Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 88
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Bị chiêu thức này sửa chữa vô số lần, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái không cần động não suy nghĩ cũng biết người đánh lén là ai.- Trầm.. ngao!Lý Nhược Quang chỉ mới nói ra một chữ thì chỉ còn biết kêu đau, không cách nào nói được nên lời.Hai người khác cũng lâm vào hoàn cảnh giống như hắn, chỉ có thể vô lực phản kháng.Không bao lâu, bên ngoài tiểu rừng trúc vang lên thanh âm lo lắng của Tống Thanh:- Phạm giám thừa! Chính là bên trong! Lý Nhược Quang cùng Dương Bái cấu kết khi dễ Giả Tường, ba người đánh thành một mảnh. Học sinh sợ bọn họ làm ra tai nạn chết người, vừa khéo đi qua đã phát hiện, lập tức liền chạy đi tìm ngài.Trầm Nhược Hư nghe thanh âm truyền tới, lưu loát thu dọn đồ đạc chạy lấy người.Khi Phạm giám thừa cùng Tống Thanh đi tới, hiện trường chỉ còn lại ba người Lý Nhược Quang, không thấy Trầm Nhược Hư.Ngũ tạng lục phủ Dương Bái cùng Lý Nhược Quang đều đau, nhưng mặt ngoài không nhìn ra vết thương, chỉ có quần áo dính bùn đất có chút dơ bẩn.Mặt mũi Giả Tường bầm dập, toàn thân đầy vết bầm tím, bị đánh gãy hai răng cửa, miệng đầy máu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật thê thảm.Phạm giám thừa vừa lúc nhìn thấy cảnh này.Hết thảy thoạt nhìn tựa như lời nói của Tống Thanh, là Lý Nhược Quang liên thủ với Dương Bái đánh Giả Tường.Thấy Phạm giám thừa, Dương Bái ôm bụng co rút đau đớn, mở miệng muốn cáo trạng Trầm Nhược Hư.Không ngờ Phạm giám thừa xông lại dùng gậy đập lên mông của hắn, Dương Bái đau tới gào khóc kêu.Phạm giám thừa luân phiên dùng gậy đập lên mông hai người, khiển trách:- Cẩu không đổi được ăn phân! Lại họp nhau kết phương khi dễ cùng trường! Xem ta có quất chết các ngươi hay không!Lý Nhược Quang nhịn đau giải thích:- A.. không phải chúng tôi.. là Trầm Nhược Hư ám toán làm bị thương chúng tôi.. chúng tôi đều là người bị hại..Phạm giám thừa nghe xong xuống tay càng ác hơn, trách mắng:- Còn dám ngụy biện? Mỗi ngày chỉ biết hãm hại Trầm Nhược Hư! Người ta ở yên trong phòng đọc sách, làm sao lại trêu chọc các ngươi? Óc heo cũng không ngu xuẩn như vậy, lần sau hãm hại người nhớ rõ nhìn xem đối phương có ở hiện trường hay không.Lý Nhược Quang cùng Dương Bái ôi ôi kêu đau, ôm đầu tán loạn, tránh né Phạm giám thừa đánh. Trốn tới trốn tới, cuối cùng toàn thân đầy vết đánh, đau đớn rát bỏng.Hồi lâu sau Phạm giám thừa đánh mệt mỏi, dừng lại tuyên án trừng phạt:- Dương Bái! Lý Nhược Quang! Dám đánh cùng trường! Phạt các ngươi quét tước một tháng, sao chép ngôn luận Khổng thánh nhân một ngàn lần.- Giả Tường ngươi là người bị hại, cũng không sai lầm, ta không phạt ngươi. Trở về dưỡng thương, chờ thương thế khỏe lại thì đi nghe tiên sinh dạy học.Phạm giám thừa thở hổn hển, hướng Tống Thanh vẫy tay, gọi hắn lại dìu mình, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua hai người Lý, Dương, lạnh lùng nói:- Hai ngươi đi theo ta!Nghe Phạm giám thừa gọi Tống Thanh, hai người kia mới biết hắn cũng ở nơi này.Nghiến răng trừng mắt nhìn Tống Thanh, hai người nghĩ tới bị Trầm Nhược Hư đánh lén cùng Phạm giám thừa trùng hợp xuất hiện, làm sao còn không rõ chính mình rơi vào cạm bẫy của hai huynh đệ bọn họ, bị hãm hại.Hai người trợn trừng mắt, thầm mắng tổ tông của huynh đệ Tống Thanh.Trầm Nhược Hư một mũi tên ba con chim, hung hăng giáo huấn đám người Giả Tường, sau đó quay về phòng ngủ, cầm lấy bài học hôm nay làm bài, cũng không nói với Giả Dung mình đã sửa chữa ba người Giả Tường.Lúc này thân thể Giả Dung do chủ nhân cách nắm giữ, nhìn thấy Trầm Nhược Hư nhận chân học bài cũng không quấy rầy.Thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới ban đêm.