Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 128

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Tống Thanh hít sâu một hơi. Mình là nam nhân đã có vợ, hoàn toàn không hâm mộ bọn hắn, thật sự!Cửa hàng sách trải qua vài lần cao triều buôn bán, tốc độ ra hàng chậm lại, mỗi ngày vững vàng buôn bán.Tuy rằng lưu lượng khách không bằng lúc còn ở đỉnh núi cao, nhưng mỗi ngày vẫn có thật nhiều khách hàng vào cửa mua đủ loại bộ sách.Đêm thất tịch trôi qua không lâu, các tiệm sách ra roi thúc ngựa vận chuyển Vương thị truyền kỳ cùng nhiều bộ sách manga đi tới các nơi.Các đại tiệm sách đánh lên danh nghĩa "hoàng thượng tiến cử", "Sách giáo khoa cung đấu", "Sách cần đọc dành cho nữ nhân hậu trạch", mở bán khắp Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Kim Lăng vân vân.Mặt khác các tiệm sách còn học tập bắt chước Giả Dung dán áp phích ngoài cửa, hấp dẫn khách nhân.Đương nhiên áp phích cũng là bọn họ bỏ số tiền lớn mua được, luyến tiếc rút thưởng miễn phí đưa ra ngoài, chỉ dán lên vách tường cung cấp cho dân chúng thưởng thức.Dựa vào các cửa hàng sách đánh ra đủ loại danh hào, hoặc là áp phích mỹ nhân, vô số người dũng mãnh tràn vào trong các cửa hàng.Lúc sau tận mắt nhìn thấy tranh minh họa tinh mỹ tuyệt luân trong Vương thị truyền kỳ cùng tranh liên hoàn nội dung sắc thái tươi đẹp, khách nhân đều khen không dứt miệng.Vì thế rất nhanh đưa đến mọi người tranh mua.Không giống như ở kinh thành có Giả Dung trấn thủ, muốn mua bao nhiêu có bấy nhiêu. Mấy tiệm sách ở Giang Nam, chỉ mang theo năm ngàn quyển Vương thị truyền kỳ, mỗi bộ truyện tranh liên hoàn lại chỉ có một ngàn quyển.Bởi vậy còn chưa qua được vài ngày, toàn bộ bộ sách bị người tranh mua không còn. Ngay cả mấy bức tranh mỹ nhân tam xích cũng bị người bỏ ra ngàn lượng mua về.Sau nghe nói hết sách bán khách nhân đều ngây dại, tiệm sách càng mộng, vội vàng tiếp tục từ kinh thành nhập hàng.Trong lúc đợi tiệm sách nhập hàng, những người chưa mua được sách đã đợi không kịp ra giá cao mua sách qua tay.Không qua hai ngày, các chợ đen trong Giang Nam đã sao ra giá cả năm mươi lượng một quyển Vương thị truyền kỳ, có địa phương thậm chí càng cao hơn.Rất nhanh Giang Nam cũng đi theo lối cũ của kinh thành, nhận lấy gió lốc Vương thị truyền kỳ đập vào.Một đám người đắm chìm trong sợ hãi cùng kinh hoảng mà Vương Thiện Nhi mang tới.Đồng thời nữ chi viện, tửu lâu, yến tiệc, phố lớn ngõ nhỏ càng ngày càng nhiều người nghị luận Vương thị truyền kỳ, thảo luận từng nhân vật, sự kiện, tranh đấu, thủ pháp hại người bên trong..Trong làn sóng lớn này, Lâm Như Hải còn đang lo lắng cho bệnh tình của thê tử nên hoàn toàn không hề hay biết gì về tin tức quyển sách kia mang tới.Thuộc hạ của hắn biết tình huống Lâm gia, tặng một quyển Vương thị truyền kỳ cho hắn. Lâm Như Hải bận rộn việc chính sự, còn lo lắng cho vợ con trong nhà nên không có thời gian cũng không có tâm tình đọc sách.Vì thế sau khi mang sách về nhà thì kêu người hầu đưa cho Giả Mẫn xem giải buồn.Giả Mẫn tinh thần tan rả nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, cả người gầy gò chỉ còn lại xương cốt, thoạt nhìn làm lòng người kinh.Nha hoàn Man Dung ôm quyển sách xinh đẹp vào phòng, nhún người ôn nhu nói:- Bẩm thái thái, lão gia cho gã sai vặt tặng tới một quyển sách, nói là cho ngài dùng giải buồn, ngài có muốn xem một chút?- Lão gia tặng sao? Đỡ ta ngồi lên đi.Giả Mẫn nói.Nàng dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng mở ra Vương thị truyền kỳ.

