! Đợi hắn tỉnh lại thì “làm” tiếp! Cứ ở luôn trong đó đi! Đúng rồi, ở luôn trong đó ấy!] [Tiểu thiếu gia: Này bạn hiền, có phải bạn muốn tui “thượng mã phong” mà c.h.ế.t không?] Ta bị đám bình luận này dọa cho hồn vía lên mây, càng ra sức giãy giụa kịch liệt hơn. Trong lúc hoảng loạn giãy dụa, hình như ta đã vô tình th*c m*nh vào đâu đó của hắn ta. Chỉ nghe Thái tử ca ca bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt hắn ta bỗng trở nên đen kịt và sâu thẳm lạ thường. Đột nhiên, hắn ta bật cười rồi cúi xuống hôn ta. Tiếng nước trong hồ khuấy động ào ạt, xen lẫn tiếng xích sắt va chạm lanh canh, còn ta chỉ biết không ngừng lùi lại phía sau. Mãi cho đến khi ta lùi sát đến tận mép hồ ôn tuyền, hắn ta mới mỉm cười buông ta ra. Vào lúc này, dường như câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa. Hắn ta nâng gương mặt ta lên, rồi hung hăng cắn mạnh vào khóe môi. Thấy m.á.u rỉ ra, hắn ta mỉm cười, dịu dàng dùng ngón tay di nhẹ vết m.á.u cho đều khắp môi ta. Cử chỉ ấy vừa mềm mại lại vừa đa tình, tựa như đang tô son điểm phấn cho người yêu vậy. "A Dương, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa ta."
10
Theo lệ cũ, mỗi lần tiến cung, ta đều sẽ tới Đông Cung của Thái tử ca ca ở lại vài ngày.
Nhưng sau khi đọc được những dòng bình luận kia, ta lại thấy hơi muốn về nhà.
Chỉ vì Hoàng hậu mẫu nghi liên tục giữ lại, nên ta chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Có lẽ đám bình luận đó chỉ là giả thôi nhỉ... Chắc chắn là vậy rồi...
Khi ta đến nơi, Thái tử ca ca đang ngâm mình trong hồ ôn tuyền. Giữa làn hơi nước mờ ảo, bóng dáng hắn ta hiện ra vừa hư ảo lại vừa đầy mê hoặc.
Thấy ta bước vào, hắn ta đột ngột đứng dậy, tiện tay vơ lấy chiếc áo ngoài khoác lên người.
Có điều lớp áo lại quá mỏng manh, làm ẩn hiện những múi cơ bụng săn chắc đầy sức mạnh bên trong, tạo nên một vẻ đẹp đầy cám dỗ theo kiểu “càng che càng lộ”.
Những giọt nước long lanh từ mái tóc ướt sũng của hắn ta từ từ trượt xuống, rồi thấm vào lồng ngực.
[Hít hà hít hà! Thái tử ca ca như món điểm tâm thơm mềm vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hôi hổi đây này!]
[Bị Thái tử ca ca quyến rũ chính là định mệnh của tại hạ, tại hạ hiểu mà!]
[Thân hình này, nhan sắc này! Xin người nhất định phải “sa ngã” đi!]
[Tại hạ l.i.ế.m l**m l**m! “Hàng nóng”... dựng đứng rồi!]
[Vị đại nhân lầu trên xin đừng làm mất hứng nữa!]
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như chẳng hề rung động, mãi cho đến khi đã đến thật gần, Thái tử ca ca mới lên tiếng gọi.
"A Dương, giúp ta thay y phục."
Ta gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt lấy bộ y phục, đai lưng và cả... sợi xích sắt đang đặt cạnh đó.
Ể?
Ta vừa ngẩng đầu nhìn Thái tử ca ca, thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, cục diện hoàn toàn đảo ngược.
Cả người ta bị kéo theo Thái tử ca ca ngã vào hồ ôn tuyền.
Hắn ta từ trên cao nhìn xuống ta, bàn tay to lớn ghì chặt hai cổ tay ta, khiến lồng n.g.ự.c ta bị ép ưỡn cong lên.
Nếu nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng chính ta đang cố tình ưỡn n.g.ự.c mời gọi.
Rõ ràng là đang mỉm cười nhưng trong đôi mắt hắn ta lại chẳng có lấy một tia hơi ấm, chỉ toàn là vẻ âm u và cuồng bạo như thể sắp mất kiểm soát đến nơi: "Nói cho ta biết, rốt cuộc bây giờ đệ và bọn họ là quan hệ gì?"
"Bọn họ? Là ai?"
Tư thế này khiến ta cảm giác như bị hắn ta hoàn toàn khống chế, vừa khó chịu vừa bức bối. Ta không kìm được mà bắt đầu giãy giụa.
Nhưng ngay giây sau, sợi xích lạnh lẽo đã khóa chặt lấy hai cổ tay ta.