Đêm dài người tĩnh, khi Trầm Nhược Hư đang ngủ, thứ nhân cách lại xuất hiện.Hắn bò lên rời giường, lấy ra một bộ phim "nam nữ đánh nhau", căn dặn Du Chuẩn mang theo dụng cụ chiếu phim lẻn vào phòng của Giả Tường.Bạn cùng phòng của Giả Tường bị té gãy chân trong giờ cưỡi ngựa bắn cung, hôm trước về nhà dưỡng thương, hiện tại trong phòng chỉ có một mình hắn.Du Chuẩn làm Giả Tường hôn mê, lại mở dụng cụ, rất nhanh khởi động máy tính, thanh âm phóng ra ngoài, bắt đầu truyền phim j@v mà Giả Dung tỉ mỉ chọn lựa.Nửa đêm không người, mọi âm thanh đều yên tĩnh, các học sinh trong quốc tử giám ngủ say sưa, có người tiếng ngáy như sấm, có người nói mớ..Gió đêm thổi qua, cành lá xào xạc.
Bị chiêu thức này sửa chữa vô số lần, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái không cần động não suy nghĩ cũng biết người đánh lén là ai.
- Trầm.. ngao!
Lý Nhược Quang chỉ mới nói ra một chữ thì chỉ còn biết kêu đau, không cách nào nói được nên lời.
Hai người khác cũng lâm vào hoàn cảnh giống như hắn, chỉ có thể vô lực phản kháng.
Không bao lâu, bên ngoài tiểu rừng trúc vang lên thanh âm lo lắng của Tống Thanh:
- Phạm giám thừa! Chính là bên trong! Lý Nhược Quang cùng Dương Bái cấu kết khi dễ Giả Tường, ba người đánh thành một mảnh. Học sinh sợ bọn họ làm ra tai nạn chết người, vừa khéo đi qua đã phát hiện, lập tức liền chạy đi tìm ngài.
Trầm Nhược Hư nghe thanh âm truyền tới, lưu loát thu dọn đồ đạc chạy lấy người.
Khi Phạm giám thừa cùng Tống Thanh đi tới, hiện trường chỉ còn lại ba người Lý Nhược Quang, không thấy Trầm Nhược Hư.
Ngũ tạng lục phủ Dương Bái cùng Lý Nhược Quang đều đau, nhưng mặt ngoài không nhìn ra vết thương, chỉ có quần áo dính bùn đất có chút dơ bẩn.
Mặt mũi Giả Tường bầm dập, toàn thân đầy vết bầm tím, bị đánh gãy hai răng cửa, miệng đầy máu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật thê thảm.
Phạm giám thừa vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Hết thảy thoạt nhìn tựa như lời nói của Tống Thanh, là Lý Nhược Quang liên thủ với Dương Bái đánh Giả Tường.
Thấy Phạm giám thừa, Dương Bái ôm bụng co rút đau đớn, mở miệng muốn cáo trạng Trầm Nhược Hư.
Không ngờ Phạm giám thừa xông lại dùng gậy đập lên mông của hắn, Dương Bái đau tới gào khóc kêu.
Phạm giám thừa luân phiên dùng gậy đập lên mông hai người, khiển trách:
- Cẩu không đổi được ăn phân! Lại họp nhau kết phương khi dễ cùng trường! Xem ta có quất chết các ngươi hay không!
Lý Nhược Quang nhịn đau giải thích:
- A.. không phải chúng tôi.. là Trầm Nhược Hư ám toán làm bị thương chúng tôi.. chúng tôi đều là người bị hại..
Phạm giám thừa nghe xong xuống tay càng ác hơn, trách mắng:
- Còn dám ngụy biện? Mỗi ngày chỉ biết hãm hại Trầm Nhược Hư! Người ta ở yên trong phòng đọc sách, làm sao lại trêu chọc các ngươi? Óc heo cũng không ngu xuẩn như vậy, lần sau hãm hại người nhớ rõ nhìn xem đối phương có ở hiện trường hay không.
