Sau khi xuyên thành nam phụ thâm tình, tôi thành công cùng nữ chính tiến tới hôn lễ.   Nhưng ngày hôn lễ diễn ra, nữ chính lại kéo khăn trùm đầu xuống, vứt bỏ giày cưới, rưng rưng nước mắt chạy về phía nam chính: "Em yêu anh, đưa em đi.”   Tôi đứng trên bục, nhẹ nhàng nhếch môi: "Anh chọn ai?"   Ánh mắt nam chính tràn đầy d/ục v/ọng, lao lên bục: "Ngại quá, tôi tới cư/ớp chú rể.”   1   Bùi Tri Lâm cõng tôi bỏ chạy nhanh đến nỗi khi hai chúng tôi đã ngồi trên xe thể thao mà họ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.   Suy cho cùng, theo quan niệm truyền thống, mục tiêu cư/ớp hôn của đàn ông phải là cô dâu.   Nhưng Bùi Tri Lâm thì khác, anh ấy rất đặc biệt, anh ấy là người bạn mà từ khi tôi biết nói chuyện tôi đã cố gắng làm hài lòng.   Đương nhiên hôm nay sẽ vì tôi mà liều mạng.   Tôi hài lòng nhìn đường nét góc nghiêng cực phẩm của Bùi Tri Hành, tiếng động cơ xe thể thao brừm brừm, chúng tôi chạy một mạch đến biệt thự của Bùi Tri Lâm ở ngoại ô.   Khoảnh khắc xe dừng lại, tôi cuối…

