Lời tựa Ngày 1 tháng 1 năm 2020 Nói thật, tôi không phải người thích viết nhật ký, mà nhật ký cũng không phù hợp với tiết tấu sinh hoạt nhanh của xã hội hiện đại. Tôi vẫn cảm thấy thứ này chỉ tồn tại trong phim ảnh để chuyển cảnh độc thoại nội tâm, hoặc là công cụ quan trọng làm bước đệm ngoặt trong phim thần tượng máu chó. Tôi thì không thích xem mấy phim điện ảnh văn nghệ, cũng không xem phim thần tượng mấy, là người khô khan về văn hoá. Bộ phim thần tượng duy nhất tôi từng xem là lần bị bạn nữ cùng lớp lôi kéo, năm ấy bộ phim đó cực kỳ nổi tiếng, tôi vẫn còn nhớ rõ tên nhưng đã quên gần hết tình tiết, đến giờ chỉ nhớ là nữ chính trong phim có đôi mắt to rất xinh đẹp, và cũng vì một loạt hành vi quyến rũ nhằm trả thù nam chính cô ấy viết trong cuốn nhật ký, kết quả nhật ký bị nam chính phát hiện, cô ấy vừa khóc lóc vừa giải thích không phải như vậy. Rõ ngốc, người bình thường ai lại đi viết nhật ký. Cho đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng sự tồn tại của thứ mang tên nhật ký này là vì để…
Chương 21: Không ghét lắm
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fanTác giả: Tô Phục LinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngLời tựa Ngày 1 tháng 1 năm 2020 Nói thật, tôi không phải người thích viết nhật ký, mà nhật ký cũng không phù hợp với tiết tấu sinh hoạt nhanh của xã hội hiện đại. Tôi vẫn cảm thấy thứ này chỉ tồn tại trong phim ảnh để chuyển cảnh độc thoại nội tâm, hoặc là công cụ quan trọng làm bước đệm ngoặt trong phim thần tượng máu chó. Tôi thì không thích xem mấy phim điện ảnh văn nghệ, cũng không xem phim thần tượng mấy, là người khô khan về văn hoá. Bộ phim thần tượng duy nhất tôi từng xem là lần bị bạn nữ cùng lớp lôi kéo, năm ấy bộ phim đó cực kỳ nổi tiếng, tôi vẫn còn nhớ rõ tên nhưng đã quên gần hết tình tiết, đến giờ chỉ nhớ là nữ chính trong phim có đôi mắt to rất xinh đẹp, và cũng vì một loạt hành vi quyến rũ nhằm trả thù nam chính cô ấy viết trong cuốn nhật ký, kết quả nhật ký bị nam chính phát hiện, cô ấy vừa khóc lóc vừa giải thích không phải như vậy. Rõ ngốc, người bình thường ai lại đi viết nhật ký. Cho đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng sự tồn tại của thứ mang tên nhật ký này là vì để… "Làm thợ trang điểm ở đoàn làm phim không chậm trễ việc cậu đi học chứ?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.Lâm Ngư: "Vẫn ổn. Trước khi đi tôi đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn rồi."Kỷ Sơn Dã gật đầu, không hỏi thêm nữa mà cúi đầu đọc kịch bản. Lâm Ngư khẽ thở ra một hơi.Chu Chi Tường ở bên cạnh đi tới đưa bản kế hoạch cho Kỷ Sơn Dã, nói: "Anh Kỷ, chị Tina dặn em đưa anh xem, chị ấy bảo anh chọn phương án cuối cùng."Kỷ Sơn Dã đọc bản kế hoạch, rốt cuộc Lâm Ngư đã có thể bình tĩnh lại, tập trung hoàn toàn, nghiêm túc trang điểm cho anh. Đến khi trang điểm môi, cậu cho ít son lên chì kẻ môi, đang định kẻ thì tay lại chợt khựng lại.Miệng Kỷ Sơn Dã hơi hé, nếu như giờ kẻ lên thì hẳn là hơi bất tiện. Có điều quan trọng nhất không phải cái này mà là, qua khóe miệng anh, Lâm Ngư thấy được hàm răng trắng và ánh nước mờ mờ.Cậu cảm giác trái tim không kiềm chế được đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác thì ra kẻ môi lại là công việc rất gian nan."Làm... làm phiền anh khép miệng lại." Lâm Ngư nhìn anh: "Tôi kẻ môi cho anh."Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư qua gương, Lâm Ngư cũng đang nhìn anh trong gương.Kỷ Sơn Dã lại nhớ đến giấc mơ tối qua, trong một thoáng giật mình, anh chợt cảm thấy cảnh trong mơ chợt trùng khớp với hiện thực, như thể một giây sau Lâm Ngư sẽ ngồi lên đùi anh, thân mật khoác cánh tay lên vai anh."Anh Kỷ? Anh Kỷ?" Chu Chi Tường lên tiếng khiến anh tỉnh táo lại, anh nhìn về phía cậu ấy thì thấy Chu Chi Tường nhìn mình với vẻ khó hiểu: "Anh đọc xong chưa? Cuối cùng anh chọn phương án nào?""Cái thứ hai đi." Nói xong, Kỷ Sơn Dã bèn khép tập tài liệu, đưa lại cho cậu ấy.Miệng anh khép lại, Lâm Ngư lại tiếp tục kẻ môi cho anh.Cho đến khi trang điểm xong, Lâm Ngư không dám nhìn mặt Kỷ Sơn Dã một cách cẩn thận nữa. Cậu kết thúc qua loa cho xong, có hơi lấy lệ. Lại lo trang điểm không tốt bị đạo diễn nhận ra, nhưng thực sự lúc này cậu không dám trang điểm tiếp cho anh nữa, chỉ có thể đành vậy.Lúc Kỷ Sơn Dã quay phim, vừa khéo Lâm Ngư đứng ở bên cạnh camera giám sát của đạo diễn, cậu nhân cơ hội đứng xem qua camera một lát.Anh mặc một chiếc áo jacket màu đen, tóc hơi dính nước, được vén tạm qua sang một bên. Nữ diễn viên đối diễn với anh rất đẹp, hai người họ thực sự rất xứng đôi. Có lẽ Kỷ Sơn Dã thích kiểu con gái thế này chăng, không phải Đàm Linh cũng vậy sao?Lâm Ngư hoàn hồn, cảm giác mình nghĩ nhiều quá rồi. Lần nữa nhìn sang thì phát hiện Kỷ Sơn Dã đang nhìn chằm chằm vào ống kính nói lời thoại, có một thoáng, Lâm Ngư còn tưởng rằng anh đang nhìn mình, cậu bèn ngượng ngập đưa mắt nhìn sang chỗ khác.Không biết có phải rất lâu rồi không viết nhật ký hay không, hoặc có lẽ là do công việc quá bận, Lâm Ngư có phần không nhớ rõ cảm giác ghét Kỷ Sơn Dã nữa. Nghĩ lại thấy buồn cười, sao trước đây cậu lại ghét anh thế nhỉ.Rõ ràng anh không đáng ghét lắm. Bề ngoài ưa nhìn, tính cách cũng khá tốt, ngoại trừ liên quan mấy chuyện riêng thời niên thiếu của cậu thì đúng là con người anh không có khuyết điểm gì cả.Buổi tối, Lâm Ngư tiếp tục trang điểm cho diễn viên phụ, chỉ là còn chưa tới phòng trang điểm, trợ lý đạo diễn đã qua nói với cậu, về sau cậu không phải trang điểm cho diễn viên phụ nữa. Lâm Ngư hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta nói là do ekip của Kỷ Sơn Dã sắp xếp.Lâm Ngư ngây ra một lúc lâu, trợ lý đạo diễn còn nói, vẫn trả tiền cậu như trước, bảo cậu chỉ cần tập trung trang điểm cho Kỷ Sơn Dã ở đoàn làm phim là được rồi.Tiền không ít đi, bỗng dưng lại được giảm bớt lượng công việc, nếu là trước kia, hẳn là Lâm Ngư sẽ thấy nhẹ nhõm. Nhưng giờ này, cậu lại chỉ thấy thắc mắc. Lâm Ngư chậm rãi đi về, trên đường bắt gặp Chu Chi Tường bèn không nhịn được hỏi cậu ấy lại, hỏi: "Vì sao tôi không cần trang điểm cho diễn viên phụ nữa?"Chu Chi Tường nói: "Đây là ý của anh Kỷ."Lâm Ngư nhìn cậu ấy.Chu Chi Tường nói: "Đương nhiên cũng có sự cân nhắc của ekip chúng tôi, bình thường cậu trang điểm cho diễn viên phụ rồi lại trang điểm cho anh Kỷ, khó tránh khỏi có phần bị tiêu hao sức lực. Cho nên chúng tôi muốn tạm thời cậu chỉ tập trung trang điểm cho anh Kỷ, như vậy cũng có lợi cho đoàn làm phim."Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư mãi không đáp, lại nói: "Bởi vì hiện giờ công ty vẫn chưa tìm được thợ trang điểm mới cho anh Kỷ, cho nên, rất nhiều chuyện vẫn phải làm phiền cậu. Cậu yên tâm, đợi thợ trang điểm mới đến thì tất cả sẽ tiến hành như ban đầu, cũng sẽ không đưa thiếu tiền cho cậu."Lâm Ngư khẽ gật đầu, nặng lòng rời đi.Cậu cảm giác như mình đang tiến vào màn sương mù dày đặc không thấy điểm cuối, như thể màn sương mù dày đặc ấy không ngừng cuốn lấy cậu, giống như con rối bị vận mệnh xoay vòng, từng bước từng bước đi về phía kết cục đã định trước cho mình.Lâm Ngư là người không quá tin tưởng vào quan niệm số kiếp con người, cậu tin tất cả đều có thể thay đổi dựa vào hai bàn tay. Nhưng trên đời luôn luôn có ngoại lệ, ngoại lệ của Lâm Ngư, một người là Kỷ Sơn Dã, một người là bố cậu.
"Làm thợ trang điểm ở đoàn làm phim không chậm trễ việc cậu đi học chứ?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.
Lâm Ngư: "Vẫn ổn. Trước khi đi tôi đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn rồi."
Kỷ Sơn Dã gật đầu, không hỏi thêm nữa mà cúi đầu đọc kịch bản. Lâm Ngư khẽ thở ra một hơi.
Chu Chi Tường ở bên cạnh đi tới đưa bản kế hoạch cho Kỷ Sơn Dã, nói: "Anh Kỷ, chị Tina dặn em đưa anh xem, chị ấy bảo anh chọn phương án cuối cùng."
Kỷ Sơn Dã đọc bản kế hoạch, rốt cuộc Lâm Ngư đã có thể bình tĩnh lại, tập trung hoàn toàn, nghiêm túc trang điểm cho anh. Đến khi trang điểm môi, cậu cho ít son lên chì kẻ môi, đang định kẻ thì tay lại chợt khựng lại.
Miệng Kỷ Sơn Dã hơi hé, nếu như giờ kẻ lên thì hẳn là hơi bất tiện. Có điều quan trọng nhất không phải cái này mà là, qua khóe miệng anh, Lâm Ngư thấy được hàm răng trắng và ánh nước mờ mờ.
Cậu cảm giác trái tim không kiềm chế được đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác thì ra kẻ môi lại là công việc rất gian nan.
"Làm... làm phiền anh khép miệng lại." Lâm Ngư nhìn anh: "Tôi kẻ môi cho anh."
Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư qua gương, Lâm Ngư cũng đang nhìn anh trong gương.
Kỷ Sơn Dã lại nhớ đến giấc mơ tối qua, trong một thoáng giật mình, anh chợt cảm thấy cảnh trong mơ chợt trùng khớp với hiện thực, như thể một giây sau Lâm Ngư sẽ ngồi lên đùi anh, thân mật khoác cánh tay lên vai anh.
"Anh Kỷ? Anh Kỷ?" Chu Chi Tường lên tiếng khiến anh tỉnh táo lại, anh nhìn về phía cậu ấy thì thấy Chu Chi Tường nhìn mình với vẻ khó hiểu: "Anh đọc xong chưa? Cuối cùng anh chọn phương án nào?"
"Cái thứ hai đi." Nói xong, Kỷ Sơn Dã bèn khép tập tài liệu, đưa lại cho cậu ấy.
Miệng anh khép lại, Lâm Ngư lại tiếp tục kẻ môi cho anh.
Cho đến khi trang điểm xong, Lâm Ngư không dám nhìn mặt Kỷ Sơn Dã một cách cẩn thận nữa. Cậu kết thúc qua loa cho xong, có hơi lấy lệ. Lại lo trang điểm không tốt bị đạo diễn nhận ra, nhưng thực sự lúc này cậu không dám trang điểm tiếp cho anh nữa, chỉ có thể đành vậy.