Lý Nhược Quang cùng Dương Bái ôi ôi kêu đau, ôm đầu tán loạn, tránh né Phạm giám thừa đánh. Trốn tới trốn tới, cuối cùng toàn thân đầy vết đánh, đau đớn rát bỏng.
Hồi lâu sau Phạm giám thừa đánh mệt mỏi, dừng lại tuyên án trừng phạt:
- Dương Bái! Lý Nhược Quang! Dám đánh cùng trường! Phạt các ngươi quét tước một tháng, sao chép ngôn luận Khổng thánh nhân một ngàn lần.
- Giả Tường ngươi là người bị hại, cũng không sai lầm, ta không phạt ngươi. Trở về dưỡng thương, chờ thương thế khỏe lại thì đi nghe tiên sinh dạy học.
Phạm giám thừa thở hổn hển, hướng Tống Thanh vẫy tay, gọi hắn lại dìu mình, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua hai người Lý, Dương, lạnh lùng nói:
- Hai ngươi đi theo ta!
Nghe Phạm giám thừa gọi Tống Thanh, hai người kia mới biết hắn cũng ở nơi này.
Nghiến răng trừng mắt nhìn Tống Thanh, hai người nghĩ tới bị Trầm Nhược Hư đánh lén cùng Phạm giám thừa trùng hợp xuất hiện, làm sao còn không rõ chính mình rơi vào cạm bẫy của hai huynh đệ bọn họ, bị hãm hại.
Hai người trợn trừng mắt, thầm mắng tổ tông của huynh đệ Tống Thanh.
Trầm Nhược Hư một mũi tên ba con chim, hung hăng giáo huấn đám người Giả Tường, sau đó quay về phòng ngủ, cầm lấy bài học hôm nay làm bài, cũng không nói với Giả Dung mình đã sửa chữa ba người Giả Tường.
Lúc này thân thể Giả Dung do chủ nhân cách nắm giữ, nhìn thấy Trầm Nhược Hư nhận chân học bài cũng không quấy rầy.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới ban đêm.
Đêm dài người tĩnh, khi Trầm Nhược Hư đang ngủ, thứ nhân cách lại xuất hiện.
Hắn bò lên rời giường, lấy ra một bộ phim "nam nữ đánh nhau", căn dặn Du Chuẩn mang theo dụng cụ chiếu phim lẻn vào phòng của Giả Tường.
Bạn cùng phòng của Giả Tường bị té gãy chân trong giờ cưỡi ngựa bắn cung, hôm trước về nhà dưỡng thương, hiện tại trong phòng chỉ có một mình hắn.
Du Chuẩn làm Giả Tường hôn mê, lại mở dụng cụ, rất nhanh khởi động máy tính, thanh âm phóng ra ngoài, bắt đầu truyền phim j@v mà Giả Dung tỉ mỉ chọn lựa.
Nửa đêm không người, mọi âm thanh đều yên tĩnh, các học sinh trong quốc tử giám ngủ say sưa, có người tiếng ngáy như sấm, có người nói mớ..
Gió đêm thổi qua, cành lá xào xạc.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Bị chiêu thức này sửa chữa vô số lần, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái không cần động não suy nghĩ cũng biết người đánh lén là ai.- Trầm.. ngao!Lý Nhược Quang chỉ mới nói ra một chữ thì chỉ còn biết kêu đau, không cách nào nói được nên lời.Hai người khác cũng lâm vào hoàn cảnh giống như hắn, chỉ có thể vô lực phản kháng.Không bao lâu, bên ngoài tiểu rừng trúc vang lên thanh âm lo lắng của Tống Thanh:- Phạm giám thừa! Chính là bên trong! Lý Nhược Quang cùng Dương Bái cấu kết khi dễ Giả Tường, ba người đánh thành một mảnh. Học sinh sợ bọn họ làm ra tai nạn chết người, vừa khéo đi qua đã phát hiện, lập tức liền chạy đi tìm ngài.Trầm Nhược Hư nghe thanh âm truyền tới, lưu loát thu dọn đồ đạc chạy lấy người.Khi Phạm giám thừa cùng Tống Thanh đi tới, hiện trường chỉ còn lại ba người Lý Nhược Quang, không thấy Trầm Nhược Hư.Ngũ tạng lục phủ Dương Bái cùng Lý Nhược Quang đều đau, nhưng mặt ngoài không nhìn ra vết thương, chỉ có quần áo dính bùn đất có chút dơ bẩn.Mặt mũi Giả Tường bầm dập, toàn thân