Hai chân ta cũng bị đè chặt xuống, còn tay của hắn ta đã lần đến đai lưng ta, giọng nói đầy mê hoặc nhưng cũng thật yêu ma: "Đệ đừng có giả ngốc với ta. Nếu câu trả lời không phải là thứ ta muốn nghe, vậy thì kết quả nhận được e rằng cũng chẳng phải là điều đệ mong muốn đâu."
Lời lẽ đầy uy h.i.ế.p của hắn ta khiến ta không khỏi kinh hãi.
Đám bình luận lại bắt đầu nhảy loạn xạ:
[Hôn hắn! Cắn hắn! Vần hắn tới bến đi!]
[Mau mau mau! Các tỷ muội mau “lên xe” hóng “phim” nào!]
[Aaaa, Thái tử ca ca “xong việc” nhớ nhốt tiểu thiếu gia vào lồng vàng nha! Đợi hắn tỉnh lại thì “làm” tiếp! Cứ ở luôn trong đó đi! Đúng rồi, ở luôn trong đó ấy!]
[Tiểu thiếu gia: Này bạn hiền, có phải bạn muốn tui “thượng mã phong” mà c.h.ế.t không?]
Ta bị đám bình luận này dọa cho hồn vía lên mây, càng ra sức giãy giụa kịch liệt hơn.
Trong lúc hoảng loạn giãy dụa, hình như ta đã vô tình th*c m*nh vào đâu đó của hắn ta.
Chỉ nghe Thái tử ca ca bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt hắn ta bỗng trở nên đen kịt và sâu thẳm lạ thường. Đột nhiên, hắn ta bật cười rồi cúi xuống hôn ta.
Tiếng nước trong hồ khuấy động ào ạt, xen lẫn tiếng xích sắt va chạm lanh canh, còn ta chỉ biết không ngừng lùi lại phía sau.
Mãi cho đến khi ta lùi sát đến tận mép hồ ôn tuyền, hắn ta mới mỉm cười buông ta ra. Vào lúc này, dường như câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn ta nâng gương mặt ta lên, rồi hung hăng cắn mạnh vào khóe môi.
Thấy m.á.u rỉ ra, hắn ta mỉm cười, dịu dàng dùng ngón tay di nhẹ vết m.á.u cho đều khắp môi ta. Cử chỉ ấy vừa mềm mại lại vừa đa tình, tựa như đang tô son điểm phấn cho người yêu vậy.
"A Dương, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa ta."
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống 01 Thẩm Lăng làm vỡ ngọc phù Thái tử ca ca tặng ta nhưng lại không hề hối lỗi. Ta tức đến độ quất hắn mấy roi rồi bắt hắn quỳ trước cửa phòng ta, không được phép đứng dậy. Nào ngờ lúc ta tỉnh giấc sau buổi nghỉ trưa thì lại thấy Thẩm Lăng đang quỳ ngay trước giường mình. Đôi mắt đen thẳm sâu hút ấy cứ nhìn ta chằm chằm. Ta bị dọa cho giật thót cả người. Tức thì, cơn giận dữ không ngớt cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Ta tung cước đạp vào n.g.ự.c hắn, trong mắt ngập tràn ác ý: "Tiện nô! Dám không nghe lời ta sao?" Thẩm Lăng ngã sõng soài trên đất nhưng sau đó lại lặng lẽ thẳng lưng quỳ ngay ngắn. Hàng mi hắn rũ xuống, lòng bàn tay đặt nhẹ lên ngực, chẳng rõ có phải do ta đạp mạnh quá hay không mà vẻ mặt hắn thoáng chút u ám. Ta ghét cay ghét đắng cái bộ dạng này của hắn. Như thể cả thế gian này đều mắc nợ hắn vậy. Chẳng thể kiềm chế, ta lại tung thêm một cước nhắm vào vai hắn, nào ngờ lại bị hắn giữ chặt lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp da truyền… 10 Theo lệ cũ, mỗi lần tiến cung, ta đều sẽ tới Đông Cung của Thái tử ca ca ở lại vài ngày. Nhưng sau khi đọc được những dòng bình luận kia, ta lại thấy hơi muốn về nhà. Chỉ vì Hoàng hậu mẫu nghi liên tục giữ lại, nên ta chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Có lẽ đám bình luận đó chỉ là giả thôi nhỉ... Chắc chắn là vậy rồi... Khi ta đến nơi, Thái tử ca ca đang ngâm mình trong hồ ôn tuyền. Giữa làn hơi nước mờ ảo, bóng dáng hắn ta hiện ra vừa hư ảo lại vừa đầy mê hoặc. Thấy ta bước vào, hắn ta đột ngột đứng dậy, tiện tay vơ lấy chiếc áo ngoài khoác lên người. Có điều lớp áo lại quá mỏng manh, làm ẩn hiện những múi cơ bụng săn chắc đầy sức mạnh bên trong, tạo nên một vẻ đẹp đầy cám dỗ theo kiểu “càng che càng lộ”. Những giọt nước long lanh từ mái tóc ướt sũng của hắn ta từ từ trượt xuống, rồi thấm vào lồng ngực. [Hít hà hít hà! Thái tử ca ca như món điểm tâm thơm mềm vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hôi hổi đây này!] [Bị Thái tử ca ca quyến rũ chính là định mệnh của tại hạ, tại hạ hiểu mà!] [Thân hình này, nhan sắc này! Xin người nhất định phải “sa ngã” đi!] [Tại hạ l.i.