Khi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai. Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm. Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy. Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ. Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường…
Chương 88: Chương 88
Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng LòngTác giả: Phạn TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai. Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm. Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy. Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ. Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường… Nhung Âm mỉm cười nói:“Ngốc quá, đừng lúc nào cũng tự ôm hết trách nhiệm vào mình. Người nên xin lỗi mới là ta. Bệ hạ nhằm vào ngươi e rằng phần lớn là do giận ta mà thôi.”Lục Nga nghe vậy, suýt chút nữa bật khóc:“Chủ tử…”Nhung Âm dịu giọng:“Đừng lo lắng, bệ hạ chỉ là không đến thôi, chứ đâu có ý định thu hồi khu vườn này. Chúng ta cứ làm những việc cần làm, đợi khi bệ hạ suy nghĩ thông suốt tự khắc sẽ quay lại.”Nhung Âm thầm nghĩ, Tông Chính Tiêu không vui có lẽ là vì hôm trước y đã nói thẳng với hắn rằng mình không có thích ai (?). Nhưng đến khi hắn hỏi lại, y lại lựa chọn né tránh không trả lời.Có lẽ Tông Chính Tiêu cảm thấy y không xem hắn là một người bạn chân thành?Nhung Âm bất đắc dĩ. y biết nếu nói thẳng rằng mình thích Tông Chính Tiêu, e rằng từ nay về sau ngay cả bằng hữu cũng chẳng thể làm. Vậy nên dù có quay lại thời điểm đó y cũng vẫn sẽ không trả lời.—Trong Ngự Thư Phòng, sau khi nghe cung nhân bẩm báo sắc mặt Tông Chính Tiêu đen kịt như than.Hắn tức giận đến mức bỏ cả bữa tối, trong khi Nhung Âm chẳng những không đến dỗ dành mà còn thản nhiên ăn uống, tiện thể an ủi Lục Nga rằng cứ yên tâm, đợi khi hắn nghĩ thông suốt, hắn tự khắc sẽ trở về!Tông Chính Tiêu vỗ mạnh xuống bàn:“Y đúng là không để trẫm vào mắt!”Cung nhân hầu hạ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, Tứ Hỉ vội vàng khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận.”Tông Chính Tiêu cũng muốn bớt giận lắm, nhưng Nhung Âm cứ cố tình châm dầu vào lửa!Nhìn bộ dạng giận dữ của Tông Chính Tiêu, Tứ Hỉ thầm nghĩ: Ngài đâu phải không biết Nhung Âm tâm tư đơn thuần, ngài không nói thích y, y làm sao hiểu được tâm ý của ngài? y không hiểu, vậy thì làm sao biết đường đến dỗ dành ngài đây? Nói cho cùng vấn đề nằm ở bệ hạ ngài chứ đâu!=)))))Nhưng những lời này, Tứ Hỉ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Chứ ngoài mặt ông vẫn là một thái giám ngoan ngoãn, nào dám liều mạng khuyên can như mấy vị đại thần kia?Tông Chính Tiêu cứ quanh quẩn trong Ngự Thư Phòng hơn nửa đêm. Đến khi nghe cung nhân báo rằng Nhung Âm đã ngủ, biết hôm nay y chắc chắn sẽ không đến dỗ dành mình, hắn tức tối nghiến răng nghiến lợi rồi một mình đến thiên điện ngủ.Ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba, cho đến tròn bảy ngày Tông Chính Tiêu vẫn không quay lại Ngân Giao Viên.Nhung Âm trước sau vẫn điềm nhiên như nước. Mỗi ngày ngoài ăn uống và nghỉ ngơi, y chỉ tập trung học tập và ghi chép. Trên bàn đã chất đầy những tờ giấy viết kín chữ.Không có Tông Chính Tiêu cưỡng ép, những người khác cũng chẳng thể khuyên y nghỉ ngơi.Dù là chuyện lớn hay nhỏ xảy ra ở Ngân Giao Viên, Tông Chính Tiêu đều biết ngay. Nhưng khi phát hiện suốt mấy ngày qua Nhung Âm chưa từng chủ động nhắc đến mình lấy một lần, cơn giận trong lòng hắn dần dần chuyển thành nỗi thất vọng.Xem ra Nhung Âm thực sự thích Lục Nga. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, những người khác có cũng được, không có cũng chẳng sao, bao gồm cả hắn.Chỉ nghĩ đến việc bản thân thích Nhung Âm, vậy mà hắn lại ở ngay trong khu vườn hắn xây cho y, vui vẻ thân thiết với một nữ nhân khác (dù thật ra chẳng có gì cả), Tông Chính Tiêu đã cảm thấy tim mình như bị d.a.o cứa.Tứ Hỉ đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột. Bệ hạ và Nhung Âm bất hòa, bọn họ cũng phải nơm nớp lo sợ từng ngày chẳng khác gì quay lại thời điểm trước khi Nhung Âm xuyên đến.Do dự mấy ngày, cuối cùng Tứ Hỉ vẫn quyết định đi tìm Lục Nga bàn bạc đối sách.Sợ bại lộ tâm ý thật sự của bệ hạ mà bị phạt, Tứ Hỉ không dám nói thẳng với Lục Nga rằng bệ hạ thích Nhung Âm. Ông chỉ nhân lúc nàng lơ đãng mà đề cập một chút, nói rằng bệ hạ xa Nhung Âm đã mấy ngày nay, mỗi đêm đều ngủ không yên, ban ngày lại còn phải xử lý công vụ nặng nề, sắc mặt tiều tụy trông thấy.Ý của ông rất rõ ràng: bảo Nhung Âm đi dỗ dành bệ hạ.Lúc đầu Lục Nga chẳng hề muốn đồng ý.Những ngày bệ hạ không đến, ban đầu nàng còn thấp thỏm bất an, sợ rằng mình đã liên lụy đến chủ tử. Nhưng về sau thấy chủ tử không có bệ hạ bên cạnh vẫn sống rất tốt, nàng dần cảm thấy những lời trấn an của chủ tử hôm đó quả thực là thật lòng.Hơn nữa lần này rõ ràng là lỗi của bệ hạ, vì sao lần nào cũng phải để chủ tử đi dỗ dành y trước?
Nhung Âm mỉm cười nói:
“Ngốc quá, đừng lúc nào cũng tự ôm hết trách nhiệm vào mình. Người nên xin lỗi mới là ta. Bệ hạ nhằm vào ngươi e rằng phần lớn là do giận ta mà thôi.”
Lục Nga nghe vậy, suýt chút nữa bật khóc:
“Chủ tử…”
Nhung Âm dịu giọng:
“Đừng lo lắng, bệ hạ chỉ là không đến thôi, chứ đâu có ý định thu hồi khu vườn này. Chúng ta cứ làm những việc cần làm, đợi khi bệ hạ suy nghĩ thông suốt tự khắc sẽ quay lại.”
Nhung Âm thầm nghĩ, Tông Chính Tiêu không vui có lẽ là vì hôm trước y đã nói thẳng với hắn rằng mình không có thích ai (?). Nhưng đến khi hắn hỏi lại, y lại lựa chọn né tránh không trả lời.
Có lẽ Tông Chính Tiêu cảm thấy y không xem hắn là một người bạn chân thành?
Nhung Âm bất đắc dĩ. y biết nếu nói thẳng rằng mình thích Tông Chính Tiêu, e rằng từ nay về sau ngay cả bằng hữu cũng chẳng thể làm. Vậy nên dù có quay lại thời điểm đó y cũng vẫn sẽ không trả lời.
—
Trong Ngự Thư Phòng, sau khi nghe cung nhân bẩm báo sắc mặt Tông Chính Tiêu đen kịt như than.
Hắn tức giận đến mức bỏ cả bữa tối, trong khi Nhung Âm chẳng những không đến dỗ dành mà còn thản nhiên ăn uống, tiện thể an ủi Lục Nga rằng cứ yên tâm, đợi khi hắn nghĩ thông suốt, hắn tự khắc sẽ trở về!
Tông Chính Tiêu vỗ mạnh xuống bàn:
“Y đúng là không để trẫm vào mắt!”
Cung nhân hầu hạ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, Tứ Hỉ vội vàng khuyên nhủ:
“Bệ hạ bớt giận.”
Tông Chính Tiêu cũng muốn bớt giận lắm, nhưng Nhung Âm cứ cố tình châm dầu vào lửa!
Nhìn bộ dạng giận dữ của Tông Chính Tiêu, Tứ Hỉ thầm nghĩ: Ngài đâu phải không biết Nhung Âm tâm tư đơn thuần, ngài không nói thích y, y làm sao hiểu được tâm ý của ngài? y không hiểu, vậy thì làm sao biết đường đến dỗ dành ngài đây?
Nói cho cùng vấn đề nằm ở bệ hạ ngài chứ đâu!
=)))))
Nhưng những lời này, Tứ Hỉ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Chứ ngoài mặt ông vẫn là một thái giám ngoan ngoãn, nào dám liều mạng khuyên can như mấy vị đại thần kia?