đầy vết bầm tím, bị đánh gãy hai răng cửa, miệng đầy máu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật thê thảm.Phạm giám thừa vừa lúc nhìn thấy cảnh này.Hết thảy thoạt nhìn tựa như lời nói của Tống Thanh, là Lý Nhược Quang liên thủ với Dương Bái đánh Giả Tường.Thấy Phạm giám thừa, Dương Bái ôm bụng co rút đau đớn, mở miệng muốn cáo trạng Trầm Nhược Hư.Không ngờ Phạm giám thừa xông lại dùng gậy đập lên mông của hắn, Dương Bái đau tới gào khóc kêu.Phạm giám thừa luân phiên dùng gậy đập lên mông hai người, khiển trách:- Cẩu không đổi được ăn phân! Lại họp nhau kết phương khi dễ cùng trường! Xem ta có quất chết các ngươi hay không!Lý Nhược Quang nhịn đau giải thích:- A.. không phải chúng tôi.. là Trầm Nhược Hư ám toán làm bị thương chúng tôi.. chúng tôi đều là người bị hại..Phạm giám thừa nghe xong xuống tay càng ác hơn, trách mắng:- Còn dám ngụy biện? Mỗi ngày chỉ biết hãm hại Trầm Nhược Hư! Người ta ở yên trong phòng đọc sách, làm sao lại trêu chọc các ngươi? Óc heo cũng không ngu xuẩn như vậy, lần sau hãm hại người nhớ rõ nhìn xem đối phương có ở hiện trường hay không.Lý Nhược Quang cùng Dương Bái ôi ôi kêu đau, ôm đầu tán loạn, tránh né Phạm giám thừa đánh. Trốn tới trốn tới, cuối cùng toàn thân đầy vết đánh, đau đớn rát bỏng.Hồi lâu sau Phạm giám thừa đánh mệt mỏi, dừng lại tuyên án trừng phạt:- Dương Bái! Lý Nhược Quang! Dám đánh cùng trường! Phạt các ngươi quét tước một tháng, sao chép ngôn luận Khổng thánh nhân một ngàn lần.- Giả Tường ngươi là người bị hại, cũng không sai lầm, ta không phạt ngươi. Trở về dưỡng thương, chờ thương thế khỏe lại thì đi nghe tiên sinh dạy học.Phạm giám thừa thở hổn hển, hướng Tống Thanh vẫy tay, gọi hắn lại dìu mình, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua hai người Lý, Dương, lạnh lùng nói:- Hai ngươi đi theo ta!Nghe Phạm giám thừa gọi Tống Thanh, hai người kia mới biết hắn cũng ở nơi này.Nghiến răng trừng mắt nhìn Tống Thanh, hai người nghĩ tới bị Trầm Nhược Hư đánh lén cùng Phạm giám thừa trùng hợp xuất hiện, làm sao còn không rõ chính mình rơi vào cạm bẫy của hai huynh đệ bọn họ, bị hãm hại.Hai người trợn trừng mắt, thầm mắng tổ tông của huynh đệ Tống Thanh.Trầm Nhược Hư một mũi tên ba con chim, hung hăng giáo huấn đám người Giả Tường, sau đó quay về phòng ngủ, cầm lấy bài học hôm nay làm bài, cũng không nói với Giả Dung mình đã sửa chữa ba người Giả Tường.Lúc này thân thể Giả Dung do chủ nhân cách nắm giữ, nhìn thấy Trầm Nhược Hư nhận chân học bài cũng không quấy rầy.Thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới ban đêm.Đêm dài người tĩnh, khi Trầm Nhược Hư đang ngủ, thứ nhân cách lại xuất hiện.Hắn bò lên rời giường, lấy ra một bộ phim "nam nữ đánh nhau", căn dặn Du Chuẩn mang theo dụng cụ chiếu phim lẻn vào phòng của Giả Tường.Bạn cùng phòng của Giả Tường bị té gãy chân trong giờ cưỡi ngựa bắn cung, hôm trước về nhà dưỡng thương, hiện tại trong phòng chỉ có một mình hắn.Du Chuẩn làm Giả Tường hôn mê, lại mở dụng cụ, rất nhanh khởi động máy tính, thanh âm phóng ra ngoài, bắt đầu truyền phim j@v mà Giả Dung tỉ mỉ chọn lựa.Nửa đêm không người, mọi âm thanh đều yên tĩnh, các học sinh trong quốc tử giám ngủ say sưa, có người tiếng ngáy như sấm, có người nói mớ..Gió đêm thổi qua, cành lá xào xạc.