Tống Thanh hít sâu một hơi. Mình là nam nhân đã có vợ, hoàn toàn không hâm mộ bọn hắn, thật sự!

Cửa hàng sách trải qua vài lần cao triều buôn bán, tốc độ ra hàng chậm lại, mỗi ngày vững vàng buôn bán.

Tuy rằng lưu lượng khách không bằng lúc còn ở đỉnh núi cao, nhưng mỗi ngày vẫn có thật nhiều khách hàng vào cửa mua đủ loại bộ sách.

Đêm thất tịch trôi qua không lâu, các tiệm sách ra roi thúc ngựa vận chuyển Vương thị truyền kỳ cùng nhiều bộ sách manga đi tới các nơi.

Các đại tiệm sách đánh lên danh nghĩa "hoàng thượng tiến cử", "Sách giáo khoa cung đấu", "Sách cần đọc dành cho nữ nhân hậu trạch", mở bán khắp Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Kim Lăng vân vân.

Mặt khác các tiệm sách còn học tập bắt chước Giả Dung dán áp phích ngoài cửa, hấp dẫn khách nhân.

Đương nhiên áp phích cũng là bọn họ bỏ số tiền lớn mua được, luyến tiếc rút thưởng miễn phí đưa ra ngoài, chỉ dán lên vách tường cung cấp cho dân chúng thưởng thức.

Dựa vào các cửa hàng sách đánh ra đủ loại danh hào, hoặc là áp phích mỹ nhân, vô số người dũng mãnh tràn vào trong các cửa hàng.

Lúc sau tận mắt nhìn thấy tranh minh họa tinh mỹ tuyệt luân trong Vương thị truyền kỳ cùng tranh liên hoàn nội dung sắc thái tươi đẹp, khách nhân đều khen không dứt miệng.

Vì thế rất nhanh đưa đến mọi người tranh mua.

Không giống như ở kinh thành có Giả Dung trấn thủ, muốn mua bao nhiêu có bấy nhiêu. Mấy tiệm sách ở Giang Nam, chỉ mang theo năm ngàn quyển Vương thị truyền kỳ, mỗi bộ truyện tranh liên hoàn lại chỉ có một ngàn quyển.

Bởi vậy còn chưa qua được vài ngày, toàn bộ bộ sách bị người tranh mua không còn. Ngay cả mấy bức tranh mỹ nhân tam xích cũng bị người bỏ ra ngàn lượng mua về.

Sau nghe nói hết sách bán khách nhân đều ngây dại, tiệm sách càng mộng, vội vàng tiếp tục từ kinh thành nhập hàng.

Trong lúc đợi tiệm sách nhập hàng, những người chưa mua được sách đã đợi không kịp ra giá cao mua sách qua tay.

Không qua hai ngày, các chợ đen trong Giang Nam đã sao ra giá cả năm mươi lượng một quyển Vương thị truyền kỳ, có địa phương thậm chí càng cao hơn.

Rất nhanh Giang Nam cũng đi theo lối cũ của kinh thành, nhận lấy gió lốc Vương thị truyền kỳ đập vào.

Một đám người đắm chìm trong sợ hãi cùng kinh hoảng mà Vương Thiện Nhi mang tới.

Đồng thời nữ chi viện, tửu lâu, yến tiệc, phố lớn ngõ nhỏ càng ngày càng nhiều người nghị luận Vương thị truyền kỳ, thảo luận từng nhân vật, sự kiện, tranh đấu, thủ pháp hại người bên trong..

Trong làn sóng lớn này, Lâm Như Hải còn đang lo lắng cho bệnh tình của thê tử nên hoàn toàn không hề hay biết gì về tin tức quyển sách kia mang tới.

Thuộc hạ của hắn biết tình huống Lâm gia, tặng một quyển Vương thị truyền kỳ cho hắn. Lâm Như Hải bận rộn việc chính sự, còn lo lắng cho vợ con trong nhà nên không có thời gian cũng không có tâm tình đọc sách.

Vì thế sau khi mang sách về nhà thì kêu người hầu đưa cho Giả Mẫn xem giải buồn.

Giả Mẫn tinh thần tan rả nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, cả người gầy gò chỉ còn lại xương cốt, thoạt nhìn làm lòng người kinh.

Nha hoàn Man Dung ôm quyển sách xinh đẹp vào phòng, nhún người ôn nhu nói:

- Bẩm thái thái, lão gia cho gã sai vặt tặng tới một quyển sách, nói là cho ngài dùng giải buồn, ngài có muốn xem một chút?

- Lão gia tặng sao? Đỡ ta ngồi lên đi.

Giả Mẫn nói.

Nàng dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng mở ra Vương thị truyền kỳ.