Chương 5: Chương 5

Nam Chính Cướp Chú Rể Đi RồiTác giả: Truy Phong Cản NguyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSau khi xuyên thành nam phụ thâm tình, tôi thành công cùng nữ chính tiến tới hôn lễ.   Nhưng ngày hôn lễ diễn ra, nữ chính lại kéo khăn trùm đầu xuống, vứt bỏ giày cưới, rưng rưng nước mắt chạy về phía nam chính: "Em yêu anh, đưa em đi.”   Tôi đứng trên bục, nhẹ nhàng nhếch môi: "Anh chọn ai?"   Ánh mắt nam chính tràn đầy d/ục v/ọng, lao lên bục: "Ngại quá, tôi tới cư/ớp chú rể.”   1   Bùi Tri Lâm cõng tôi bỏ chạy nhanh đến nỗi khi hai chúng tôi đã ngồi trên xe thể thao mà họ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.   Suy cho cùng, theo quan niệm truyền thống, mục tiêu cư/ớp hôn của đàn ông phải là cô dâu.   Nhưng Bùi Tri Lâm thì khác, anh ấy rất đặc biệt, anh ấy là người bạn mà từ khi tôi biết nói chuyện tôi đã cố gắng làm hài lòng.   Đương nhiên hôm nay sẽ vì tôi mà liều mạng.   Tôi hài lòng nhìn đường nét góc nghiêng cực phẩm của Bùi Tri Hành, tiếng động cơ xe thể thao brừm brừm, chúng tôi chạy một mạch đến biệt thự của Bùi Tri Lâm ở ngoại ô.   Khoảnh khắc xe dừng lại, tôi cuối… 7 Trằn trọc lại rơi vào giấc mộng, khi tỉnh lại lần nữa cũng không có tin tức gì về Bùi Chí Lâm. Nhìn vào cuộc trò chuyện với anh ấy, tôi không khỏi có chút mơ hồ, tôi gõ liên tục rồi lại xóa, sau đó thoát khỏi phần mềm trò chuyện và bấm số của Bùi Tri Lâm. Tín hiệu máy bận vang vọng khắp phòng, chứng minh rằng tôi đã bị từ chối. Tôi sững sờ, giây tiếp theo chuông điện thoại reo, tôi đầy mong đợi nhìn xem nhưng đó không phải là Bùi Tri Lâm mà là bạn tôi Từ Cảnh: "Người của công chuyện cuối cùng cũng chú ý đến tôi ha?Trên mạng giờ đang náo lo/ạn, tớ đến đón cậu về nhà tớ, để tớ làm quần chúng ăn dưa được không?" Tôi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, ở bên cạnh Từ Cảnh chắc không có vấn đề gì. Cúp điện thoại xong, tôi gửi địa chỉ cho Từ Cảnh nhưng nhận lại một câu: [Còn cần gửi sao? Trong vòng bạn bè ai không biết rằng muốn tìm cậu thì phải đến Bùi Tri Lâm? ] Từ Cảnh rất hăng hái, nhanh chóng đưa tôi về căn biệt thự nhỏ. Cậu ấy cầm cốc trà sữa, nháy mắt hỏi tôi: “Nói cho tớ biết, cậu và Bùi Tri Lâm đang bên nhau đúng không?” Tôi không hiểu, tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy? Liền phản bác lại: "Sao có thể được? Anh Tri Lâm chỉ đang giúp tớ thôi, đó chỉ là biện pháp tạm thời." Để tránh cậu ấy hiểu lầm thêm những hành động tiếp theo của chúng tôi, tôi đã trực tiếp nói với cậu ấy về thông báo liên hôn chính thức . Từ Cảnh ngơ ngác, ánh mắt thương hại nhìn tôi: "Nếu không được tớ sẽ m/ua cho cậu một ít melatonin nhé, thế này khiến cậu hiểu sai rồi." Tôi không bị thuyết phục, bởi vì rõ ràng là Bùi Tri Lâm là người đề nghị trước: "Đây là cách mà anh Tri Lâm và tôi đồng thuận với nhau!" Không ngờ Từ Cảnh lại càng kích động: "Không thể nào, CP của tớ không thể giả được, rõ ràng là Bùi Tri Lâm vẫn luôn thích cậu!" Anh Tri Lâm thích tôi sao? Một niềm vui khó tả tràn đến, nhưng lại bị kiềm chế bởi khung ký ức ẩn giấu trong tâm trí. Tôi tránh ánh mắt Từ Cảnh: “Cậu không biết, anh ấy có người anh ấy thích chứ không phải tớ, tớ đã từng xem những bức thư tình anh ấy viết trước đây.” Vừa dứt lời, sắc mặt Từ Cảnh biến đổi đủ kiểu, liền ngậm chiếc khăn tay trong miệng khóc hu hu. Tôi cũng muốn an ủi anh ấy, nhưng lại không thể mở miệng, sợ khi mở miệng giọng nói của tôi sẽ r/un r/ẩy. Trong không khí dần dần tràn ngập sự buồn bã nhưng nhanh chóng bị phá vỡ. Từ Cảnh đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào màn hình điện thoại trước mặt tôi: "Chuyện lớn rồi! Tại sao hai người họ lại ở cùng nhau?" Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy bức ảnh chụp tông màu khá tối và hơi mờ, giống như đang ở trong một quán bar, Vương Giai Giai trong ảnh đang túm lấy cổ áo của Bùi Tri Lâm và kéo xuống. Trông ám mụi như muốn hôn nhau. Tim tôi lỡ một nhịp, hơi thở nghẹn lại. Tôi muốn hỏi Bùi Tri Lâm có việc bận có phải là gặp Vương Giai Giai không? Nhưng tôi lại chống cự không cho bản thân nói ra những lời đó. Từ Cảnh đã tức gi/ận trước, nhấc tôi lên khỏi ghế sofa rồi vừa bước ra ngoài vừa hét: "Tra nam! Bảo, chúng ta đi bắt gian!" 

7

 

Trằn trọc lại rơi vào giấc mộng, khi tỉnh lại lần nữa cũng không có tin tức gì về Bùi Chí Lâm.

 

Nhìn vào cuộc trò chuyện với anh ấy, tôi không khỏi có chút mơ hồ, tôi gõ liên tục rồi lại xóa, sau đó thoát khỏi phần mềm trò chuyện và bấm số của Bùi Tri Lâm.

 

Tín hiệu máy bận vang vọng khắp phòng, chứng minh rằng tôi đã bị từ chối.

 

Tôi sững sờ, giây tiếp theo chuông điện thoại reo, tôi đầy mong đợi nhìn xem nhưng đó không phải là Bùi Tri Lâm mà là bạn tôi Từ Cảnh:

 

"Người của công chuyện cuối cùng cũng chú ý đến tôi ha?Trên mạng giờ đang náo lo/ạn, tớ đến đón cậu về nhà tớ, để tớ làm quần chúng ăn dưa được không?"

 

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, ở bên cạnh Từ Cảnh chắc không có vấn đề gì.

 

Cúp điện thoại xong, tôi gửi địa chỉ cho Từ Cảnh nhưng nhận lại một câu: [Còn cần gửi sao? Trong vòng bạn bè ai không biết rằng muốn tìm cậu thì phải đến Bùi Tri Lâm? ]

 

Từ Cảnh rất hăng hái, nhanh chóng đưa tôi về căn biệt thự nhỏ.

