Đại Tân, năm Thành Cảnh thứ tám, kinh thành nổi tuyết lớn. Trong đêm tối, tên người hầu Tống Văn đứng nép dưới hiên của Vĩnh An Hầu phủ, cầm đèn trong tay, trong lồ ng ngực ôm thư, nôn nóng chờ đợi. Cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa, cậu mới nương theo ánh đèn lồ ng trong tay mà nhìn về phía người đang tới. Trên áo choàng đen của người đến phủ một lớp tuyết dày, hắn giơ tay kéo mũ áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt. Lúc này đối diện với Tống Văn là một đôi đồng tử vàng kim kỳ dị. Tuy vậy khi tập trung nhìn vào sẽ liền phát hiện là vì màu sắc của đồng tử quá nhạt, phản chiếu ảnh nến mới tạo ra hình ảnh kỳ dị kia. Người đàn ông phi ngựa mà đến, quanh thân tỏa ra hơi nóng hầm hập, sương tuyết rơi xuống lông mi liền tan thành bọt nước. "Đại nhân!" - Tống Văn bước xuống từ bậc thang, cao giọng nói. Yến Vân Hà lưu loát xuống ngựa, vứt roi ngựa cho Tống Văn rồi nhận lấy phong thư. Vừa mở ra xem, sắc mặt hắn liền trầm xuống. "Trong doanh xảy ra chuyện ạ?" - Tống Văn tinh ý hỏi. "Cấp sự…
Chương 16: Chương 16
Dã Tâm Không TịnhTác giả: Trì Đại Tối Cường/Trì Tổng TraTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹĐại Tân, năm Thành Cảnh thứ tám, kinh thành nổi tuyết lớn. Trong đêm tối, tên người hầu Tống Văn đứng nép dưới hiên của Vĩnh An Hầu phủ, cầm đèn trong tay, trong lồ ng ngực ôm thư, nôn nóng chờ đợi. Cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa, cậu mới nương theo ánh đèn lồ ng trong tay mà nhìn về phía người đang tới. Trên áo choàng đen của người đến phủ một lớp tuyết dày, hắn giơ tay kéo mũ áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt. Lúc này đối diện với Tống Văn là một đôi đồng tử vàng kim kỳ dị. Tuy vậy khi tập trung nhìn vào sẽ liền phát hiện là vì màu sắc của đồng tử quá nhạt, phản chiếu ảnh nến mới tạo ra hình ảnh kỳ dị kia. Người đàn ông phi ngựa mà đến, quanh thân tỏa ra hơi nóng hầm hập, sương tuyết rơi xuống lông mi liền tan thành bọt nước. "Đại nhân!" - Tống Văn bước xuống từ bậc thang, cao giọng nói. Yến Vân Hà lưu loát xuống ngựa, vứt roi ngựa cho Tống Văn rồi nhận lấy phong thư. Vừa mở ra xem, sắc mặt hắn liền trầm xuống. "Trong doanh xảy ra chuyện ạ?" - Tống Văn tinh ý hỏi. "Cấp sự… Tớ phát hiện truyện đã bị reup, nên tạm thời tớ sẽ không đăng trên đây nữa mà sẽ đăng tại tcn trên phở bò và wordpress đã gắn link trong bio này.Đường dẫn đến tài khoản phở bò sẽ được cập nhật trong wordpress Gió trong mưa.Thông báo up chương cũng sẽ được cập nhật nhanh nhất trên phở bò.Tuy làm phi lợi nhuận và dịch chưa có sự cho phép nhưng đây cũng là công sức của tớ, tớ cũng sẽ bỏ tiền ra mua raw để edit nên tớ không thích nhìn nó bị trục lợi.Các readers có thể để lại lời nhắn trên conversation nếu tìm không ra wordpress hoặc tài khoản phở bò của tớ nhé!.
Tớ phát hiện truyện đã bị reup, nên tạm thời tớ sẽ không đăng trên đây nữa mà sẽ đăng tại tcn trên phở bò và wordpress đã gắn link trong bio này.
Đường dẫn đến tài khoản phở bò sẽ được cập nhật trong wordpress Gió trong mưa.
Thông báo up chương cũng sẽ được cập nhật nhanh nhất trên phở bò.
Tuy làm phi lợi nhuận và dịch chưa có sự cho phép nhưng đây cũng là công sức của tớ, tớ cũng sẽ bỏ tiền ra mua raw để edit nên tớ không thích nhìn nó bị trục lợi.
Các readers có thể để lại lời nhắn trên conversation nếu tìm không ra wordpress hoặc tài khoản phở bò của tớ nhé!.
Dã Tâm Không TịnhTác giả: Trì Đại Tối Cường/Trì Tổng TraTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹĐại Tân, năm Thành Cảnh thứ tám, kinh thành nổi tuyết lớn. Trong đêm tối, tên người hầu Tống Văn đứng nép dưới hiên của Vĩnh An Hầu phủ, cầm đèn trong tay, trong lồ ng ngực ôm thư, nôn nóng chờ đợi. Cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa, cậu mới nương theo ánh đèn lồ ng trong tay mà nhìn về phía người đang tới. Trên áo choàng đen của người đến phủ một lớp tuyết dày, hắn giơ tay kéo mũ áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt. Lúc này đối diện với Tống Văn là một đôi đồng tử vàng kim kỳ dị. Tuy vậy khi tập trung nhìn vào sẽ liền phát hiện là vì màu sắc của đồng tử quá nhạt, phản chiếu ảnh nến mới tạo ra hình ảnh kỳ dị kia. Người đàn ông phi ngựa mà đến, quanh thân tỏa ra hơi nóng hầm hập, sương tuyết rơi xuống lông mi liền tan thành bọt nước. "Đại nhân!" - Tống Văn bước xuống từ bậc thang, cao giọng nói. Yến Vân Hà lưu loát xuống ngựa, vứt roi ngựa cho Tống Văn rồi nhận lấy phong thư. Vừa mở ra xem, sắc mặt hắn liền trầm xuống. "Trong doanh xảy ra chuyện ạ?" - Tống Văn tinh ý hỏi. "Cấp sự… Tớ phát hiện truyện đã bị reup, nên tạm thời tớ sẽ không đăng trên đây nữa mà sẽ đăng tại tcn trên phở bò và wordpress đã gắn link trong bio này.Đường dẫn đến tài khoản phở bò sẽ được cập nhật trong wordpress Gió trong mưa.Thông báo up chương cũng sẽ được cập nhật nhanh nhất trên phở bò.Tuy làm phi lợi nhuận và dịch chưa có sự cho phép nhưng đây cũng là công sức của tớ, tớ cũng sẽ bỏ tiền ra mua raw để edit nên tớ không thích nhìn nó bị trục lợi.Các readers có thể để lại lời nhắn trên conversation nếu tìm không ra wordpress hoặc tài khoản phở bò của tớ nhé!.