Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 165

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… - Lão gia! Đã đem mỡ tới!Quản gia dẫn theo người hầu chạy tới.Mặt khác phía sau còn đi theo một đội hộ vệ xách thùng nước. Nếu thế lửa không thể ngăn chặn, cần dùng nước dập lửa.Trầm phụ tránh sau lưng bộ đầu, chỉ vào phòng ngủ của Ngụy thị, gấp giọng thúc giục nói:- Nhanh xối mỡ đốt lửa, đem đồ vật bên trong đều thiêu thành tro tàn!Nghe lệnh quản gia nhanh chóng dẫn theo người hầu làm việc. Sau đó ném cây đuốc, ngọn lửa bừng một chút bốc cao.Rất nhanh căn phòng biến thành biển lửa.Giả Dung đứng bên cạnh một bụi hoa, hoa nở sáng lạn.Ánh mắt của hắn tìm thấy một đóa hoa màu đỏ thắm, khóe môi khẽ nhếch, hái đóa hoa cầm trên tay.Hắn nhìn qua Ngụy thị, hướng Du Chuẩn nói:- Ta muốn đi tới bên cạnh Ngụy thị, ngươi chống kết giới cùng đi theo.Du Chuẩn gật đầu, di động kết giới đi theo Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư.Đứng bên cạnh Ngụy thị, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn ả ngồi liệt dưới đất, Giả Dung ngồi xổm xuống, đem hoa hồng dán lên mũi của ả.Ngụy thị vừa bị đám bọ cạp đỏ dọa ra bóng ma tâm lý, lúc này đang thần hồn nát thần tính.Rồi đột nhiên cảm giác có vật gì dính lên mặt mình, ánh mắt ả nhìn xuống, liếc thấy một thoáng đỏ rực, theo bản năng cho là bọ cạp độc, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.Ả bật lên, kinh hãi hét to:- Cứu ta! Có một con bọ cạp trong biển lửa chạy thoát, nhảy lên mặt của ta!- Con bọ cạp muốn ăn ta, lão gia cứu cứu ta!Tâm hoảng ý loạn, ả theo bản năng lao về hướng Trầm phụ.Khóe mắt Trầm phụ thoáng hiện màu đỏ, cũng không nhìn kỹ liền nhận định đó là bọ cạp ăn thịt người.Thấy Ngụy thị đem vật hung sát kia chạy về phía mình, muốn kéo mình xuống nước. Trầm phụ hận muốn giết người, cuống quýt chạy tới chỗ Trầm Tuấn giật tay hắn đẩy hướng Ngụy thị.Trầm Tuấn bối rối đụng trúng Ngụy thị, trên trán đụng trúng đầu của ả, cảm giác trên mặt chợt lạnh, nghĩ là con bọ cạp bò lên tới trên mặt mình, nhất thời lật mắt bị dọa hôn mê bất tỉnh.Ngụy thị choáng đầu hoa mắt, theo sát Trầm Tuấn cũng ngất xỉu.Trầm phụ nhổ nước bọt xì một tiếng khinh miệt, nhặt hòn đá ném qua, mắng:- Độc phụ rắn rết, sự đến trước đầu còn muốn hại tính mạng của ta, đi chết đi!Ném Ngụy thị mấy cục đá trút căm phẫn, Trầm phụ quay về bên cạnh bộ đầu, nói:- Trên người Ngụy thị còn một con bọ cạp đỏ còn sống, các ngươi nhanh đi giế t chết nó, nếu thả nó thoát ra cả kinh thành đều nguy hiểm.Bộ đầu tránh khỏi ánh mắt của hắn, khinh thường nói:- Không có bọ cạp chạy thoát, trên mặt nàng chỉ là cánh hoa màu đỏ. Phu nhân ngài thần hồn nát thần tính, bị hoa mắt, lầm đem hoa hồng xem thành bọ cạp.Ban đầu nghe tiếng hô hắn thật khẩn trương. Nhưng khi nhìn thoáng qua xem rõ đó chỉ là một đóa hoa màu đỏ, lại nhìn trường hợp ba người Trầm phụ, Trầm Tuấn cùng Ngụy thị tự giết lẫn nhau, bộ đầu cũng không biết nên dùng lời gì đánh giá bọn hắn.Giả Dung bật cười, Trầm Nhược Hư vuốt mũi hắn, sủng nịch nói:- Bỡn cợt!Trầm phụ ha ha cười, cảm giác cực kỳ mất mặt.Đợi thêm một lát phòng ngủ bị thiêu thành tro tàn.Đợi ngọn lửa đã tắt, bộ đầu mang theo thủ hạ đi vào cẩn thận tìm kiếm. Lật xem từng mảnh địa phương, xác định không còn con bọ cạp nào còn sống sót, hắn mới thở ra một hơi.- Quốc cữu gia, bọ cạp đã bị chết tháy, ngài có thể yên tâm.Bộ đầu ra hiệu cho thủ hạ đi bắt Ngụy thị, nói:- Dù vật chứng không còn, nhưng toàn bộ chúng tôi đều thấy được phu nhân của ngài nuôi cổ độc ăn thịt người. Còn có đồ vật lá bùa lục soát được, cũng là bằng chứng nàng cấu kết với hòa thượng vu cáo hãm hại Trầm gia đại công tử.- Đám người ty chức cần mang Ngụy thị về hình bộ nghe đại nhân thẩm vấn xử lý. Mời quốc cữu gia cũng đừng ngăn trở.- Tiện nhân kia đều muốn giết bản hầu, bản hầu choáng váng mới ngăn trở ngươi.Trầm phụ còn thúc giục:- Ả lưu trong phủ thêm một khắc, ta cũng không thể an tâm một khắc. Ngươi nhanh đem ả đi đi, nhanh lên.Sai dịch áp giải Ngụy thị rời đi, Giả Dung nói:- Thời gian đã muộn rồi, chúng ta nên về quốc tử giám.Trầm Nhược Hư gật đầu cùng nhau đi ra ngoài.Vừa ra tới cửa, Giả Dung liền nhìn thấy mấy xe ngựa chạy tới, dừng trước Trầm phủ. Theo sát Lương thị cùng Lữ thị xuống xe, vừa lúc chứng kiến sai dịch áp giải một phụ nhân đầu đầy máu rời đi.