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Tống Thanh hít sâu một hơi. Mình là nam nhân đã có vợ, hoàn toàn không hâm mộ bọn hắn, thật sự!Cửa hàng sách trải qua vài lần cao triều buôn bán, tốc độ ra hàng chậm lại, mỗi ngày vững vàng buôn bán.Tuy rằng lưu lượng khách không bằng lúc còn ở đỉnh núi cao, nhưng mỗi ngày vẫn có thật nhiều khách hàng vào cửa mua đủ loại bộ sách.Đêm thất tịch trôi qua không lâu, các tiệm sách ra roi thúc ngựa vận chuyển Vương thị truyền kỳ cùng nhiều bộ sách manga đi tới các nơi.Các đại tiệm sách đánh lên danh nghĩa "hoàng thượng tiến cử", "Sách giáo khoa cung đấu", "Sách cần đọc dành cho nữ nhân hậu trạch", mở bán khắp Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Kim Lăng vân vân.Mặt khác các tiệm sách còn học tập bắt chước Giả Dung dán áp phích ngoài cửa, hấp dẫn khách nhân.Đương nhiên áp phích cũng là bọn họ bỏ số tiền lớn mua được, luyến tiếc rút thưởng miễn phí đưa ra ngoài, chỉ dán lên vách tường cung cấp cho dân chúng thưởng thức.Dựa vào các cửa hàng sách đánh ra đủ loại danh hào, hoặc là áp phích mỹ nhân, vô số người dũng mãnh tràn vào trong các cửa hàng.Lúc sau tận mắt nhìn thấy tranh minh họa tinh mỹ tuyệt luân trong Vương thị truyền kỳ cùng tranh liên hoàn nội dung sắc thái tươi đẹp, khách nhân đều khen không dứt miệng.Vì thế rất nhanh đưa đến mọi người tranh mua.Không giống như ở kinh thành có Giả Dung trấn thủ, muốn mua bao nhiêu có bấy nhiêu. Mấy tiệm sách ở Giang Nam, chỉ mang theo năm ngàn quyển Vương thị truyền kỳ, mỗi bộ truyện tranh liên hoàn lại chỉ có một ngàn quyển.Bởi vậy còn chưa qua được vài ngày, toàn bộ bộ sách bị người tranh mua không còn. Ngay cả mấy bức tranh mỹ nhân tam xích cũng bị người bỏ ra ngàn lượng mua về.Sau nghe nói hết sách bán khách nhân đều ngây dại, tiệm sách càng mộng, vội vàng tiếp tục từ kinh thành nhập hàng.Trong lúc đợi tiệm sách nhập hàng, những người chưa mua được sách đã đợi không kịp ra giá cao mua sách qua tay.Không qua hai ngày, các chợ đen trong Giang Nam đã sao ra giá cả năm mươi lượng một quyển Vương thị truyền kỳ, có địa phương thậm chí càng cao hơn.Rất nhanh Giang Nam cũng đi theo lối cũ của kinh thành, nhận lấy gió lốc Vương thị truyền kỳ đập vào.Một đám người đắm chìm trong sợ hãi cùng kinh hoảng mà Vương Thiện Nhi mang tới.Đồng thời nữ chi viện, tửu lâu, yến tiệc, phố lớn ngõ nhỏ càng ngày càng nhiều người nghị luận Vương thị truyền kỳ, thảo luận từng nhân vật, sự kiện, tranh đấu, thủ pháp hại người bên trong..Trong làn sóng lớn này, Lâm Như Hải còn đang lo lắng cho bệnh tình của thê tử nên hoàn toàn không hề hay biết gì về tin tức quyển sách kia mang tới.Thuộc hạ của hắn biết tình huống Lâm gia, tặng một quyển Vương thị truyền kỳ cho hắn. Lâm Như Hải bận rộn việc chính sự, còn lo lắng cho vợ con trong nhà nên không có thời gian cũng không có tâm tình đọc sách.Vì thế sau khi mang sách về nhà thì kêu người hầu đưa cho Giả Mẫn xem giải buồn.Giả Mẫn tinh thần tan rả nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, cả người gầy gò chỉ còn lại xương cốt, thoạt nhìn làm lòng người kinh.Nha hoàn Man Dung ôm quyển sách xinh đẹp vào phòng, nhún người ôn nhu nói:- Bẩm thái thái, lão gia cho gã sai vặt tặng tới một quyển sách, nói là cho ngài dùng giải buồn, ngài có muốn xem một chút?- Lão gia tặng sao? Đỡ ta ngồi lên đi.Giả Mẫn nói.Nàng dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng mở ra Vương thị truyền kỳ.

Chương 128