Lúc Kỷ Sơn Dã quay phim, vừa khéo Lâm Ngư đứng ở bên cạnh camera giám sát của đạo diễn, cậu nhân cơ hội đứng xem qua camera một lát.
Anh mặc một chiếc áo jacket màu đen, tóc hơi dính nước, được vén tạm qua sang một bên. Nữ diễn viên đối diễn với anh rất đẹp, hai người họ thực sự rất xứng đôi. Có lẽ Kỷ Sơn Dã thích kiểu con gái thế này chăng, không phải Đàm Linh cũng vậy sao?
Lâm Ngư hoàn hồn, cảm giác mình nghĩ nhiều quá rồi. Lần nữa nhìn sang thì phát hiện Kỷ Sơn Dã đang nhìn chằm chằm vào ống kính nói lời thoại, có một thoáng, Lâm Ngư còn tưởng rằng anh đang nhìn mình, cậu bèn ngượng ngập đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Không biết có phải rất lâu rồi không viết nhật ký hay không, hoặc có lẽ là do công việc quá bận, Lâm Ngư có phần không nhớ rõ cảm giác ghét Kỷ Sơn Dã nữa. Nghĩ lại thấy buồn cười, sao trước đây cậu lại ghét anh thế nhỉ.
Rõ ràng anh không đáng ghét lắm. Bề ngoài ưa nhìn, tính cách cũng khá tốt, ngoại trừ liên quan mấy chuyện riêng thời niên thiếu của cậu thì đúng là con người anh không có khuyết điểm gì cả.
Buổi tối, Lâm Ngư tiếp tục trang điểm cho diễn viên phụ, chỉ là còn chưa tới phòng trang điểm, trợ lý đạo diễn đã qua nói với cậu, về sau cậu không phải trang điểm cho diễn viên phụ nữa. Lâm Ngư hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta nói là do ekip của Kỷ Sơn Dã sắp xếp.
Lâm Ngư ngây ra một lúc lâu, trợ lý đạo diễn còn nói, vẫn trả tiền cậu như trước, bảo cậu chỉ cần tập trung trang điểm cho Kỷ Sơn Dã ở đoàn làm phim là được rồi.
Tiền không ít đi, bỗng dưng lại được giảm bớt lượng công việc, nếu là trước kia, hẳn là Lâm Ngư sẽ thấy nhẹ nhõm. Nhưng giờ này, cậu lại chỉ thấy thắc mắc. Lâm Ngư chậm rãi đi về, trên đường bắt gặp Chu Chi Tường bèn không nhịn được hỏi cậu ấy lại, hỏi: "Vì sao tôi không cần trang điểm cho diễn viên phụ nữa?"
Chu Chi Tường nói: "Đây là ý của anh Kỷ."
Lâm Ngư nhìn cậu ấy.
Chu Chi Tường nói: "Đương nhiên cũng có sự cân nhắc của ekip chúng tôi, bình thường cậu trang điểm cho diễn viên phụ rồi lại trang điểm cho anh Kỷ, khó tránh khỏi có phần bị tiêu hao sức lực. Cho nên chúng tôi muốn tạm thời cậu chỉ tập trung trang điểm cho anh Kỷ, như vậy cũng có lợi cho đoàn làm phim."
Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư mãi không đáp, lại nói: "Bởi vì hiện giờ công ty vẫn chưa tìm được thợ trang điểm mới cho anh Kỷ, cho nên, rất nhiều chuyện vẫn phải làm phiền cậu. Cậu yên tâm, đợi thợ trang điểm mới đến thì tất cả sẽ tiến hành như ban đầu, cũng sẽ không đưa thiếu tiền cho cậu."
Lâm Ngư khẽ gật đầu, nặng lòng rời đi.
Cậu cảm giác như mình đang tiến vào màn sương mù dày đặc không thấy điểm cuối, như thể màn sương mù dày đặc ấy không ngừng cuốn lấy cậu, giống như con rối bị vận mệnh xoay vòng, từng bước từng bước đi về phía kết cục đã định trước cho mình.
Lâm Ngư là người không quá tin tưởng vào quan niệm số kiếp con người, cậu tin tất cả đều có thể thay đổi dựa vào hai bàn tay. Nhưng trên đời luôn luôn có ngoại lệ, ngoại lệ của Lâm Ngư, một người là Kỷ Sơn Dã, một người là bố cậu.