- Lão gia! Đã đem mỡ tới!

Quản gia dẫn theo người hầu chạy tới.

Mặt khác phía sau còn đi theo một đội hộ vệ xách thùng nước. Nếu thế lửa không thể ngăn chặn, cần dùng nước dập lửa.

Trầm phụ tránh sau lưng bộ đầu, chỉ vào phòng ngủ của Ngụy thị, gấp giọng thúc giục nói:

- Nhanh xối mỡ đốt lửa, đem đồ vật bên trong đều thiêu thành tro tàn!

Nghe lệnh quản gia nhanh chóng dẫn theo người hầu làm việc. Sau đó ném cây đuốc, ngọn lửa bừng một chút bốc cao.

Rất nhanh căn phòng biến thành biển lửa.

Giả Dung đứng bên cạnh một bụi hoa, hoa nở sáng lạn.

Ánh mắt của hắn tìm thấy một đóa hoa màu đỏ thắm, khóe môi khẽ nhếch, hái đóa hoa cầm trên tay.

Hắn nhìn qua Ngụy thị, hướng Du Chuẩn nói:

- Ta muốn đi tới bên cạnh Ngụy thị, ngươi chống kết giới cùng đi theo.

Du Chuẩn gật đầu, di động kết giới đi theo Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư.

Đứng bên cạnh Ngụy thị, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn ả ngồi liệt dưới đất, Giả Dung ngồi xổm xuống, đem hoa hồng dán lên mũi của ả.

Ngụy thị vừa bị đám bọ cạp đỏ dọa ra bóng ma tâm lý, lúc này đang thần hồn nát thần tính.

Rồi đột nhiên cảm giác có vật gì dính lên mặt mình, ánh mắt ả nhìn xuống, liếc thấy một thoáng đỏ rực, theo bản năng cho là bọ cạp độc, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.

Ả bật lên, kinh hãi hét to:

- Cứu ta! Có một con bọ cạp trong biển lửa chạy thoát, nhảy lên mặt của ta!

- Con bọ cạp muốn ăn ta, lão gia cứu cứu ta!

Tâm hoảng ý loạn, ả theo bản năng lao về hướng Trầm phụ.

Khóe mắt Trầm phụ thoáng hiện màu đỏ, cũng không nhìn kỹ liền nhận định đó là bọ cạp ăn thịt người.

Thấy Ngụy thị đem vật hung sát kia chạy về phía mình, muốn kéo mình xuống nước. Trầm phụ hận muốn giết người, cuống quýt chạy tới chỗ Trầm Tuấn giật tay hắn đẩy hướng Ngụy thị.

Trầm Tuấn bối rối đụng trúng Ngụy thị, trên trán đụng trúng đầu của ả, cảm giác trên mặt chợt lạnh, nghĩ là con bọ cạp bò lên tới trên mặt mình, nhất thời lật mắt bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Ngụy thị choáng đầu hoa mắt, theo sát Trầm Tuấn cũng ngất xỉu.

Trầm phụ nhổ nước bọt xì một tiếng khinh miệt, nhặt hòn đá ném qua, mắng:

- Độc phụ rắn rết, sự đến trước đầu còn muốn hại tính mạng của ta, đi chết đi!