Tông Chính Tiêu cứ quanh quẩn trong Ngự Thư Phòng hơn nửa đêm. Đến khi nghe cung nhân báo rằng Nhung Âm đã ngủ, biết hôm nay y chắc chắn sẽ không đến dỗ dành mình, hắn tức tối nghiến răng nghiến lợi rồi một mình đến thiên điện ngủ.
Ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba, cho đến tròn bảy ngày Tông Chính Tiêu vẫn không quay lại Ngân Giao Viên.
Nhung Âm trước sau vẫn điềm nhiên như nước. Mỗi ngày ngoài ăn uống và nghỉ ngơi, y chỉ tập trung học tập và ghi chép. Trên bàn đã chất đầy những tờ giấy viết kín chữ.
Không có Tông Chính Tiêu cưỡng ép, những người khác cũng chẳng thể khuyên y nghỉ ngơi.
Dù là chuyện lớn hay nhỏ xảy ra ở Ngân Giao Viên, Tông Chính Tiêu đều biết ngay. Nhưng khi phát hiện suốt mấy ngày qua Nhung Âm chưa từng chủ động nhắc đến mình lấy một lần, cơn giận trong lòng hắn dần dần chuyển thành nỗi thất vọng.
Xem ra Nhung Âm thực sự thích Lục Nga. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, những người khác có cũng được, không có cũng chẳng sao, bao gồm cả hắn.
Chỉ nghĩ đến việc bản thân thích Nhung Âm, vậy mà hắn lại ở ngay trong khu vườn hắn xây cho y, vui vẻ thân thiết với một nữ nhân khác (dù thật ra chẳng có gì cả), Tông Chính Tiêu đã cảm thấy tim mình như bị d.a.o cứa.
Tứ Hỉ đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột. Bệ hạ và Nhung Âm bất hòa, bọn họ cũng phải nơm nớp lo sợ từng ngày chẳng khác gì quay lại thời điểm trước khi Nhung Âm xuyên đến.
Do dự mấy ngày, cuối cùng Tứ Hỉ vẫn quyết định đi tìm Lục Nga bàn bạc đối sách.
Sợ bại lộ tâm ý thật sự của bệ hạ mà bị phạt, Tứ Hỉ không dám nói thẳng với Lục Nga rằng bệ hạ thích Nhung Âm. Ông chỉ nhân lúc nàng lơ đãng mà đề cập một chút, nói rằng bệ hạ xa Nhung Âm đã mấy ngày nay, mỗi đêm đều ngủ không yên, ban ngày lại còn phải xử lý công vụ nặng nề, sắc mặt tiều tụy trông thấy.
Ý của ông rất rõ ràng: bảo Nhung Âm đi dỗ dành bệ hạ.
Lúc đầu Lục Nga chẳng hề muốn đồng ý.
Những ngày bệ hạ không đến, ban đầu nàng còn thấp thỏm bất an, sợ rằng mình đã liên lụy đến chủ tử. Nhưng về sau thấy chủ tử không có bệ hạ bên cạnh vẫn sống rất tốt, nàng dần cảm thấy những lời trấn an của chủ tử hôm đó quả thực là thật lòng.
Hơn nữa lần này rõ ràng là lỗi của bệ hạ, vì sao lần nào cũng phải để chủ tử đi dỗ dành y trước?
Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng LòngTác giả: Phạn TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai. Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm. Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy. Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ. Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường… Nhung Âm mỉm cười nói:“Ngốc quá, đừng lúc nào cũng tự ôm hết trách nhiệm vào mình. Người nên xin lỗi mới là ta. Bệ hạ nhằm vào ngươi e rằng phần lớn là do giận ta mà thôi.”Lục Nga nghe vậy, suýt chút nữa bật khóc:“Chủ tử…”Nhung Âm dịu giọng:“Đừng lo lắng, bệ hạ chỉ là không đến thôi, chứ đâu có ý định thu hồi khu vườn này. Chúng ta cứ làm những việc cần làm, đợi khi bệ hạ suy nghĩ thông suốt tự khắc sẽ quay lại.”Nhung Âm thầm nghĩ, Tông Chính Tiêu không vui có lẽ là vì hôm trước y đã nói thẳng với hắn rằng mình không có thích ai (?). Nhưng đến khi hắn hỏi lại, y lại lựa chọn né tránh không trả lời.Có lẽ Tông Chính Tiêu cảm thấy y không xem hắn là một người bạn chân thành?Nhung Âm bất đắc dĩ. y biết nếu nói thẳng rằng mình thích Tông Chính Tiêu, e rằng từ nay về sau ngay cả bằng hữu cũng chẳng thể làm. Vậy nên dù có quay lại thời điểm đó y cũng vẫn sẽ không trả lời.