 

Cậu ấy cầm cốc trà sữa, nháy mắt hỏi tôi: “Nói cho tớ biết, cậu và Bùi Tri Lâm đang bên nhau đúng không?”

 

Tôi không hiểu, tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy? Liền phản bác lại: "Sao có thể được? Anh Tri Lâm chỉ đang giúp tớ thôi, đó chỉ là biện pháp tạm thời."

 

Để tránh cậu ấy hiểu lầm thêm những hành động tiếp theo của chúng tôi, tôi đã trực tiếp nói với cậu ấy về thông báo liên hôn chính thức .

 

Từ Cảnh ngơ ngác, ánh mắt thương hại nhìn tôi: "Nếu không được tớ sẽ m/ua cho cậu một ít melatonin nhé, thế này khiến cậu hiểu sai rồi."

 

Tôi không bị thuyết phục, bởi vì rõ ràng là Bùi Tri Lâm là người đề nghị trước: "Đây là cách mà anh Tri Lâm và tôi đồng thuận với nhau!"

 

Không ngờ Từ Cảnh lại càng kích động: "Không thể nào, CP của tớ không thể giả được, rõ ràng là Bùi Tri Lâm vẫn luôn thích cậu!"

 

Anh Tri Lâm thích tôi sao?

 

Một niềm vui khó tả tràn đến, nhưng lại bị kiềm chế bởi khung ký ức ẩn giấu trong tâm trí.

 

Tôi tránh ánh mắt Từ Cảnh: “Cậu không biết, anh ấy có người anh ấy thích chứ không phải tớ, tớ đã từng xem những bức thư tình anh ấy viết trước đây.”

 

Vừa dứt lời, sắc mặt Từ Cảnh biến đổi đủ kiểu, liền ngậm chiếc khăn tay trong miệng khóc hu hu.

 

Tôi cũng muốn an ủi anh ấy, nhưng lại không thể mở miệng, sợ khi mở miệng giọng nói của tôi sẽ r/un r/ẩy.

 

Trong không khí dần dần tràn ngập sự buồn bã nhưng nhanh chóng bị phá vỡ.

 

Từ Cảnh đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào màn hình điện thoại trước mặt tôi: "Chuyện lớn rồi! Tại sao hai người họ lại ở cùng nhau?"

 

Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy bức ảnh chụp tông màu khá tối và hơi mờ, giống như đang ở trong một quán bar, Vương Giai Giai trong ảnh đang túm lấy cổ áo của Bùi Tri Lâm và kéo xuống.

 

Trông ám mụi như muốn hôn nhau.

 

Tim tôi lỡ một nhịp, hơi thở nghẹn lại.

 

Tôi muốn hỏi Bùi Tri Lâm có việc bận có phải là gặp Vương Giai Giai không? Nhưng tôi lại chống cự không cho bản thân nói ra những lời đó.

 

Từ Cảnh đã tức gi/ận trước, nhấc tôi lên khỏi ghế sofa rồi vừa bước ra ngoài vừa hét: "Tra nam! Bảo, chúng ta đi bắt gian!"

 