Ném Ngụy thị mấy cục đá trút căm phẫn, Trầm phụ quay về bên cạnh bộ đầu, nói:

- Trên người Ngụy thị còn một con bọ cạp đỏ còn sống, các ngươi nhanh đi giế t chết nó, nếu thả nó thoát ra cả kinh thành đều nguy hiểm.

Bộ đầu tránh khỏi ánh mắt của hắn, khinh thường nói:

- Không có bọ cạp chạy thoát, trên mặt nàng chỉ là cánh hoa màu đỏ. Phu nhân ngài thần hồn nát thần tính, bị hoa mắt, lầm đem hoa hồng xem thành bọ cạp.

Ban đầu nghe tiếng hô hắn thật khẩn trương. Nhưng khi nhìn thoáng qua xem rõ đó chỉ là một đóa hoa màu đỏ, lại nhìn trường hợp ba người Trầm phụ, Trầm Tuấn cùng Ngụy thị tự giết lẫn nhau, bộ đầu cũng không biết nên dùng lời gì đánh giá bọn hắn.

Giả Dung bật cười, Trầm Nhược Hư vuốt mũi hắn, sủng nịch nói:

- Bỡn cợt!

Trầm phụ ha ha cười, cảm giác cực kỳ mất mặt.

Đợi thêm một lát phòng ngủ bị thiêu thành tro tàn.

Đợi ngọn lửa đã tắt, bộ đầu mang theo thủ hạ đi vào cẩn thận tìm kiếm. Lật xem từng mảnh địa phương, xác định không còn con bọ cạp nào còn sống sót, hắn mới thở ra một hơi.

- Quốc cữu gia, bọ cạp đã bị chết tháy, ngài có thể yên tâm.

Bộ đầu ra hiệu cho thủ hạ đi bắt Ngụy thị, nói:

- Dù vật chứng không còn, nhưng toàn bộ chúng tôi đều thấy được phu nhân của ngài nuôi cổ độc ăn thịt người. Còn có đồ vật lá bùa lục soát được, cũng là bằng chứng nàng cấu kết với hòa thượng vu cáo hãm hại Trầm gia đại công tử.

- Đám người ty chức cần mang Ngụy thị về hình bộ nghe đại nhân thẩm vấn xử lý. Mời quốc cữu gia cũng đừng ngăn trở.

- Tiện nhân kia đều muốn giết bản hầu, bản hầu choáng váng mới ngăn trở ngươi.

Trầm phụ còn thúc giục:

- Ả lưu trong phủ thêm một khắc, ta cũng không thể an tâm một khắc. Ngươi nhanh đem ả đi đi, nhanh lên.

Sai dịch áp giải Ngụy thị rời đi, Giả Dung nói:

- Thời gian đã muộn rồi, chúng ta nên về quốc tử giám.

Trầm Nhược Hư gật đầu cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, Giả Dung liền nhìn thấy mấy xe ngựa chạy tới, dừng trước Trầm phủ. Theo sát Lương thị cùng Lữ thị xuống xe, vừa lúc chứng kiến sai dịch áp giải một phụ nhân đầu đầy máu rời đi.