—Trong Ngự Thư Phòng, sau khi nghe cung nhân bẩm báo sắc mặt Tông Chính Tiêu đen kịt như than.Hắn tức giận đến mức bỏ cả bữa tối, trong khi Nhung Âm chẳng những không đến dỗ dành mà còn thản nhiên ăn uống, tiện thể an ủi Lục Nga rằng cứ yên tâm, đợi khi hắn nghĩ thông suốt, hắn tự khắc sẽ trở về!Tông Chính Tiêu vỗ mạnh xuống bàn:“Y đúng là không để trẫm vào mắt!”Cung nhân hầu hạ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, Tứ Hỉ vội vàng khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận.”Tông Chính Tiêu cũng muốn bớt giận lắm, nhưng Nhung Âm cứ cố tình châm dầu vào lửa!Nhìn bộ dạng giận dữ của Tông Chính Tiêu, Tứ Hỉ thầm nghĩ: Ngài đâu phải không biết Nhung Âm tâm tư đơn thuần, ngài không nói thích y, y làm sao hiểu được tâm ý của ngài? y không hiểu, vậy thì làm sao biết đường đến dỗ dành ngài đây? Nói cho cùng vấn đề nằm ở bệ hạ ngài chứ đâu!=)))))Nhưng những lời này, Tứ Hỉ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Chứ ngoài mặt ông vẫn là một thái giám ngoan ngoãn, nào dám liều mạng khuyên can như mấy vị đại thần kia?Tông Chính Tiêu cứ quanh quẩn trong Ngự Thư Phòng hơn nửa đêm. Đến khi nghe cung nhân báo rằng Nhung Âm đã ngủ, biết hôm nay y chắc chắn sẽ không đến dỗ dành mình, hắn tức tối nghiến răng nghiến lợi rồi một mình đến thiên điện ngủ.Ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba, cho đến tròn bảy ngày Tông Chính Tiêu vẫn không quay lại Ngân Giao Viên.Nhung Âm trước sau vẫn điềm nhiên như nước. Mỗi ngày ngoài ăn uống và nghỉ ngơi, y chỉ tập trung học tập và ghi chép. Trên bàn đã chất đầy những tờ giấy viết kín chữ.Không có Tông Chính Tiêu cưỡng ép, những người khác cũng chẳng thể khuyên y nghỉ ngơi.Dù là chuyện lớn hay nhỏ xảy ra ở Ngân Giao Viên, Tông Chính Tiêu đều biết ngay. Nhưng khi phát hiện suốt mấy ngày qua Nhung Âm chưa từng chủ động nhắc đến mình lấy một lần, cơn giận trong lòng hắn dần dần chuyển thành nỗi thất vọng.Xem ra Nhung Âm thực sự thích Lục Nga. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, những người khác có cũng được, không có cũng chẳng sao, bao gồm cả hắn.Chỉ nghĩ đến việc bản thân thích Nhung Âm, vậy mà hắn lại ở ngay trong khu vườn hắn xây cho y, vui vẻ thân thiết với một nữ nhân khác (dù thật ra chẳng có gì cả), Tông Chính Tiêu đã cảm thấy tim mình như bị d.a.o cứa.Tứ Hỉ đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột. Bệ hạ và Nhung Âm bất hòa, bọn họ cũng phải nơm nớp lo sợ từng ngày chẳng khác gì quay lại thời điểm trước khi Nhung Âm xuyên đến.Do dự mấy ngày, cuối cùng Tứ Hỉ vẫn quyết định đi tìm Lục Nga bàn bạc đối sách.Sợ bại lộ tâm ý thật sự của bệ hạ mà bị phạt, Tứ Hỉ không dám nói thẳng với Lục Nga rằng bệ hạ thích Nhung Âm. Ông chỉ nhân lúc nàng lơ đãng mà đề cập một chút, nói rằng bệ hạ xa Nhung Âm đã mấy ngày nay, mỗi đêm đều ngủ không yên, ban ngày lại còn phải xử lý công vụ nặng nề, sắc mặt tiều tụy trông thấy.Ý của ông rất rõ ràng: bảo Nhung Âm đi dỗ dành bệ hạ.Lúc đầu Lục Nga chẳng hề muốn đồng ý.Những ngày bệ hạ không đến, ban đầu nàng còn thấp thỏm bất an, sợ rằng mình đã liên lụy đến chủ tử. Nhưng về sau thấy chủ tử không có bệ hạ bên cạnh vẫn sống rất tốt, nàng dần cảm thấy những lời trấn an của chủ tử hôm đó quả thực là thật lòng.Hơn nữa lần này rõ ràng là lỗi của bệ hạ, vì sao lần nào cũng phải để chủ tử đi dỗ dành y trước?