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fanTác giả: Tô Phục LinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngLời tựa Ngày 1 tháng 1 năm 2020 Nói thật, tôi không phải người thích viết nhật ký, mà nhật ký cũng không phù hợp với tiết tấu sinh hoạt nhanh của xã hội hiện đại. Tôi vẫn cảm thấy thứ này chỉ tồn tại trong phim ảnh để chuyển cảnh độc thoại nội tâm, hoặc là công cụ quan trọng làm bước đệm ngoặt trong phim thần tượng máu chó. Tôi thì không thích xem mấy phim điện ảnh văn nghệ, cũng không xem phim thần tượng mấy, là người khô khan về văn hoá. Bộ phim thần tượng duy nhất tôi từng xem là lần bị bạn nữ cùng lớp lôi kéo, năm ấy bộ phim đó cực kỳ nổi tiếng, tôi vẫn còn nhớ rõ tên nhưng đã quên gần hết tình tiết, đến giờ chỉ nhớ là nữ chính trong phim có đôi mắt to rất xinh đẹp, và cũng vì một loạt hành vi quyến rũ nhằm trả thù nam chính cô ấy viết trong cuốn nhật ký, kết quả nhật ký bị nam chính phát hiện, cô ấy vừa khóc lóc vừa giải thích không phải như vậy. Rõ ngốc, người bình thường ai lại đi viết nhật ký. Cho đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng sự tồn tại của thứ mang tên nhật ký này là vì để… "Làm thợ trang điểm ở đoàn làm phim không chậm trễ việc cậu đi học chứ?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.Lâm Ngư: "Vẫn ổn. Trước khi đi tôi đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn rồi."Kỷ Sơn Dã gật đầu, không hỏi thêm nữa mà cúi đầu đọc kịch bản. Lâm Ngư khẽ thở ra một hơi.Chu Chi Tường ở bên cạnh đi tới đưa bản kế hoạch cho Kỷ Sơn Dã, nói: "Anh Kỷ, chị Tina dặn em đưa anh xem, chị ấy bảo anh chọn phương án cuối cùng."Kỷ Sơn Dã đọc bản kế hoạch, rốt cuộc Lâm Ngư đã có thể bình tĩnh lại, tập trung hoàn toàn, nghiêm túc trang điểm cho anh. Đến khi trang điểm môi, cậu cho ít son lên chì kẻ môi, đang định kẻ thì tay lại chợt khựng lại.Miệng Kỷ Sơn Dã hơi hé, nếu như giờ kẻ lên thì hẳn là hơi bất tiện. Có điều quan trọng nhất không phải cái này mà là, qua khóe miệng anh, Lâm Ngư thấy được hàm răng trắng và ánh nước mờ mờ.Cậu cảm giác trái tim không kiềm chế được đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác thì ra kẻ môi lại là công việc rất gian nan."Làm... làm phiền anh khép miệng lại." Lâm Ngư nhìn anh: "Tôi kẻ môi cho anh."Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư qua gương, Lâm Ngư cũng đang nhìn anh trong gương.Kỷ Sơn Dã lại nhớ đến giấc mơ tối qua, trong một thoáng giật mình, anh chợt cảm thấy cảnh trong mơ chợt trùng khớp với hiện thực, như thể một giây sau Lâm Ngư sẽ ngồi lên đùi anh, thân mật khoác cánh tay lên vai anh."Anh Kỷ? Anh Kỷ?" Chu Chi Tường lên tiếng khiến anh tỉnh táo lại, anh nhìn về phía cậu ấy thì thấy Chu Chi Tường nhìn mình với vẻ khó hiểu: "Anh đọc xong chưa? Cuối cùng anh chọn phương án nào?""Cái thứ hai đi." Nói xong, Kỷ Sơn Dã bèn khép tập tài liệu, đưa lại cho cậu ấy.Miệng anh khép lại, Lâm Ngư lại tiếp tục kẻ môi cho anh.Cho đến khi trang điểm xong, Lâm Ngư không dám nhìn mặt Kỷ Sơn Dã một cách cẩn thận nữa. Cậu kết thúc qua loa cho xong, có hơi lấy lệ. Lại lo trang điểm không tốt bị đạo diễn nhận