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… - Lão gia! Đã đem mỡ tới!Quản gia dẫn theo người hầu chạy tới.Mặt khác phía sau còn đi theo một đội hộ vệ xách thùng nước. Nếu thế lửa không thể ngăn chặn, cần dùng nước dập lửa.Trầm phụ tránh sau lưng bộ đầu, chỉ vào phòng ngủ của Ngụy thị, gấp giọng thúc giục nói:- Nhanh xối mỡ đốt lửa, đem đồ vật bên trong đều thiêu thành tro tàn!Nghe lệnh quản gia nhanh chóng dẫn theo người hầu làm việc. Sau đó ném cây đuốc, ngọn lửa bừng một chút bốc cao.Rất nhanh căn phòng biến thành biển lửa.Giả Dung đứng bên cạnh một bụi hoa, hoa nở sáng lạn.Ánh mắt của hắn tìm thấy một đóa hoa màu đỏ thắm, khóe môi khẽ nhếch, hái đóa hoa cầm trên tay.Hắn nhìn qua Ngụy thị, hướng Du Chuẩn nói:- Ta muốn đi tới bên cạnh Ngụy thị, ngươi chống kết giới cùng đi theo.Du Chuẩn gật đầu, di động kết giới đi theo Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư.Đứng bên cạnh Ngụy thị, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn ả ngồi liệt dưới đất, Giả Dung ngồi xổm xuống, đem hoa hồng dán lên mũi của ả.Ngụy thị vừa bị đám bọ cạp đỏ dọa ra bóng ma tâm lý, lúc này đang thần hồn nát thần tính.Rồi đột nhiên cảm giác có vật gì dính lên mặt mình, ánh mắt ả nhìn xuống, liếc thấy một thoáng đỏ rực, theo bản năng cho là bọ cạp độc, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.Ả bật lên, kinh hãi hét to:- Cứu ta! Có một con bọ cạp trong biển lửa chạy thoát, nhảy lên mặt của ta!- Con bọ cạp muốn ăn ta, lão gia cứu cứu ta!Tâm hoảng ý loạn, ả theo bản năng lao về hướng Trầm phụ.Khóe mắt Trầm phụ thoáng hiện màu đỏ, cũng không nhìn kỹ liền nhận định đó là bọ cạp ăn thịt người.Thấy Ngụy thị đem vật hung sát kia chạy về phía mình, muốn kéo mình xuống nước. Trầm phụ hận muốn giết người, cuống quýt chạy tới chỗ Trầm Tuấn giật tay hắn đẩy hướng Ngụy thị.Trầm Tuấn bối rối đụng trúng Ngụy thị, trên trán đụng trúng đầu của ả, cảm giác trên mặt chợt lạnh, nghĩ là con bọ cạp bò lên tới trên mặt mình, nhất thời lật mắt bị dọa hôn mê bất tỉnh.Ngụy thị choáng đầu hoa mắt, theo sát Trầm Tuấn cũng ngất xỉu.Trầm phụ nhổ nước bọt xì một tiếng khinh miệt, nhặt hòn đá ném qua, mắng:- Độc phụ rắn rết, sự đến trước đầu còn muốn hại tính mạng của ta, đi chết đi!Ném Ngụy thị mấy cục đá trút căm phẫn, Trầm phụ quay về bên cạnh bộ đầu, nói:- Trên người Ngụy thị còn một con bọ cạp đỏ còn sống, các ngươi nhanh đi giế t chết nó, nếu thả nó thoát ra cả kinh thành đều nguy hiểm.Bộ đầu tránh khỏi ánh mắt của hắn, khinh thường nói:- Không có bọ cạp chạy thoát, trên mặt nàng chỉ là cánh hoa màu đỏ. Phu nhân ngài thần hồn nát thần tính, bị hoa mắt, lầm đem hoa hồng xem thành bọ cạp.Ban đầu nghe tiếng hô hắn thật khẩn trương. Nhưng khi nhìn thoáng qua xem rõ đó chỉ là một đóa hoa màu đỏ, lại nhìn trường hợp ba người Trầm phụ, Trầm Tuấn cùng Ngụy thị tự giết lẫn nhau, bộ đầu cũng không biết nên dùng lời gì đánh giá bọn hắn.Giả Dung bật cười, Trầm Nhược Hư vuốt mũi hắn, sủng nịch nói:- Bỡn cợt!Trầm phụ ha ha cười, cảm giác cực kỳ mất mặt.Đợi thêm một lát phòng ngủ bị thiêu thành tro tàn.Đợi ngọn lửa đã tắt, bộ đầu mang theo thủ hạ đi vào cẩn thận tìm kiếm. Lật xem từng mảnh địa phương, xác định không còn con bọ cạp nào còn sống sót, hắn mới thở ra một hơi.- Quốc cữu gia, bọ cạp đã bị chết tháy, ngài có thể yên tâm.Bộ đầu ra hiệu cho thủ hạ đi bắt Ngụy thị, nói:- Dù vật chứng không còn, nhưng toàn bộ chúng tôi đều thấy được phu nhân của ngài nuôi cổ độc ăn thịt người. Còn có đồ vật lá bùa lục soát được, cũng là bằng chứng nàng cấu kết với hòa thượng vu cáo hãm hại Trầm gia đại công tử.- Đám người ty chức cần mang Ngụy thị về hình bộ nghe đại nhân thẩm vấn xử lý. Mời quốc cữu gia cũng đừng ngăn trở.- Tiện nhân kia đều muốn giết bản hầu, bản hầu choáng váng mới ngăn trở ngươi.Trầm phụ còn thúc giục:- Ả lưu trong phủ thêm một khắc, ta cũng không thể an tâm một khắc. Ngươi nhanh đem ả đi đi, nhanh lên.Sai dịch áp giải Ngụy thị rời đi, Giả Dung nói:- Thời gian đã muộn rồi, chúng ta nên về quốc tử giám.Trầm Nhược Hư gật đầu cùng nhau đi ra ngoài.Vừa ra tới cửa, Giả Dung liền nhìn thấy mấy xe ngựa chạy tới, dừng trước Trầm phủ. Theo sát Lương thị cùng Lữ thị xuống xe, vừa lúc chứng kiến sai dịch áp giải một phụ nhân đầu đầy máu rời đi.

Chương 165