Nam Chính Cướp Chú Rể Đi RồiTác giả: Truy Phong Cản NguyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSau khi xuyên thành nam phụ thâm tình, tôi thành công cùng nữ chính tiến tới hôn lễ.   Nhưng ngày hôn lễ diễn ra, nữ chính lại kéo khăn trùm đầu xuống, vứt bỏ giày cưới, rưng rưng nước mắt chạy về phía nam chính: "Em yêu anh, đưa em đi.”   Tôi đứng trên bục, nhẹ nhàng nhếch môi: "Anh chọn ai?"   Ánh mắt nam chính tràn đầy d/ục v/ọng, lao lên bục: "Ngại quá, tôi tới cư/ớp chú rể.”   1   Bùi Tri Lâm cõng tôi bỏ chạy nhanh đến nỗi khi hai chúng tôi đã ngồi trên xe thể thao mà họ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.   Suy cho cùng, theo quan niệm truyền thống, mục tiêu cư/ớp hôn của đàn ông phải là cô dâu.   Nhưng Bùi Tri Lâm thì khác, anh ấy rất đặc biệt, anh ấy là người bạn mà từ khi tôi biết nói chuyện tôi đã cố gắng làm hài lòng.   Đương nhiên hôm nay sẽ vì tôi mà liều mạng.   Tôi hài lòng nhìn đường nét góc nghiêng cực phẩm của Bùi Tri Hành, tiếng động cơ xe thể thao brừm brừm, chúng tôi chạy một mạch đến biệt thự của Bùi Tri Lâm ở ngoại ô.   Khoảnh khắc xe dừng lại, tôi cuối… 7 Trằn trọc lại rơi vào giấc mộng, khi tỉnh lại lần nữa cũng không có tin tức gì về Bùi Chí Lâm. Nhìn vào cuộc trò chuyện với anh ấy, tôi không khỏi có chút mơ hồ, tôi gõ liên tục rồi lại xóa, sau đó thoát khỏi phần mềm trò chuyện và bấm số của Bùi Tri Lâm. Tín hiệu máy bận vang vọng khắp phòng, chứng minh rằng tôi đã bị từ chối. Tôi sững sờ, giây tiếp theo chuông điện thoại reo, tôi đầy mong đợi nhìn xem nhưng đó không phải là Bùi Tri Lâm mà là bạn tôi Từ Cảnh: "Người của công chuyện cuối cùng cũng chú ý đến tôi ha?Trên mạng giờ đang náo lo/ạn, tớ đến đón cậu về nhà tớ, để tớ làm quần chúng ăn dưa được không?" Tôi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, ở bên cạnh Từ Cảnh chắc không có vấn đề gì. Cúp điện thoại xong, tôi gửi địa chỉ cho Từ Cảnh nhưng nhận lại một câu: [Còn cần gửi sao? Trong vòng bạn bè ai không biết rằng muốn tìm cậu thì phải đến Bùi Tri Lâm? ] Từ Cảnh rất hăng hái, nhanh chóng đưa tôi về căn biệt thự nhỏ. Cậu ấy cầm cốc trà sữa, nháy mắt hỏi tôi: “Nói cho tớ biết, cậu và Bùi Tri Lâm đang bên nhau đúng không?” Tôi không hiểu, tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy? Liền phản bác lại: "Sao có thể được? Anh Tri Lâm chỉ đang giúp tớ thôi, đó chỉ là biện pháp tạm thời." Để tránh cậu ấy hiểu lầm thêm những hành động tiếp theo của chúng tôi, tôi đã trực tiếp nói với cậu ấy về thông báo liên hôn chính thức . Từ Cảnh ngơ ngác, ánh mắt thương hại nhìn tôi: "Nếu không được tớ sẽ m/ua cho cậu một ít melatonin nhé, thế này khiến cậu hiểu sai rồi." Tôi không bị thuyết phục, bởi vì rõ ràng là Bùi Tri Lâm là người đề nghị trước: "Đây là cách mà anh Tri Lâm và tôi đồng thuận với nhau!" Không ngờ Từ Cảnh lại càng kích động: "Không thể nào, CP của tớ không thể giả được, rõ ràng là Bùi Tri Lâm vẫn luôn thích cậu!" Anh Tri Lâm thích tôi sao? Một niềm vui khó tả tràn đến, nhưng lại bị kiềm chế bởi khung ký ức ẩn giấu trong tâm trí. Tôi tránh ánh mắt Từ Cảnh: “Cậu không biết, anh ấy có người anh ấy thích chứ không phải tớ, tớ đã từng xem những bức thư tình anh ấy viết trước đây.” Vừa dứt lời, sắc mặt Từ Cảnh biến đổi đủ kiểu, liền ngậm chiếc khăn tay trong miệng khóc hu hu. Tôi cũng muốn an ủi anh ấy, nhưng lại không thể mở miệng, sợ khi mở miệng giọng nói của tôi sẽ r/un r/ẩy. Trong không khí dần dần tràn ngập sự buồn bã nhưng nhanh chóng bị phá vỡ. Từ Cảnh đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào màn hình điện thoại trước mặt tôi: "Chuyện lớn rồi! Tại sao hai người họ lại ở cùng nhau?" Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy bức ảnh chụp tông màu khá tối và hơi mờ, giống như đang ở trong một quán bar, Vương Giai Giai trong ảnh đang túm lấy cổ áo của Bùi Tri Lâm và kéo xuống. Trông ám mụi như muốn hôn nhau. Tim tôi lỡ một nhịp, hơi thở nghẹn lại. Tôi muốn hỏi Bùi Tri Lâm có việc bận có phải là gặp Vương Giai Giai không? Nhưng tôi lại chống cự không cho bản thân nói ra những lời đó. Từ Cảnh đã tức gi/ận trước, nhấc tôi lên khỏi ghế sofa rồi vừa bước ra ngoài vừa hét: "Tra nam! Bảo, chúng ta đi bắt gian!" 

Chương 5: Chương 5