ra, nhưng thực sự lúc này cậu không dám trang điểm tiếp cho anh nữa, chỉ có thể đành vậy.Lúc Kỷ Sơn Dã quay phim, vừa khéo Lâm Ngư đứng ở bên cạnh camera giám sát của đạo diễn, cậu nhân cơ hội đứng xem qua camera một lát.Anh mặc một chiếc áo jacket màu đen, tóc hơi dính nước, được vén tạm qua sang một bên. Nữ diễn viên đối diễn với anh rất đẹp, hai người họ thực sự rất xứng đôi. Có lẽ Kỷ Sơn Dã thích kiểu con gái thế này chăng, không phải Đàm Linh cũng vậy sao?Lâm Ngư hoàn hồn, cảm giác mình nghĩ nhiều quá rồi. Lần nữa nhìn sang thì phát hiện Kỷ Sơn Dã đang nhìn chằm chằm vào ống kính nói lời thoại, có một thoáng, Lâm Ngư còn tưởng rằng anh đang nhìn mình, cậu bèn ngượng ngập đưa mắt nhìn sang chỗ khác.Không biết có phải rất lâu rồi không viết nhật ký hay không, hoặc có lẽ là do công việc quá bận, Lâm Ngư có phần không nhớ rõ cảm giác ghét Kỷ Sơn Dã nữa. Nghĩ lại thấy buồn cười, sao trước đây cậu lại ghét anh thế nhỉ.Rõ ràng anh không đáng ghét lắm. Bề ngoài ưa nhìn, tính cách cũng khá tốt, ngoại trừ liên quan mấy chuyện riêng thời niên thiếu của cậu thì đúng là con người anh không có khuyết điểm gì cả.Buổi tối, Lâm Ngư tiếp tục trang điểm cho diễn viên phụ, chỉ là còn chưa tới phòng trang điểm, trợ lý đạo diễn đã qua nói với cậu, về sau cậu không phải trang điểm cho diễn viên phụ nữa. Lâm Ngư hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta nói là do ekip của Kỷ Sơn Dã sắp xếp.Lâm Ngư ngây ra một lúc lâu, trợ lý đạo diễn còn nói, vẫn trả tiền cậu như trước, bảo cậu chỉ cần tập trung trang điểm cho Kỷ Sơn Dã ở đoàn làm phim là được rồi.Tiền không ít đi, bỗng dưng lại được giảm bớt lượng công việc, nếu là trước kia, hẳn là Lâm Ngư sẽ thấy nhẹ nhõm. Nhưng giờ này, cậu lại chỉ thấy thắc mắc. Lâm Ngư chậm rãi đi về, trên đường bắt gặp Chu Chi Tường bèn không nhịn được hỏi cậu ấy lại, hỏi: "Vì sao tôi không cần trang điểm cho diễn viên phụ nữa?"Chu Chi Tường nói: "Đây là ý của anh Kỷ."Lâm Ngư nhìn cậu ấy.Chu Chi Tường nói: "Đương nhiên cũng có sự cân nhắc của ekip chúng tôi, bình thường cậu trang điểm cho diễn viên phụ rồi lại trang điểm cho anh Kỷ, khó tránh khỏi có phần bị tiêu hao sức lực. Cho nên chúng tôi muốn tạm thời cậu chỉ tập trung trang điểm cho anh Kỷ, như vậy cũng có lợi cho đoàn làm phim."Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư mãi không đáp, lại nói: "Bởi vì hiện giờ công ty vẫn chưa tìm được thợ trang điểm mới cho anh Kỷ, cho nên, rất nhiều chuyện vẫn phải làm phiền cậu. Cậu yên tâm, đợi thợ trang điểm mới đến thì tất cả sẽ tiến hành như ban đầu, cũng sẽ không đưa thiếu tiền cho cậu."Lâm Ngư khẽ gật đầu, nặng lòng rời đi.Cậu cảm giác như mình đang tiến vào màn sương mù dày đặc không thấy điểm cuối, như thể màn sương mù dày đặc ấy không ngừng cuốn lấy cậu, giống như con rối bị vận mệnh xoay vòng, từng bước từng bước đi về phía kết cục đã định trước cho mình.Lâm Ngư là người không quá tin tưởng vào quan niệm số kiếp con người, cậu tin tất cả đều có thể thay đổi dựa vào hai bàn tay. Nhưng trên đời luôn luôn có ngoại lệ, ngoại lệ của Lâm Ngư, một người là Kỷ Sơn Dã, một người là bố cậu.