ế.m l**m l**m! “Hàng nóng”... dựng đứng rồi!] [Vị đại nhân lầu trên xin đừng làm mất hứng nữa!] Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như chẳng hề rung động, mãi cho đến khi đã đến thật gần, Thái tử ca ca mới lên tiếng gọi. "A Dương, giúp ta thay y phục." Ta gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt lấy bộ y phục, đai lưng và cả... sợi xích sắt đang đặt cạnh đó. Ể? Ta vừa ngẩng đầu nhìn Thái tử ca ca, thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, cục diện hoàn toàn đảo ngược. Cả người ta bị kéo theo Thái tử ca ca ngã vào hồ ôn tuyền. Hắn ta từ trên cao nhìn xuống ta, bàn tay to lớn ghì chặt hai cổ tay ta, khiến lồng n.g.ự.c ta bị ép ưỡn cong lên. Nếu nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng chính ta đang cố tình ưỡn n.g.ự.c mời gọi. Rõ ràng là đang mỉm cười nhưng trong đôi mắt hắn ta lại chẳng có lấy một tia hơi ấm, chỉ toàn là vẻ âm u và cuồng bạo như thể sắp mất kiểm soát đến nơi: "Nói cho ta biết, rốt cuộc bây giờ đệ và bọn họ là quan hệ gì?" "Bọn họ? Là ai?" Tư thế này khiến ta cảm giác như bị hắn ta hoàn toàn khống chế, vừa khó chịu vừa bức bối. Ta không kìm được mà bắt đầu giãy giụa. Nhưng ngay giây sau, sợi xích lạnh lẽo đã khóa chặt lấy hai cổ tay ta. Hai chân ta cũng bị đè chặt xuống, còn tay của hắn ta đã lần đến đai lưng ta, giọng nói đầy mê hoặc nhưng cũng thật yêu ma: "Đệ đừng có giả ngốc với ta. Nếu câu trả lời không phải là thứ ta muốn nghe, vậy thì kết quả nhận được e rằng cũng chẳng phải là điều đệ mong muốn đâu." Lời lẽ đầy uy h.i.ế.p của hắn ta khiến ta không khỏi kinh hãi. Đám bình luận lại bắt đầu nhảy loạn xạ: [Hôn hắn! Cắn hắn! Vần hắn tới bến đi!] [Mau mau mau! Các tỷ muội mau “lên xe” hóng “phim” nào!] [Aaaa, Thái tử ca ca “xong việc” nhớ nhốt tiểu thiếu gia vào lồng vàng nha! Đợi hắn tỉnh lại thì “làm” tiếp! Cứ ở luôn trong đó đi! Đúng rồi, ở luôn trong đó ấy!] [Tiểu thiếu gia: Này bạn hiền, có phải bạn muốn tui “thượng mã phong” mà c.h.ế.t không?] Ta bị đám bình luận này dọa cho hồn vía lên mây, càng ra sức giãy giụa kịch liệt hơn. Trong lúc hoảng loạn giãy dụa, hình như ta đã vô tình th*c m*nh vào đâu đó của hắn ta. Chỉ nghe Thái tử ca ca bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt hắn ta bỗng trở nên đen kịt và sâu thẳm lạ thường. Đột nhiên, hắn ta bật cười rồi cúi xuống hôn ta. Tiếng nước trong hồ khuấy động ào ạt, xen lẫn tiếng xích sắt va chạm lanh canh, còn ta chỉ biết không ngừng lùi lại phía sau. Mãi cho đến khi ta lùi sát đến tận mép hồ ôn tuyền, hắn ta mới mỉm cười buông ta ra. Vào lúc này, dường như câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa. Hắn ta nâng gương mặt ta lên, rồi hung hăng cắn mạnh vào khóe môi. Thấy m.á.u rỉ ra, hắn ta mỉm cười, dịu dàng dùng ngón tay di nhẹ vết m.á.u cho đều khắp môi ta. Cử chỉ ấy vừa mềm mại lại vừa đa tình, tựa như đang tô son điểm phấn cho người yêu vậy. "A Dương, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa ta."